Hợp Đồng Tình Nhân Sa Vào Vòng Tay Của Ác Ma
-
Chương 13: Không Cố Ý
Vì tức giận, Lương Ninh mò mẫm hồ sơ của Vân Mộng và tra thông tin về cô để nhìn xem.
Ả không tin năng lực thấp kém như cô lại có thể qua được các vòng phỏng vấn của Lục thị, trèo lên cành cao rồi chễm chệ trên đầu ả thế kia.
Lật xem xong, ả nhắn tin cho các chị em:
“Người như cô ta không xứng với vị trí thư ký giám đốc.”
“Lương Ninh, tôi mới nhận được thông tin quan trọng.
Ngày mai Tần tổng sẽ về nước, hình như người được cử đi tiếp đón là Vân Mộng đó.”
“Cái gì?” Lương Ninh giật mình.
Việc Tần thị muốn đến bàn chuyện làm ăn với họ thì ai cũng biết rồi, chỉ là chưa định rõ thời gian, sao chuyện tốt như thế lại rơi vào tay của một người mới đến chứ?
…
Sáng hôm sau, Vân Mộng đến công ty cùng bốn vị vệ sĩ để chào hỏi Lục Cẩn Hiên, tiện thể bàn giao việc hôm nay cho người khác.
Cô luôn có cảm giác bất an, chẳng rõ rốt cuộc bản thân làm sao.
Lúc đến nơi thì phòng thư ký vẫn nhộn nhịp như hôm qua, mọi người đều mang cà phê vào uống để tỉnh táo hơn.
Vân Mộng vừa mở cửa ra thì nghe được âm thanh hoảng hốt của ai đó, kế tiếp, trước ngực cô truyền tới cảm giác bỏng rát như lột một lớp da, ly cà phê nóng vừa pha xong trực tiếp hất thẳng vào người cô.
Giọng của Lương Ninh đầy hoảng loạn:
“T-Thư ký Vân, chị xin lỗi, em có sao không?”
“A!”
Vân Mộng né không kịp, bị ăn cả ly nước sôi vào ngực như thế khiến cô đau kêu ra tiếng.
Cô dùng tay kéo cổ áo sơ mi của mình ra ngay lập tức để tránh bị dính vào vết thương, đang định xoay người chạy vào nhà vệ sinh xả nước lạnh thì cánh tay đột nhiên bị kéo lấy.
Lương Ninh giữ chặt cô rồi bối rối nói:
“Em có sao không? Để chị nhìn xem! Chị thật sự không cố ý đâu!”
Lúc này phần da thịt ở cổ Vân Mộng đã đỏ bừng, Lương Ninh lại cứ sợ hãi bám dính lấy cô không để cô đi.
Vân Mộng nói nhanh:
“Em không sao, em phải đi xử lý vết thương nên mong chị mau chóng bỏ tay ra.”
Lương Ninh còn định dây dưa thêm nhưng Vân Mộng đã nói thẳng, ám chỉ ả cố tình kéo dài thời gian nên ả chỉ đành buông tay.
Người luôn hiền hòa như Vân Mộng cũng nổi giận rồi, âm thầm ghi thù.
Vốn định để người này đến hỗ trợ công việc cho Lục Cẩn Hiên khi cô không có mặt ở công ty, nhưng cô lại đổi ý, nói:
“Vương Khánh, cậu đến chỗ Lục tổng một lát, thay tôi giúp anh ấy xử lý việc vặt đi.“
Bỏ lại một câu này xong, Vân Mộng mở cửa chạy nhanh về phía nhà vệ sinh.
Cô dùng nước lạnh rửa vết thương đã đỏ rực trên cổ và ngực.
Nước pha cà phê vốn không nóng quá, nhưng cảm giác đau rát khủng khiếp truyền tới khiến cô khó lòng nhịn được, nước mắt cũng sắp trào lên, sao lại nóng đến thế?
Nhìn chính mình trong gương, Vân Mộng cũng phải giật mình.
Cà phê khiến nửa trên bộ quần áo của cô dính bẩn nhem nhuốc, phần cổ và ngực đang có dấu hiệu sưng lên, cô dùng vòi nước xả lên vết thương cũng chỉ giúp giảm bớt cơn đau chứ không thể thay đổi được việc bản thân bị bỏng, phải đi bệnh viện mới được.
Nhưng từ Lục thị đến sân bay mất khoảng nửa tiếng đi xe, để tránh kẹt xe hoặc xảy ra vấn đề ngoài ý muốn khác, cô phải xuất phát ngay! Chết tiệt!
Vân Mộng cắn chặt răng chịu đựng, sau đó rút điện thoại ra nhìn giờ.
Không kịp, chỉ có thể tự sơ cứu.
Cô gọi cho một trong bốn vệ sĩ ra ngoài mua gạc vô khuẩn và chút đồ, sau đó nhờ người khác cầm kéo qua cho cô.
Chỉ đành cắt bỏ phần vải ở trước ngực đã! Một lát sau, Vân Mộng lại nói với vệ sĩ ở bên ngoài:
“Cho tôi mượn vest ngoài của anh.”
Vệ sĩ làm việc rất chuyên nghiệp, nhận tiền xong Vân Mộng nói gì họ cũng nghe, cẩn thận cởi áo đưa cho cô.
Cô chờ thêm một lát, gạc vô khuẩn cũng được đưa đến, cô dùng nó che đi vết thương rồi mặc áo vest đen dài của vệ sĩ vào, cẩn thận gài hết các nút lại.
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, một người vệ sĩ tốt bụng nhắc nhở cô:
“Tôi nghĩ cô vẫn nên đi viện kiểm tra trước.”
“Cảm ơn anh nhưng tôi không có thời gian, đi thôi.”
Cô vội ra ngoài mà không thèm để ý đến Lương Ninh đang tỏ vẻ lo lắng ở gần đó.
Thù này cô nhớ kỹ rồi! May mà dáng người của cô rất cao, mặc áo của vị vệ sĩ kia cũng không đến nỗi quá rộng.
Trên đường đi, Vân Mộng không ngừng hít vào mấy hơi dài, vết thương đã bắt đầu đau hơn trước, sưng lên rồi.
…
Cà phê đổ ở trước cửa phòng thư ký đã được xử lý sạch sẽ, Vương Khánh vừa được điểm mặt gọi tên lúc này hơi oang mang.
Hắn là người mới, đến trước Vân Mộng chắc chỉ tầm hai tháng mà thôi, việc quan trọng đột nhiên rơi trúng người khiến hắn trở tay không kịp.
Lương Ninh thấy hắn lúng túng thì đáng thương nói:
“Hay là để chị làm thay cho, chị cảm thấy có chút áy náy vì đã đổ cà phê lên người thư ký Vân…”
Chiêu này sẽ có tác dụng nếu Vương Khánh không phải một người thật thà, đáng tiếc cho ả, hắn rất có trách nghiệm mà đáp:
“Không sao đâu, đây là công việc mà Vân Mộng giao cho em.”
Bấy giờ, cả phòng thư ký đều không nghĩ rằng Lương Ninh cố tình, chỉ cho rằng chuyện vừa rồi là sự cố.
Mà làm gì có ai thật lòng quan tâm cho Vân Mộng, trừ cái tên ngốc Vương Khánh trước mắt.
Hắn hít sâu một hơi rồi thẳng lưng đi về phía phòng làm việc của Lục Cẩn Hiên, không biết rằng có một người đã bị hắn chọc cho điên lên.
Lương Ninh siết chặt nắm tay, móng tay cũng cắm sâu vào trong da thịt.
Cơ hội tốt như thế mà hết lần này đến lần khác bị mấy kẻ vô dụng cướp mất, ả sao có thể chịu được?
Ả không tin năng lực thấp kém như cô lại có thể qua được các vòng phỏng vấn của Lục thị, trèo lên cành cao rồi chễm chệ trên đầu ả thế kia.
Lật xem xong, ả nhắn tin cho các chị em:
“Người như cô ta không xứng với vị trí thư ký giám đốc.”
“Lương Ninh, tôi mới nhận được thông tin quan trọng.
Ngày mai Tần tổng sẽ về nước, hình như người được cử đi tiếp đón là Vân Mộng đó.”
“Cái gì?” Lương Ninh giật mình.
Việc Tần thị muốn đến bàn chuyện làm ăn với họ thì ai cũng biết rồi, chỉ là chưa định rõ thời gian, sao chuyện tốt như thế lại rơi vào tay của một người mới đến chứ?
…
Sáng hôm sau, Vân Mộng đến công ty cùng bốn vị vệ sĩ để chào hỏi Lục Cẩn Hiên, tiện thể bàn giao việc hôm nay cho người khác.
Cô luôn có cảm giác bất an, chẳng rõ rốt cuộc bản thân làm sao.
Lúc đến nơi thì phòng thư ký vẫn nhộn nhịp như hôm qua, mọi người đều mang cà phê vào uống để tỉnh táo hơn.
Vân Mộng vừa mở cửa ra thì nghe được âm thanh hoảng hốt của ai đó, kế tiếp, trước ngực cô truyền tới cảm giác bỏng rát như lột một lớp da, ly cà phê nóng vừa pha xong trực tiếp hất thẳng vào người cô.
Giọng của Lương Ninh đầy hoảng loạn:
“T-Thư ký Vân, chị xin lỗi, em có sao không?”
“A!”
Vân Mộng né không kịp, bị ăn cả ly nước sôi vào ngực như thế khiến cô đau kêu ra tiếng.
Cô dùng tay kéo cổ áo sơ mi của mình ra ngay lập tức để tránh bị dính vào vết thương, đang định xoay người chạy vào nhà vệ sinh xả nước lạnh thì cánh tay đột nhiên bị kéo lấy.
Lương Ninh giữ chặt cô rồi bối rối nói:
“Em có sao không? Để chị nhìn xem! Chị thật sự không cố ý đâu!”
Lúc này phần da thịt ở cổ Vân Mộng đã đỏ bừng, Lương Ninh lại cứ sợ hãi bám dính lấy cô không để cô đi.
Vân Mộng nói nhanh:
“Em không sao, em phải đi xử lý vết thương nên mong chị mau chóng bỏ tay ra.”
Lương Ninh còn định dây dưa thêm nhưng Vân Mộng đã nói thẳng, ám chỉ ả cố tình kéo dài thời gian nên ả chỉ đành buông tay.
Người luôn hiền hòa như Vân Mộng cũng nổi giận rồi, âm thầm ghi thù.
Vốn định để người này đến hỗ trợ công việc cho Lục Cẩn Hiên khi cô không có mặt ở công ty, nhưng cô lại đổi ý, nói:
“Vương Khánh, cậu đến chỗ Lục tổng một lát, thay tôi giúp anh ấy xử lý việc vặt đi.“
Bỏ lại một câu này xong, Vân Mộng mở cửa chạy nhanh về phía nhà vệ sinh.
Cô dùng nước lạnh rửa vết thương đã đỏ rực trên cổ và ngực.
Nước pha cà phê vốn không nóng quá, nhưng cảm giác đau rát khủng khiếp truyền tới khiến cô khó lòng nhịn được, nước mắt cũng sắp trào lên, sao lại nóng đến thế?
Nhìn chính mình trong gương, Vân Mộng cũng phải giật mình.
Cà phê khiến nửa trên bộ quần áo của cô dính bẩn nhem nhuốc, phần cổ và ngực đang có dấu hiệu sưng lên, cô dùng vòi nước xả lên vết thương cũng chỉ giúp giảm bớt cơn đau chứ không thể thay đổi được việc bản thân bị bỏng, phải đi bệnh viện mới được.
Nhưng từ Lục thị đến sân bay mất khoảng nửa tiếng đi xe, để tránh kẹt xe hoặc xảy ra vấn đề ngoài ý muốn khác, cô phải xuất phát ngay! Chết tiệt!
Vân Mộng cắn chặt răng chịu đựng, sau đó rút điện thoại ra nhìn giờ.
Không kịp, chỉ có thể tự sơ cứu.
Cô gọi cho một trong bốn vệ sĩ ra ngoài mua gạc vô khuẩn và chút đồ, sau đó nhờ người khác cầm kéo qua cho cô.
Chỉ đành cắt bỏ phần vải ở trước ngực đã! Một lát sau, Vân Mộng lại nói với vệ sĩ ở bên ngoài:
“Cho tôi mượn vest ngoài của anh.”
Vệ sĩ làm việc rất chuyên nghiệp, nhận tiền xong Vân Mộng nói gì họ cũng nghe, cẩn thận cởi áo đưa cho cô.
Cô chờ thêm một lát, gạc vô khuẩn cũng được đưa đến, cô dùng nó che đi vết thương rồi mặc áo vest đen dài của vệ sĩ vào, cẩn thận gài hết các nút lại.
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, một người vệ sĩ tốt bụng nhắc nhở cô:
“Tôi nghĩ cô vẫn nên đi viện kiểm tra trước.”
“Cảm ơn anh nhưng tôi không có thời gian, đi thôi.”
Cô vội ra ngoài mà không thèm để ý đến Lương Ninh đang tỏ vẻ lo lắng ở gần đó.
Thù này cô nhớ kỹ rồi! May mà dáng người của cô rất cao, mặc áo của vị vệ sĩ kia cũng không đến nỗi quá rộng.
Trên đường đi, Vân Mộng không ngừng hít vào mấy hơi dài, vết thương đã bắt đầu đau hơn trước, sưng lên rồi.
…
Cà phê đổ ở trước cửa phòng thư ký đã được xử lý sạch sẽ, Vương Khánh vừa được điểm mặt gọi tên lúc này hơi oang mang.
Hắn là người mới, đến trước Vân Mộng chắc chỉ tầm hai tháng mà thôi, việc quan trọng đột nhiên rơi trúng người khiến hắn trở tay không kịp.
Lương Ninh thấy hắn lúng túng thì đáng thương nói:
“Hay là để chị làm thay cho, chị cảm thấy có chút áy náy vì đã đổ cà phê lên người thư ký Vân…”
Chiêu này sẽ có tác dụng nếu Vương Khánh không phải một người thật thà, đáng tiếc cho ả, hắn rất có trách nghiệm mà đáp:
“Không sao đâu, đây là công việc mà Vân Mộng giao cho em.”
Bấy giờ, cả phòng thư ký đều không nghĩ rằng Lương Ninh cố tình, chỉ cho rằng chuyện vừa rồi là sự cố.
Mà làm gì có ai thật lòng quan tâm cho Vân Mộng, trừ cái tên ngốc Vương Khánh trước mắt.
Hắn hít sâu một hơi rồi thẳng lưng đi về phía phòng làm việc của Lục Cẩn Hiên, không biết rằng có một người đã bị hắn chọc cho điên lên.
Lương Ninh siết chặt nắm tay, móng tay cũng cắm sâu vào trong da thịt.
Cơ hội tốt như thế mà hết lần này đến lần khác bị mấy kẻ vô dụng cướp mất, ả sao có thể chịu được?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook