Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
-
Chương 32: Hợp đồng tình nhân 10 năm (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thâm Thâm nhe răng nhếch miệng cúi đầu đi về phía trước cũng không nhận ra người đàn ông đi đằng trước đã dừng chân nên không cẩn thận mà đụng vào ngực anh.
Cô không nghĩ anh sẽ đột nhiên dừng lại, cả người giật nảy mình, vội vàng lùi ra sau, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cẩm Dương.
Cẩm Dương được di truyền gen rất tốt, cho nên dáng người cao hơn đàn ông bình thường rất nhiều, đôi chân dài phải hơn 1m20.
Lâm Thâm Thâm là người Bắc Kinh chính hiệu, ở trong đám con gái không tính là thấp, đi thêm giày cao gót 10cm vừa lúc đến bả vai anh nhưng hiện tại cô đi chân trần, đứng ở trên đường cái trông thấp hơn rất nhiều, cùng lắm chỉ đến ngực Cẩm Dương.
Cẩm Dương nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống, đôi chân trần của Lâm Thâm Thâm xuất hiện trước mắt anh.
Lòng bàn chân trắng trắng nhỏ xinh lúc này bẩn vô cùng, ngay cả làn váy dài cũng đã chạm đất, đuôi váy biến thành màu xám.
Lâm Thâm Thâm thấy Cẩm Dương nhìn chằm chằm chân mình, cô cũng cúi đầu nhìn theo, sau đó sắc mặt có hơi xấu hổ.
Từ nhỏ cô là cô bé thích làm đẹp, luôn nghĩ mọi cách để biến mình trở nên hoàn hảo nhất ở trong mắt mọi người, nhưng hiện tại cô liên tiếp xấu mặt ở trước mặt Cẩm Dương, lần trước là chật vật trong mưa ngẫu nhiên gặp được, hiện tại lại đi chân trần chạy như điên ngoài đường…
Lâm Thâm Thâm cảm thấy thật mất mặt, cô hơi ngẩng đầu giả vờ không có việc gì mà giải thích: “giày hơi khó đi nên bị tôi ném đi rồi.”
Cẩm Dương không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt cô, nhìn một lúc sau đó giơ tay lên.
Lâm Thâm Thâm còn chưa phản ứng lại anh muốn làm gì thì một chiếc taxi dừng lại bên cạnh.
Sau đó Lâm Thâm Thâm bị Cẩm Dương bế lên, nhanh chóng đi tới xe taxi, cuối cùng dùng một tay nhấc người cô lên, một tay mở cửa xe.
Lâm Thâm Thâm sợ Cẩm Dương dùng một tay nhấc cô không chặt nên theo bản năng vươn tay ôm chặt cổ anh.
Bởi vì động tác đột nhiên của cô, gương mặt banh chặt của Cẩm Dương mới dịu xuống, nhếch môi một cái sau đó cúi người đỡ cô ngồi vào xe, sau đó anh cùng ngồi vào bên cạnh.
Lâm Thâm Thâm báo địa chỉ cho lái xe sau đó không khí trong xe rơi vào im lặng.
Lâm Thâm Thâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng u sầu, vốn cô cho rằng Tạ Thiếu Hoa từng thích cô cho nên sẽ ra mặt hợp tác với Lâm thị, như vậy sẽ dễ dàng mời Cẩm Dương về Lâm thị hơn, ai mà biết anh ta là sói đội lốt cừu, hiện tại vòng đi vòng lại tựa như lại về chỗ ban đầu, cô vẫn phải mời được Cẩm Dương… chỉ là người đàn ông này không dễ mời như vậy.
Lâm Thâm Thâm nghĩ tới đây, cô mím môi quay đầu nhìn Cẩm Dương.
Cẩm Dương dựa lưng vào ghế xe, ánh đèn nê ông từ bên ngoài hắt qua cửa kính xe chiếu vào gương mặt anh lại kỳ tích có thể làm khuôn mặt anh lấp đầy sự nhu hòa.
Anh hơi nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, gương mặt này thiếu đi sự tức giận thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ lại dễ gần hơn rất nhiều.
Lâm Thâm Thâm nhìn anh chằm chằm lại không nhịn được nhíu mày, không biết vì sao đột nhiên cô lại cảm giác được sự quen thuộc từ trên người anh…
Lâm Thâm Thâm nhe răng nhếch miệng cúi đầu đi về phía trước cũng không nhận ra người đàn ông đi đằng trước đã dừng chân nên không cẩn thận mà đụng vào ngực anh.
Cô không nghĩ anh sẽ đột nhiên dừng lại, cả người giật nảy mình, vội vàng lùi ra sau, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cẩm Dương.
Cẩm Dương được di truyền gen rất tốt, cho nên dáng người cao hơn đàn ông bình thường rất nhiều, đôi chân dài phải hơn 1m20.
Lâm Thâm Thâm là người Bắc Kinh chính hiệu, ở trong đám con gái không tính là thấp, đi thêm giày cao gót 10cm vừa lúc đến bả vai anh nhưng hiện tại cô đi chân trần, đứng ở trên đường cái trông thấp hơn rất nhiều, cùng lắm chỉ đến ngực Cẩm Dương.
Cẩm Dương nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống, đôi chân trần của Lâm Thâm Thâm xuất hiện trước mắt anh.
Lòng bàn chân trắng trắng nhỏ xinh lúc này bẩn vô cùng, ngay cả làn váy dài cũng đã chạm đất, đuôi váy biến thành màu xám.
Lâm Thâm Thâm thấy Cẩm Dương nhìn chằm chằm chân mình, cô cũng cúi đầu nhìn theo, sau đó sắc mặt có hơi xấu hổ.
Từ nhỏ cô là cô bé thích làm đẹp, luôn nghĩ mọi cách để biến mình trở nên hoàn hảo nhất ở trong mắt mọi người, nhưng hiện tại cô liên tiếp xấu mặt ở trước mặt Cẩm Dương, lần trước là chật vật trong mưa ngẫu nhiên gặp được, hiện tại lại đi chân trần chạy như điên ngoài đường…
Lâm Thâm Thâm cảm thấy thật mất mặt, cô hơi ngẩng đầu giả vờ không có việc gì mà giải thích: “giày hơi khó đi nên bị tôi ném đi rồi.”
Cẩm Dương không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt cô, nhìn một lúc sau đó giơ tay lên.
Lâm Thâm Thâm còn chưa phản ứng lại anh muốn làm gì thì một chiếc taxi dừng lại bên cạnh.
Sau đó Lâm Thâm Thâm bị Cẩm Dương bế lên, nhanh chóng đi tới xe taxi, cuối cùng dùng một tay nhấc người cô lên, một tay mở cửa xe.
Lâm Thâm Thâm sợ Cẩm Dương dùng một tay nhấc cô không chặt nên theo bản năng vươn tay ôm chặt cổ anh.
Bởi vì động tác đột nhiên của cô, gương mặt banh chặt của Cẩm Dương mới dịu xuống, nhếch môi một cái sau đó cúi người đỡ cô ngồi vào xe, sau đó anh cùng ngồi vào bên cạnh.
Lâm Thâm Thâm báo địa chỉ cho lái xe sau đó không khí trong xe rơi vào im lặng.
Lâm Thâm Thâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng u sầu, vốn cô cho rằng Tạ Thiếu Hoa từng thích cô cho nên sẽ ra mặt hợp tác với Lâm thị, như vậy sẽ dễ dàng mời Cẩm Dương về Lâm thị hơn, ai mà biết anh ta là sói đội lốt cừu, hiện tại vòng đi vòng lại tựa như lại về chỗ ban đầu, cô vẫn phải mời được Cẩm Dương… chỉ là người đàn ông này không dễ mời như vậy.
Lâm Thâm Thâm nghĩ tới đây, cô mím môi quay đầu nhìn Cẩm Dương.
Cẩm Dương dựa lưng vào ghế xe, ánh đèn nê ông từ bên ngoài hắt qua cửa kính xe chiếu vào gương mặt anh lại kỳ tích có thể làm khuôn mặt anh lấp đầy sự nhu hòa.
Anh hơi nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, gương mặt này thiếu đi sự tức giận thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ lại dễ gần hơn rất nhiều.
Lâm Thâm Thâm nhìn anh chằm chằm lại không nhịn được nhíu mày, không biết vì sao đột nhiên cô lại cảm giác được sự quen thuộc từ trên người anh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook