Ban đầu Lục Cẩn Hiên nghi ngờ Tần Mạch là một thợ săn tự do, cũng chính là kẻ đã tấn công chú anh cùng Lục Tử Tiệp, nhưng xem ra có chút hiểu lầm.

Anh nhíu mày nhìn Tần Mạch đang ngồi bệt dưới đất:

“Sao lại theo dõi Vân Mộng và Lục Tử Tiệp?”

Đối với câu hỏi này, Tần Mạch hơi ngượng ngùng:

“Thật ra tôi trở về để điều tra vài vụ mất tích ở thành phố này, ban đầu đã nhắm đến Lục thị, cho nên...”

“Cho nên cậu theo dõi Lục gia và cả cô thư ký của tôi?”

“Đúng vậy.”

“Gia đình tôi đã cam kết với chính phủ, không gây hại đến người thường.”

Nghe lời này, Tần Mạch không lên tiếng.

Hắn biết rõ Lục thị đã ký cam kết, nhưng thật ra trong lòng luôn bán tin bán nghi, hắn khó lòng tin tưởng đám huyết tộc thấy máu liền thay đổi sắc mặt này.

Cho nên hắn vẫn luôn theo dõi Lục thị, hành tung của Lục Cẩn Hiên rất khó dò, làm việc lại cẩn trọng, cho nên Lục Tử Tiệp trở thành kẻ ở trong tầm ngắm.

Lục Cẩn Hiên không ngờ được mình lại phí thời gian với cái tên khốn Tần Mạch này, nếu đã làm việc cho chính phủ thì chắc chắn đã nhận được danh sách những huyết tộc đang chung sống hòa bình với con người, nhưng hắn ta vẫn điều tra Lục thị! Sự tin tưởng mà hai bên dành cho nhau còn thấp hơn anh nghĩ nhiều lắm.

“Nếu chỉ là hiểu lầm thì lần sau tránh xa Lục thị ra một chút, tôi không có thời gian chơi đùa cùng các người.”

Sắc mặt Tần Mạch hơi tái, hắn đứng lên, phủi bụi bẩn trên người rồi nói:

“Dù những vụ mất tích ở đây không phải do Lục thị, nhưng tôi vẫn phải quan sát các người thêm một thời gian nữa.”

“Vì Vân Mộng?” Lục Cẩn Hiên hỏi.

Tần Mạch không giấu giếm gì, lập tức gật đầu.

Lục Cẩn Hiên cười nói:

“Cô ấy đã biết thân phận của tôi, vẫn chấp nhận ở bên cạnh tôi và cung cấp máu, điều này có nghĩa là gì chắc cậu cũng hiểu rồi?”

“Cô ấy đồng ý?” Tần Mạch khá giật mình.

Theo những gì hắn biết thì Vân Mộng kia chỉ vừa vào công ty của Lục thị không lâu, hơn nữa còn chẳng dính líu gì đến huyết tộc hay thợ săn bọn họ.

Lục Cẩn Hiên chẳng thèm phí thời gian nữa, nhanh chóng rời khỏi đó.

Thấy anh rời đi, Tần Mạch ôm một bụng tức nhưng không dám hỏi tiếp.

Theo luật, nếu Vân Mộng đã chấp nhận ở cạnh người đàn ông này thì thợ săn chẳng thể nhúng tay vào nữa.

Bởi vì cô tự nguyện!

Trở về nhà vào chiều muộn, Lục Cẩn Hiên ghé qua thăm em trai đang nằm mê man trên giường bệnh.

Quản gia trông thấy anh thì mở miệng gọi:

“Thiếu gia…”

“Có chuyện gì thì nói.”

Thấy anh có vẻ bực mình, ông lập tức hiểu ra chuyện mình muốn xóa ký ức của Vân Mộng đã chọc giận anh.

Ông dù gì cũng được Lục Kình cứu một mạng, đã từng thề phải đi theo hai vị thiếu gia và chăm sóc họ cho tốt, việc lần trước cũng giống như phản bội lại họ vậy.

Ông thở dài một hơi, áy náy nói:

“Chuyện lần trước là tôi không đúng, mong thiếu gia đừng để bụng.

Tôi hy vọng cậu chăm sóc tốt cho cô gái kia một chút, nếu đã thích cô ấy, bởi vì Lục Ảnh tức giận trở về Lục thị và báo cáo lại sự việc rồi.”

Lục thị không chỉ riêng gia đình của Lục Cẩn Hiên, sau thời gian dài mấy trăm năm phát triển, anh có bốn người chú và hai người cô.

Một người trong đó bị tấn công là chú hai tương đối thân thiết với nhà anh, ở cùng một chỗ với cha mẹ anh, còn những họ hàng khác thì khó nói, không thường liên lạc.

Anh nhìn Lục Tử Tiệp một lúc rồi nói:

“Chuyện của Lục Ảnh tôi sẽ để ý, tình hình Tử Tiệp thế nào?”

“Đã tỉnh lại một lần và “ăn cơm” rồi.

Có lẽ vì một nửa dòng máu nhân loại giúp cậu ấy có khả năng kháng cao hơn huyết tộc bình thường, tác dụng của dao bạc không phải rất mạnh.”

“Chăm sóc nó cho tốt, nếu cần thiết thì báo lại với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa nó về Lục gia.”

“Vâng.”

Lục Cẩn Hiên siết chặt nắm tay, sau khi rời khỏi biệt thự của Lục Tử Tiệp thì gọi điện thoại cho cha mình.

Ông ấy cũng đã nhận được tin tức, gần đây nhà họ luôn ở trong trạng thái phòng bị, trừ khi có việc gấp ông mới ra ngoài.

Nghe tin con trai vì bảo vệ một cô gái loài người mà đánh Lục Ảnh, ông không mắng, ngược lại cười nói:

“Đúng thật là con trai của ba.”

“Ba còn có tâm trạng trêu đùa?” Lục Cẩn Hiên nhướng mày.

“Sao nào? Lo lắng cho cô ấy à?”

“...”

Lục Cẩn Hiên im lặng một lát, sau đó mới đáp:

“Có chút.”

“Con cũng biết Lục Ảnh rất được lòng cô chú mà, họ đang thảo luận xem có nên đưa Vân Mộng đi tẩy não không.”

“Ba…”

“Ba ủng hộ con.” Lục Kình đáp ngay cả khi con trai chưa nói hết câu, ông nhìn người vợ đang nằm trên giường với hơi thở mỏng manh, khóe mắt rỉ máu.

“Dù là nhân loại hay huyết tộc, ba đều ủng hộ con.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương