*******

     "Trước khi ra nước ngoài cần phải làm kiểm tra lại một lần nữa. Anh cũng đừng quá lo lắng, bọn trẻ con tuổi còn nhỏ, bị chuyện kinh sợ như vậy, muốn khỏe mạnh trở lại, ít nhất phải có một thời kỳ hòa hoãn lại. Đúng hạn anh dẫn bọn trẻ đến gặp bác sĩ, trao đổi nhiều, từ từ sẽ khá hơn!" Bác sĩ nói an ủi, một người đàn ông luôn luôn mang theo hai đứa trẻ ngã bệnh như vậy, quả nhiên là không dễ dàng.

     "Vâng, tôi biết rồi! Bác sĩ, cám ơn ngài!" Hạ Cẩm Trình nói lời cám ơn. Sau đó anh ôm hai đứa bé đi ra ngoài. Trong hành lang bệnh viện rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân lộc cộc của một mình anh.

     Hai đứa bé đều nằm ở trên vai của ba ba. Bọn chúng đều chôn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trên hõm vai mạnh mẽ của ba ba, không muốn nhìn thấy hết thảy ở bên ngoài, giống như chỉ sợ sẽ bị nhìn thấy vật gì đó đáng sợ vậy.

     Lời nói của Tiêu Lăng Phong, Hạ Cẩm Trình cũng không có quá để ý. Dù sao thì Đường Nhã Đình cũng là một trọng phạm sắp thi hành án tử hình. Anh tin tưởng những cảnh sát kia sẽ không vô dụng đến ngay một người phạm nhân cũng không canh giữ cho tốt. Chỉ là có chút thời điểm, chuyện chính là lại phát sinh ngoài dự đoán của mọi người. Chuyện càng cảm thấy không thể, thì lại càng muốn phát sinh ra...

     Hạ Cẩm Trình ôm bọn trẻ đi ra thang máy, nhưng anh lại không hề phát hiện, khi anh đi ra đến cửa lớn của bệnh viện, thì có một bóng người chậm rãi từ trong thang máy an toàn xuất hiện ra ngoài. . .

     Hạ Cẩm Trình đặt hai đứa bé ở chỗ ngồi phía sau xe, sau đó thắt dây an toàn trẻ em cho hai đứa trẻ kỹ càng, anh mới yên tâm nổ máy xe. Hai đứa nhóc kia mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trọng lượng của chúng cũng không nhẹ. Hạ Cẩm Trình ôm chúng trong chốc lát như vậy, mà cũng đã cảm thấy hai cánh tay ê ẩm.

     "Bảo bối, ngồi cẩn thận nhé, chúng ta bắt đầu đi!" Hạ Cẩm Trình mỉm cười vẻ đầy dịu dàng.

     Đường Nhã Đình ở phía sau cửa từ từ đứng ra ngoài. Ở trong bệnh viện, cô ta đã quan sát thật lâu, cuối cùng cũng đã nắm được quy luật Hạ Cẩm Trình tới thăm bệnh. Như vậy cô ta mới phải lấy khoảng cách gần như vậy để được nhìn thấy con của mình. Từ khoảng cách xa như vậy, cô vẫn như cũ, có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng kia ở trong mắt Hạ Cẩm Trình. Mà loại dịu dàng này đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ được, đây chính là một loại khiêu khích. Tại sao các người, những người sau khi đã mạnh mẽ cướp đoạt đồ của người khác, đều diễu võ dương oai như vậy! Tôi sẽ để cho các người biết được, cách làm của các người là sai, các người sẽ phải trả giá thật lớn vì những sai lầm của mình...


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương