Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hiện tại quanh người vang lên tiếng khen ngợi, sắc mặt Lục Tương Nghi, trở nên tối tăm u ám.

Từ khi Lâm Thâm Thâm về Bắc Kinh, cô ta đã gây bao nhiêu phiền phức cho chị ta, Lục Tương Nghi nghĩ, dùng cả bàn tay cũng không đếm hết được đâu nhỉ?

Thế nhưng, phiền phức đếm không hết cả bàn tay, song cô ta lại chẳng hề chiếm được lợi ích nào.

Trước giờ cô ta chưa từng thành công qua...

Rốt cuộc Lâm Thâm Thâm lấy từ đâu ra vận may như vậy, vào sáu năm sau, chẳng hề làm gì, đã có thể dựa vào Cẩm Dương là một sinh viên nghèo khó của đại học A, nhẹ nhàng linh hoạt né tránh mỗi lần hãm hại của cô ta?

Chẳng lẽ, ông trời thật sự chiếu cố Lâm Thâm Thâm?

Lục Tương Nghi càng nghĩ, càng cảm thấy đáy lòng mất cân bằng, cô ta cũng là con gái của Lâm gia, Lâm Thâm Thâm cũng thế, sao chênh lệch giữa hai người lại lớn như vậy chứ?

Vì sao Lâm Thâm Thâm, thuận buồm xuôi gió, phong quang vô hạn nhiều hơn cô ta đến vậy chứ?

Lục Tương Nghi cũng nói không nên lời rốt cuộc thâm cừu đại hận giữa mình và Lâm Thâm Thâm do đâu mà tới, thế nhưng cô ta lại biết rõ, phát triển đến nước này, cô ta và Lâm Thâm Thâm đã ở hai phe đối lập nhau, không ai nhường ai, Lâm Thâm Thâm được như nguyện bước chân vào xí nghiệp Lâm thị lần nữa, nhưng, tương lai xí nghiệp Lâm thị chỉ có thể là của cha cô ta, là của cô ta, cô sẽ không cho phép Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái có được bất cứ thứ gì từ trong xí nghiệp Lâm thị. 

Lục Tương Nghi nghĩ tới đây, đáy mắt thoáng hiện lên sự kiên quyết, còn nhiều thời gian, cô ta cũng không tin, lần nào Lâm Thâm Thâm cũng sẽ may mắn như vậy, có thể né được hết kiếp này đến kiếp khác?



...

Điệu nhảy mở màn trong tiệc sinh nhật của Lâm Viễn Ái dù không phải Lâm Viễn Ái và Lâm Thâm Thâm nhảy, nhưng không hề gây ra trò cười trong buổi tiệc, ngược lại Lâm lão phu nhân nghe thấy vô số người tán thưởng quanh người, xuân quang đầy mặt dẫn theo Lâm Viễn Ái, đi lên sân khấu.

Lúc này Cẩm Dương đã lấy lại được hô hấp, nhìn qua vẻ mặt của Lâm Thâm Thâm, thiếu đi nghiêm túc và nghiêm cẩn ngày thường, thêm phần yêu mị nhu tình không nói rõ được. 

Lâm Thâm Thâm vẫn thở hào hển, đôi mắt to đen nhánh, giống như bị Cẩm Dương hút vào, dán trên khuôn mặt anh. 

Chờ đến khi Lâm lão phu nhân và Lâm Viễn Ái đi đến sân khấu, Lâm Thâm Thâm mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được mình nhìn chằm chằm Cẩm Dương hồi lâu, cô nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía dưới sân khấu. 

Cẩm Dương đứng thẳng tắp bên cạnh Lâm Thâm Thâm, rủ tầm mắt, nhìn qua đỉnh đầu của cô trong chốc lát, mới đi theo cô chậm rãi xoay người, đối diện với khách quý hưng phấn mà nhiệt tình dưới sân khấu.

Lâm lão phu nhân cầm mic, chính thứ nói lời chào mừng với khách quý bên dưới: "Tôi rất vui vì mọi người đã tới tham gia tiệc sinh nhật của Viễn Ái nhà tôi, lời chúc mừng của mọi người, Viễn Ái đã nhận được, lần nữa tôi xin thay mặt Viễn Ái, bày tỏ lòng cảm ơn với mọi người!”

"Mặt khác, mượn cơ hội sinh nhật của Viễn Ái, tôi muốn giới thiệu với mọi người người đứng bên cạnh tôi..." Bởi vì kế hoạch không theo kịp biến hóa, cho nên Lâm lão phu nhân đổi giọng nói: "Hai người này, một người là cháu gái ruột của tôi, Lâm Thâm Thâm tiểu thư, còn người này là Cẩm Dương tiên sinh."

Lâm lão phu nhân giới thiệu xong, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

Lâm lão phu nhân mỉm cười chờ tiếng vỗ tay kết thúc, mới không nhanh không chậm tiếp tục giơ mic lên nói: "Tiếp theo, tôi tuyên bố buổi tiệc hôm nay chính thức bắt đầu, hi vọng mọi người có thể vui chơi thỏa thích tận hứng —— "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương