Tiêu Lăng Phong ném toàn bộ chuyện của công ty cho Lãnh Liệt xử lý, còn mình thì chuẩn bị hôn lễ thật vui vẻ. Lãnh Liệt đã không chỉ một lần gọi điện thoại luôn luôn oán trách anh, bắt Tiêu Lăng Phong phải trở về làm việc, Lãnh Liệt anh không bao giờ còn muốn trở về đây nữa. Cũng mỗi một lần như vậy, Tiêu Lăng Phong lại cũng chỉ cười đáp lại: Đây chính là có liên quan đến chuyện chúng tôi có thể sinh ra được con dâu cho anh hay không. Cho nên vì hạnh phúc của con trai hai người, thân làm ba ba hiện tại anh hãy tạm thời chịu khổ cực một chút.

     "Này Tiêu Lăng Phong, chuyện anh kết hôn hay không kết hôn rốt cuộc có quan hệ gì với tôi kia chứ?" Lãnh Liệt lại một lần nữa nổi giận: @MeBau*[email protected]@ "Cái gì mà con dâu, nếu như anh lại sinh ra một người giống như là cô cô hoặc là mẹ của nó, như vậy thì thôi đi! Còn nếu như nó giống như anh, vậy thì chẳng phải là con của tôi rất đáng thương hay sao?" Lãnh Liệt nổi cáu: "Cho nên anh đừng có nói nhiều nữa, mau tới công ty nhanh nhanh cho tôi!" Lúc này ở công ty có chút...”

     "Rất nghiêm trọng!" Câu nói kế tiếp, tựa như không giống như là đang cười giỡn.

     "Không nghiêm trọng thì tôi sẽ gọi điện thoại tìm anh hay sao?" Lãnh Liệt xem thường.

     Diệu Tinh ngồi ở trong phòng khách, nghe tiếng nói bận rộn tới bận rộn lui của Tiêu Lăng Phong, trong lòng cảm thấy vô cùng phong phú.

     "Em lại không giúp đỡ được cái gì cho anh cả, có phải là em rất đần hay không?" Diệu Tinh hướng về phía Tiêu Lăng Phong hỏi.

     "Nào có cái gì mà em không giúp được chứ!" die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Tiêu Lăng Phong không thuận theo: "Có một công việc lớn mà anh phải thu xếp, nếu không có em giúp đỡ thì không thể!"

     "Hả?" Diệu Tinh kinh ngạc.

     "Đó chính là làm cô dâu của anh đó!" Tiêu Lăng Phong tiến tới khẽ hôn xuống ở trên mặt Diệu Tinh: "Em nói xem, việc này có phải là không phải em thì công việc không thể giải quyết được hay không? Em cùng cũng không cần phải muốn đông muốn tây gì hết, em cứ ngồi ngây ngô ở đó đi, kết hôn sẽ rất mệt mỏi đó!"

     "Việc này... đây là lần đầu tiên anh kết hôn, mà sao giống như anh đã từng trải qua như vậy nhỉ!" Diệu Tinh nói xong, cười lên khanh khách. 

     "Em, cái người này!" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tiêu Lăng Phong giận liền túm lấy Diệu Tinh mà cù lét. Diệu Tinh không chịu nổi vội vã gấp  gáp xin tha.

     "Đừng như vậy, a..." Diệu Tinh kêu to."Em sai lầm rồi!" Tiêu Lăng Phong không để ý tới, vẫn nắm lấy Diệu Tinh như cũ không chịu thả ra: "Ô..." Diệu Tinh cười đến đau bụng. "Ông xã..." Cô kêu lên vẻ đáng thương. 

     Nghe thấy những lời này của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong mới từ từ buông tay ra: "Được rồi, thấy em ngoan như vậy, vào lúc này anh liền tha thứ cho em, bất quá..." Anh cười xấu xa.

     "Lưu manh!" Diệu Tinh chán ghét bĩu môi.

     "A? Thế nhưng mà anh đâu có nói cái gì!" Tiêu Lăng Phong cười nói,

     "Này, anh…cái tên này!" Diệu Tinh nắm lấy cái gối kê lưng ném qua. Tiêu Lăng Phong đón lấy cái gối, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn cười đến có chút bất đắc dĩ. Diệu Tinh rõ ràng là không nhìn thấy, nhưng mà bất cứ lúc nào cô ném anh, cũng đều siêu cấp chính xác.

     Diệu Tinh phồng lên miệng không thèm để ý tới Tiêu Lăng Phong ở đây nữa, không nghĩ tới lúc này, đã an tĩnh hồi lâu đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, mà người gọi điện thoại tới, lại chính là Mộ Sở...

     "Là anh!" Điện thoại vưa mới được tiếp thông, liền nghe thấy giọng nói của Mộ Sở có mấy phần mệt mỏi. "Đừng cúp điện thoại, có được không!" Giọng nói của Mộ Sở có chút cấp bách, giống như chỉ sợ Diệu Tinh thật sự cắt đứt điện thoại một loại.

     "Có chuyện gì sao?" Diệu Tinh hơi siết chặt điện thoại một chút.

     "Chỉ là muốn nói lời chúc mừng với em!" Mộ Sở cười, trong tiếng cười nghe có chút khổ sở: "Diệu Tinh. Chúc mừng em!"

     "Cảm ơn!" Diệu Tinh cười khẽ: "Anh... Có muốn tới tham gia hôn lễ hay không?"

     "... Em nguyện ý sao?" Mộ Sở hỏi, quả nhiên, lúc này Diệu Tinh ở đầu điện thoại bên kia hơi trầm mặc một chút. Mộ Sở từ từ đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Ít ngày trước, anh đã đứng dựa vào ở chỗ này, nhìn Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong ngồi ở trong vườn hoa, nhìn hai người bọn họ nương tựa vào nhau ngọt ngào, trong lòng ngũ vị tạp trần. Có lẽ tình yêu chân chính, chính là giống như Car­los như vậy, để cho cô được tự do, để cho cô được hạnh phúc: "Thật ra thì, anh chỉ tùy tiện hỏi em một chút thôi, em đừng coi là thật."

     "Không phải vậy, em không phải là ý đó." Diệu Tinh giải thích: "Nếu như anhnguyện ý, dĩ nhiên có thể tới tham dự!"

     "Anh... Có thể gặp mặt em một lúc hay không?" Mộ Sở hỏi thử thăm dò: "Diệu Tinh có mấy lời, anh nghĩ muốn nói với em, anh không có ác ý." Sợ Diệu Tinh cự tuyệt, Mộ Sở nói thêm lời giải thích.

     Qua điện thoại Diệu Tinh nghe thấy có một chút như mệt mỏi, trong lòng cô có chút buồn buồn, giống như hết thảy đều trở nên lạ lẫm, xa cách. Giống như là Mộ Sở, một người bạn mà cô đã từng quý trọng, thế nhưng bây giờ cũng đến mức độ khi nói một câu lại phải một lần giải thích...

     "Sao vậy?" Nhìn thấy Diệu Tinh ngẩn người, Tiêu Lăng Phong thả đồ gì đó ở trong tay xuống đi tới.

     "A! Không có chuyện gì, là Mộ Sở điện thoại đến!" Diệu Tinh than nhẹ một tiếng.

     "Thật ra thì có một số việc vẫn nên nói thẳng ra với nhau thì sẽ tốt hơn." Tiêu Lăng Phong hôn lên cái trán của Diệu Tinh.

     "Anh không phản đối em đi tới đó sao?" Điểm này Diệu Tinh ngược lại vô cùng kinh ngạc. Cô cho là Tiêu Lăng Phong sẽ rất nhạy cảm đối với đề tài nói về Mộ Sở.

     "Nếu là đổi lại lúc trước, có lẽ là anh sẽ như vậy, nhưng mà bây giờ..." Anh cười cười: "Đi qua thời kỳ đó rồi, để anh đưa em đi!"

     Một hồi lâu sau Mộ Sở mới để điện thoại xuống, thở dài thật sâu. Anh xoay người lại, nhìn người đang nằm trên giường. Nơi nào còn có nhớ năm đó tinh thần cùng khí phách ra sao. Nằm trên giường năm năm, toàn thân bắp thịt cũng đã héo rút, có đôi khi ngay cả việc giao tiếp với người khác cũng rất phí sức.

     Mộ Sở từ từ đi đến bên giường, anh xoa lên mặt ông nội một chút, sau đó ngồi xuống.

     "Cháu còn chưa kịp nói với ông! Diệu Tinh đã trở lại rồi!" Tựa lưng vào ghế ngồi, Mộ Sở cũng không ngẩng đầu nhìn ông nội: "Năm đó ông đã trăm phương ngàn kế, hết thảy xem ra tới hôm nay đều đã uổng phí rồi. Còn có đứa con của Diệu Tinh nữa, đứa trẻ cũng không bị chết, trừ thể chất hơi kém một chút, còn lại nó là một đứa trẻ rất hoạt bát, lanh lợi! Nếu như mà ông trông thấy con bé, có lẽ ông sẽ cảm thấy hối hận vì mình những việc mà ông đã từng làm!"

     Nằm ở trên giường, ông lão nhân nghe thấy những lời nói kia của Mộ Sở..., liền khẽ run lên một cái, từ trong tròng mắt nước mắt chảy ra. Có lẽ, đây chính là báo ứng! Ông đã từng giết quá nhiều người, đã làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên hiện tại rơi vào kết quả sống một cuộc sống không bằng chết. Thực buồn cười đến cỡ nào, toàn thân bị tê liệt, ngay cả chuyện giải quyết việc cá nhân, tự mình cũng không làm được.

     "Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong sắp sửa kết hôn!" Mộ Sở ngẩng  đầu lên: "Ngày trước ông đã hao tổn tâm cơ để chia rẽ hai người bọn họ, cuối cùng còn không phải uổng phí ông làm người tiểu nhân hay sao?" Mộ Sở cười phì ra một tiếng. "Ông ép cháu phải rời khỏi Diệu Tinh vì sợ cô ấy làm ảnh hưởng đến cháu. Cuối cùng thì như thế nào, tâm huyết của cả đời ông như vậy vẫn bị cháu phá hủy..." Mộ Sở nói xong liền  đứng lên: "Tốt nhất là ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe, cháu sẽ còn tới thăm ông thường xuyên, cũng sẽ vẫn chăm sóc cho ông, nhưng mà tha thứ... xin lỗi, cháu không làm được…"

     Lại là này câu, ngay từ lúc năm năm trước, khi ông dùng ánh mắt cầu xin nhìn đứa cháu nội của mình, ông cũng chỉ lấy được câu trả lời như vậy. Đây chẳng phải cũng là một loại báo ứng hay sao.

     Mộ Sở đi tới phòng cà phê, thì Diệu Tinh đã ngồi ở chỗ đó, cách cửa sổ sát đất anh nhìn thấy Diệu Tinh đang tựa vào bên người Tiêu Lăng Phong, hai người đang cúi đầu nói rỉ tai nhau. Trên mặt Diệu Tinh là nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Điều này Mộ Sở vĩnh viễn cũng không thể nào cho cô được.

     Nhìn thấy Mộ Sở tới gần, Tiêu Lăng Phong đứng dậy đặt xuống trên gương mặt Diệu Tinh một nụ hôn.

     "Hiện tại hai người hãy trò chuyện tán gẫu với nhau trước đi. Anh đi đến công ty một chút, thu xếp một số công chuyện làm ăn gần đây một chút, sau đó anh sẽ tới đón em!" Tiêu Lăng Phong xoa xoa mái tóc của Diệu Tinh.

     "Ừ! Anh đi đi, lái xe cẩn thận đó." Diệu Tinh gật đầu.

     Mộ Sở đứng ở cửa, có chút không đành lòng phá vỡ bầu không khí ngọt ngào và hạnh phúc này. Thấy Tiêu Lăng Phong đi tới, anh liền tiến lên. Cái phải tới, thì sẽ tới. Chung quy nếu như đã gặp mặt, vậy thì nên đối mặt, không phải sao...


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương