Hợp Đồng Tình Nhân
-
Chương 167
"Thế Phong, có thể anh đã suy nghĩ nhiều quá không? Chắc sẽ không có chuyện như vậy lại xảy ra. Không cần quá lo lắng." Yên Lam an ủi Cận Thế Phong nói.
"Mặc kệ cho là anh nghĩ nhiều, nhưng bất luận như thế nào, Lam Lam em phải nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận với Triệu Ngọc Văn!! Đáp ứng anh, em nhất định phải nhớ kỹ, nếu Triệu Ngọc Văn muốn gặp em, nhất định không cần để ý cô ta, nhất định phải cẩn thận." Cận Thế Phong lại lo lắng dặn dò Yên Lam.
"Được rồi, được rồi em đã nhớ, Thế Phong, em sẽ cẩn thận, em sẽ không lo lắng nữa." Yên Lam ở bên cạnh nói.
Ngồi trước bàn làm việc, Cận Thế Phong cầm trong tay một tập văn kiện, mắt cứ nhìn chằm chằm như vậy, nhưng nửa ngày đều không có lật một tờ nào. Nhưng mà khóe miệng hắn lại lộ ra nét cười, nhìn như vậy, tâm tư của hắn đã sớm mất, không biết hồn đã xuất ra ngoài đi đâu?
Bất chợt tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Cận Thế Phong hơi hồi thần lại, vui vẻ nghe điện thoại,"Thế nào? Lam Lam, em đang nhớ anh sao? Chúng ta thật sự là tâm linh tương thông nha! Anh cũng nhớ em, vừa định gọi điện thoại cho em thì em đã điện thoại cho anh ……"
Cận Thế Phong đang nói bỗng cảm thấy thật lạ, hắn nói nhiều như vậy, nhưng bên kia điện thoại một chút dấu hiệu đều không có, thật im lặng ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Cận Thế Phong nhíu mày, "Lam Lam? Sao không nói lời nào, chẳng lẽ ngươi không phải Lam Lam? Vậy ngươi là ai?" Cúi đầu nhìn số điện thoại gọi đến, quả nhiên là một số điện thoại xa lạ, không phải Lam Lam,.
"Xin hỏi là ai gọi? Tìm tôi có chuyện gì không?" Lập tức giọng nói Cận Thế Phong lúc nãy còn ôn nhu liền biến thành lạnh lùng.
Bên kia điện thoại dần dần truyền đến một ít tiếng động, là tiếng hít thở, dần dần tiếng hít thở càng lớn, "Tôi là ai? Cận tổng tài, thời gian chưa bao lâu mà ngài đã quên tôi sao?"
"Là cô, Triệu Ngọc Văn, cô rốt cuộc muốn gì??" Cận Thế Phong nói trong cơn giận dữ.
"Chuyện lúc trước tôi còn chưa có tìm cô để tính sổ!! Bây giờ, cô đã tìm tới cửa!!!"
"Chuyện lúc trước? Hừ….. chuyện lúc trước tôi có làm cái gì sao? Tôi chẳng qua chỉ là gọi điện thoại an ủi một chút mà thôi, vấn đề là ở các người không phải sao? Ha ha…… Đó là các người không tin tưởng lẫn nhau, sao lại trách tôi?"
Dừng một chút thì bên kia điện thoại lại nói, "Có điều, tôi thật thất vọng, thật không ngờ hai người đã làm lành nhanh như vậy, thật uổng phí khổ tâm của tôi!!"
"Triệu Ngọc Văn! Cô……, nói, cô rốt cuộc muốn làm gì?" Đôi mắt Cận Thế Phong càng thêm lạnh.
"Bất quá lúc này đây, Cận Thế Phong, anh đoán xem tôi có thể làm chuyện gì?" Giọng nói bén nhọn đầy châm chọc của Triệu Ngọc Văn bên kia điện thoại truyền đến, "Tôi rất muốn gặp một lần Yên thư ký đã làm cho ngài say mê!!"
"Chết tiệt!! Triệu Ngọc Văn, tôi nói cho cô biết nếu đụng đến một sợi tóc của Lam Lam, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!! Tôi sẽ cho cô muốn sống cũng không được !!"
"Phải không? Tôi rất sợ hãi nha!! Ha ha…… Cận Thế Phong, anh cho rằng bây giờ còn có thể uy hiếp tôi sao? Tôi nói rồi, tôi sẽ không cho anh có ngày nào yên ổn !!" giọng nói Triệu Ngọc Văn trở nên thật đáng sợ và độc ác. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Cô rốt cuộc muốn như thế nào??" Cận Thế Phong còn chưa nói hết lời đã nghe bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc lớn, là tiếng khóc của phụ nữ, trong đó còn có tiếng của đàn ông, mặc dù mơ hồ nhưng cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
"Thế nào?? Cận Thế Phong, nghe được không? Âm thanh này tôi nghĩ, anh hẳn là sẽ không xa lạ? Yên thư ký của anh hiện đang ở trong tay của tôi, ha ha…… Cô ấy có bộ dạng thật xinh đẹp!! Tôi thấy mà thương, tin là đàn ông đều ngăn cản không được sức quyến rũ của cô ấy!! Anh xem tôi đã đối xử thật tốt với cô ấy, sợ cô ấy cô đơn còn tìm đàn ông đến chăm sóc."
"Triệu Ngọc Văn, cô dừng tay, cô nếu thương tổn đến cô ấy tôi sẽ không để cô yên!!" Cận Thế Phong phẫn nộ nói.
"Tốt!! Ha ha…… Cận Thế Phong, tôi chờ anh!! Tôi thật mong chờ ngày đó sẽ đến, nhưng trước khi đến ngày đó tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị thật thống khổ!!"
Nghe xong những lời của Triệu Ngọc Văn, Cận Thế Phong cố gắng nhẫn nhịn lửa giận của mình, cẩn thận suy nghĩ lời nói không thể tin nổi của Triệu Ngọc Văn, nhất là hắn đã căn dặn Lam Lam phải cẩn thận Triệu Ngọc Văn , cho nên Lam Lam không thể sơ xuất để rơi vào tay cô ta. Suy nghĩ nửa ngày, Cận Thế Phong cầm điện thoại di động, muốn gọi đến cho Lam Lam, mau nghe điện thoại đi!! Em mau nhận điện thoại đừng xảy ra chuyện gì!!!
Nhưng mà điện thoại reo nửa ngày vẫn không ai bắt máy, Lam Lam tuyệt đối sẽ không thể không nghe điện thoại của hắn, chẳng lẽ Lam Lam thật sự…… Chuyện sau đó Cận Thế Phong thật không dám suy nghĩ đến.
"Thế nào!? Cận Thế Phong, anh có tin không? Anh có thể không tin, thời gian còn dài, tôi nghĩ anh hẳn là đã muốn chứng thật, Yên thư ký có bị tôi mời đến hay không!!?" Giọng nói của Triệu Ngọc Văn từ trong điện thoại truyền ra làm cho người ta thật chán ghét.
Cận Thế Phong giờ phút này trong lòng giống như kiến bò trên chảo nóng, thật lo lắng, một bên khẩn cầu Yên Lam nghe điện thoại, nhưng mà bên kia điện thoại mãi vẫn không ai nhấc máy.
Cận Thế Phong thở phì phò, hắn giống như bị người ta bóp cổ, không thể bình tĩnh hô hấp,"Chết tiệt, Triệu Ngọc Văn, thật là cô? Cô thật sự bắt Lam Lam???"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook