Trên đường lớn, Lam Lam cùng Mạt Mạt mỗi người một túi bỏng ngô vừa đi vừa ríu rít trò chuyện. Đột nhiên, Yên Lam nghĩ đến điều gì bỗng trở nên hoảng sợ.

"A! Mạt Mạt, mình quên không gọi điện thoại cho Cận Thế Phong, đã lâu như vậy rồi, Thế Phong chắc là đã kết thúc hội nghị. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Thế Phong đi, mình ra ngoài cũng một lúc lâu rồi, Thế Phong sẽ lo lắng!!!" Trời ạ, cô đi lâu như thế, nhất định anh đã phát hiện ra rồi.

"Ừ, phải gọi điện thoại cho Cận Thế Phong, nếu không anh ta nghĩ cậu mất tích, lại biết mình mang cậu đi, nhất định sẽ phanh thây mình ra mất!" Đang ăn bỏng ngô, Trần Mạt cũng rùng mình mà nói.

Trời ạ, thời gian đã lâu như vậy rồi, chắc chắn Cận Thế Phong đã biết cô biến mất. Cô nên làm gì bây giờ???

"Chết rồi! Sao điện thoại của mình lại hết pin thế này? Vừa nãy rõ ràng còn pin mà!" Hôm nay Trần Mạt cuối cùng cũng đã lĩnh hội được, cái gì gọi là "họa thì nhiều mà phúc chẳng có bao nhiêu".

"Cận Thế Phong mà biết mình mang cậu đi, nhất định sẽ hận chết mình mất!" Trần Mạt rên rỉ. "Đến đây,Lam Lam, đi theo mình!" Vì muốn bù đắp lỗi lầm, Trần Mạt kéo Yên Lam tìm được một cái điện thoại công cộng.

"Ông chủ, làm ơn cho chúng tôi mượn điện thoại một chút!" Không đợi người ta trả lời, Trần Mạt lấy luôn điện thoại, nhanh chóng bấm số.

"Tu…tu…tu" Điện thoại đang được kết nối. Một lúc sau, ống nghe bên kia có người nhấc máy, thanh âm lãnh đạm lạnh như băng truyền tới. "Trần Mạt?", rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại mang ngữ khí vô cùng chắc chắn.

"Đúng! Nhưng làm sao anh biết là tôi…"

"Không cần nhiều lời, Lam Lam có ở cùng cô hay không?"

"Đúng, đúng.." Trần Mạt bị giọng điệu lạnh như băng của Cận Thế Phong làm cho rùng mình, nhất thời cô có cảm giác lông tơ dựng đứng hết cả lên, chẳng khác gì cơn gió lạnh thổi qua khiến ớn lạnh bủa vây tứ phía.

"Lam Lam, cô ấy.."

"Cái gì? Cô ấy ở bên cạnh cô? Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, cô…" Không chờ Cận Thế Phong nói hết, Trần Mạt đã chặn đứt lời vàng ngọc, mang điện thoại đưa sang cho Lam Lam. Nếu cứ tiếp tục nghe, chắc cô sẽ bị ngữ khí lạnh như băng ấy làm cho đông cứng!

"A lô, Thế Phong, em đang ở cùng Mạt Mạt, không báo cho anh một tiếng đã đi, em xin lỗi!"

Yên Lam nhận điện thoại Trần Mạt đưa cho, vội vàng lên tiếng giải thích trước.

Mặc kệ thế nào, xin lỗi trước có thể làm cho Thế Phong bớt giận. Biết sai mà sửa, thiện chí rất lớn! Đây là suy nghĩ của Yên Lam trong lúc nguy cấp này.

"Lam Lam…."

"Thế Phong, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi…!" Yên Lam lại lần nữa chặn lời Thế Phong, làm nũng trong ống nghe.

"Lam Lam, anh không tức giận,anh chỉ lo lắng cho em thôi, sợ em xảy ra chuyện nguy hiểm." Cận Thế Phong thở ra một hơi, chậm rãi trả lời. "Anh không phải không cho em ra ngoài, nhưng đi đâu em cũng phải nói trước với anh, như vậy anh mới yên tâm!"

"Nhưng em nghe Kỷ học trưởng nói, anh phải họp nên em không dám đi quấy rầy anh. Mà em có lấy điện thoại của Trần Mạt gọi cho anh nhưng anh không nghe máy!" Yên Lam thanh minh.

"Lúc đó anh đang họp!" Cận Thế Phong bất đắc dĩ nói, "nên anh không nhận được điện thoại!"

"À, bọn em đang ở…" Nghe bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, Yên Lam không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhận sai nhanh thật tốt, nếu không Thế Phong chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Tốt rồi, anh không hề tức giận!

Thấy Lam Lam cúp điện thoại, Trần Mạt lập tức hỏi. "Thế nào? Cận Thế Phong nói thế nào?

Anh ta rất tức giận phải không? Anh ta có nói sẽ xử mình thế nào không?"

Yên Lam buồn cười nhìn bộ dạng hoảng sợ của Trần Mạt,"Anh ấy nói,chúng ta đợi ở đây, anh ấy đến đón ngay bây giờ."

"Cái gì? Vì sao mình cũng phải ở nơi này chờ anh ta chứ? Mình đưa cậu về sau không được sao?" Đưa người vẹn toàn về, cô có thể chạy, chứ ở đây chờ, chẳng phải cô sẽ bị tóm sao?

"Thế thì, mình ở đây chờ Thế Phong, cậu đi trước đi?" Yên Lam tốt bụng đề nghị.

"Thôi đi, cậu thật là một người bạn tốt nhỉ? Anh ta mà biết mình bỏ cậu một mình đứng ở đây, chắc đời mình tiêu rồi. Mình sẽ thành thật đứng chờ anh ta là được rồi, nếu chạy, lần sau mình sẽ bị ngược đãi càng thảm hơn! Trời ơi, mình vẫn nên chủ động nhận lỗi thì hơn!!!" Trần Mạt trong lòng vô cùng kinh hãi nói, trước giờ cô vẫn rất sợ Cận Thế Phong!

"Lam Lam, cậu nói xem, nếu mình chủ động nhận lỗi, Cận Thế Phong có nổi giận không?

Cậu nhất định phải giúp mình đấy! Mình rất sợ anh ta tức giận!" Trần Mạt lo lắng thật sự, nghĩ gì nói nấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://qtruyen.net

"Thế Phong đâu có khủng bố như vậy? Mạt Mạt, bình thường cậu vẫn sợ anh ấy như thế sao?" Yên Lam có chút thắc mắc nhìn Trần Mạt. Bình thường, Trần Mạt chẳng phải vẫn dám cùng Thế Phong lớn tiếng đó sao? Sao bây giờ giống như biến thành một người khác vậy?

"Bởi vì lần này mình làm sai, thật sự sai đó!" Trần Mạt than vãn. "Hơn nữa, cậu xem, cậu cũng từng cãi nhau với Cận Thế Phong, anh ta làm sai, mình mạnh mẽ giúp cậu ra mặt, nói cho anh ta không có cơ hội phản bác. Còn bây giờ, mình làm sai, làm cho Cận Thế Phong có cơ hội bắt được điểm yếu của mình. Cậu nói xem, anh ta chắc sẽ mượn cơ hội tốt,ra sức giáo huấn mình, không phải mình chết chắc rồi sao?" Mình thật sự rất sợ anh ta nổi giận!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương