"Nói! Cận Thế Phong, có phải là anh đúng không, là anh đã làm như vậy đối với Lam Lam, có phải chính anh đã đâỷ Lam Lam xuống lầu phải không!!!" Trần Mạt tức giận quát Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong cũng không chút khách khí, tức giận mà trả lời cô một câu,"Cô đang nói khùng điên cái gì!! Tôi sao có thể làm như vậy với Lam Lam, không phải do tôi làm."

"Hừ! Lời nói của anh tôi không tin, nếu không phải anh, Lam Lam làm sao có thể thành cái dạng này!!" Trần Mạt tiếp tục cùng Cận Thế Phong tranh cãi.

"Mạt Mạt!!" Yên Lam thấp giọng kêu,"Cậu không cần đoán, Thế Phong không có đẩy mình xuống lầu, tất cả đều do chính mình không cẩn thận mới xảy ra chuyện."

Trần Mạt hổn hển trừng mắt nhìn Yên Lam liếc một cái,"Đều đã qua rồi, Lam Lam!! Cậu đến bây giờ vẫn còn muốn nói giúp Cận Thế Phong?!!"

"Mình nói là sự thật, Mạt Mạt, cũng không muốn giúp anh ta thoát tội, nhưng thật sự anh ta không có đẩy mình xuống lầu !!"

Yên Lam tay cầm khăn giấy, lau hết nước mắt trên mặt, cố gắng bình tĩnh nói, "Mình không phải là nói giúp anh ấy, cũng không phải giúp anh ấy thoát tội, mình chỉ muốn kể lại tình huống lúc đó là như thế nào mà thôi."

Trần Mạt nghe Yên Lam đã nói như vậy, liền bất đắc dĩ thở dài, không cùng nàng tranh luận nữa,"Vậy Lam Lam, cậu hiện tại muốn làm gì? Về sau như thế nào? Có tính toán gì chưa?"

Yên Lam nghe Trần Mạt nói, ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu, mới dần dần khôi phục lại, nàng chần chờ nói, "Mạt Mạt, sau khi xuất viện mình có thể đến nhà cậu ở nhờ vài ngày được không?"

Trần Mạt gật gật đầu, nói, "Đương nhiên là có thể, nhưng mà cậu thật sự muốn chuyển ra khỏi nhà Cận Thế Phong sao?"

"Đúng vậy, mình nghĩ kĩ rồi. Trước những việc đã xảy ra, mình không nghĩ sẽ ở lại nhà Cận Thế Phong nữa" Yên Lam nói.

"Anh không chấp nhận." Trần Mạt vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị Cận Thế Phong lớn tiếng rống giận cắt ngang lời.

"Anh không cho phép, Lam Lam, anh không chấp thuận". Cận Thế Phong nổi giận đùng đùng tiến vào,"Anh tuyệt đối sẽ không cho em rời khỏi anh!! Em không có quyền rời khỏi anh, em có biết hay không!!! Anh không cho phép, em có nghe hay không!? Anh không cho phép!!!"

Yên Lam nhìn Cận Thế Phong đang tức giận, thản nhiên nói,"Anh không cần phải như vậy, chúng ta đã không có tin tưởng nhau, ai cũng không tin tưởng ai, khi sống cùng nhau chỉ là tra tấn lẫn nhau mà thôi, cho nên chúng ta vẫn là nên chia tay thôi! Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

Cận Thế Phong đau khổ nhìn Yên Lam, thấp giọng nói,"Em đã hứa với anh, bất luận như thế nào, hay phát sinh chuyện gì, em cũng không rời khỏi anh!!"

"Anh cũng đã hứa với em vĩnh viễn sẽ không làm cho em khóc, sẽ không lại thương tổn em, kết quả thì sao? Anh đã làm được chưa?" Yên Lam cũng là đồng dạng thương tâm nhìn Cận Thế Phong nói.

"Chuyện xảy ra lần này đều là ngoài ý muốn!" Cận Thế Phong chau mày nhìn Yên Lam, "Huống chi, anh tận mắt thấy em cùng một người đàn ông khác ôm nhau trước cửa nhà, em muốn anh suy nghĩ như thế nào đây? Đây là anh không tin em sao? Chỉ cần là đàn ông, thấy người yêu mình cùng người đàn ông khác ôm nhau, đều sẽ biết ghen, phản ứng của anh như vậy cũng bởi vì anh quá yêu em." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://qtruyen.net

"Tôi đã nói, tôi và anh ấy chỉ là bạn bình thường mà thôi, giữa chúng tôi tuyệt đối không có gì là lén lút cả."

Yên Lam cười tái nhợt, "Hơn nữa, cho dù tôi cùng với người khác yêu đương lén lút cũng sẽ

không chọn đứng trước cửa nhà, trốn anh còn không kịp thì làm sao có thể đứng trước nhà anh để cho anh thấy!!"

"Nhưng mà......" Cận Thế Phong giọng khàn khàn hỏi, "Em nói chỉ là bạn bình thường thôi nhưng vì sao lại để cho hắn ôm?"

"Cái ôm đó chỉ là xuất phát là một người bạn an ủi, anh hẳn sẽ không quên thời điểm chúng ta cãi nhau, tâm trạng của tôi không tốt, vừa vặn gặp anh ấy. Khi đó trời đã quá tối nên muốn đưa tôi về nhà, mà cái ôm kia chính là xuất phát từ bạn bè, cũng không có chút mê luyến yêu thương nào".

Nói xong, Yên Lam đột nhiên cười tự giễu, "Tôi cần gì phải nói nhiều như vậy, dù sao anh cũng không tin, vì sao còn không để tôi đi?"

Cận Thế Phong sắc mặt tối lại, cự tuyệt, "Bất luận em nói cái gì, anh cũng không để em rời khỏi anh !! Anh tuyệt đối sẽ không cho em đi !!!"

Yên Lam không để ý đến lí do của Cận Thế Phong, vẫn cố chấp nói tiếp "Dù sao anh cũng đã biết năm đó Triệu Ngọc Văn là bởi vì hiểu lầm mới rời khỏi anh, bây giờ anh cũng đã tha thứ, mà anh vẫn còn yêu cô ấy, như vậy mọi chuyện đều tốt cả? Vậy vừa vặn, tôi là chướng ngại ngăn trở hai người, sẽ không cần anh đuổi tôi tự giác sẽ rời khỏi anh."

Cận Thế Phong nghe những lời Yên Lam nói, nắm chặt cổ tay của Yên Lam nói, "Có anh ở đây em đừng mong rời khỏi! Hơn nữa, Lam Lam, chúng ta hiện tại hiểu lầm rất nhiều, em trước nên nghỉ ngơi chờ thân thể khoẻ lên, anh sẽ từ từ giải thích với em".

Yên Lam nhìn trong mắt của Cận Thế Phong có vạn phần lưu luyến, "Mọi chuyện xảy ra đã không còn gì để nói, chúng ta bây giờ nên chia tay đi!"

Nghe Yên Lam chính miệng nói, Cận Thế Phong vô cùng kinh ngạc, lập tức nổi giận hét lớn, "Em mơ tưởng! Anh nói rồi không để cho em rời đi !!"

Sau đó, hắn đột nhiên xốc chăn của Yên Lam lên, không để ý Yên Lam ra sức giãy dụa "Nếu như vậy anh mang em về nhà, em tuyệt đối không có khả năng rời khỏi anh!!!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương