Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng mà, chờ khi cô đứng yên ở đó, chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật hôm nay, Lâm Viễn Ái lại không hề xuất hiện ——

Lâm Thâm Thâm cao quý trang nhã đứng giữa sàn nhảy, khóe môi nở nụ cười đoan trang vừa đủ, mắt ngọc mày ngài, tựa như trong tranh, thần thái của cô không có chút lo nghĩ và bất an, chỉ là ánh mắt chậm rãi lịch sự nhìn qua đám người, muốn tìm thấy bóng dáng Lâm Viễn Ái ở trong đó.

Nhưng mà, khi ánh mắt của Lâm Thâm Thâm lướt qua đám người trong sàn nhảy, cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Viễn Ái, trên mặt không hề có phản ứng, đáy lòng lại dâng lên sự lo nghĩ.

Trên bãi cỏ ngoài biệt thự, đám người chờ màn múa mở màn của buổi tiệc sinh nhật vẫn rất yên tĩnh.

Ánh đèn xung quanh không ngừng sáng lấp lánh, chiết xạ ra cảnh tượng phồn hoa trên lễ phục đủ mọi màu sắc của khách quý.

Theo thời gian dần dần trôi qua, nụ cười ưu nhã trên khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm dần dần có chút cứng ngắc.

Rốt cuộc Lâm Viễn Ái đi đâu vậy?

Trong tiệc sinh nhật nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại bỏ mặc cô ở đây sao?

Bàn tay của Lâm Thâm Thâm, lặng lẽ nắm chặt lại, ánh mắt nổi lên ý lạnh, chỉ là nụ cười trên mặt, dường như nở rộ càng thêm xinh đẹp chói mắt.

Bên dưới sàn nhảy, đã có người theo thời gian dần trôi qua ý thức được nhân vật nam chính múa mở màn đêm nay mãi không xuất hiện, bầu không khí bắt đầu trở nên hơi ồn ào. 

Lâm lão phu nhân đứng phía trước sân nhảy, sắc mặt cũng trở nên không dễ nhìn, hỏi Lâm Chấn Đình đứng bên cạnh bà: "Viễn Ái đâu?"



"Mẹ, con đi gọi điện thoại cho thằng bé." Lâm Chấn Đình thấp giọng trả lời một câu, rồi quay người lặng lẽ không tiếng động đi ra khỏi đám người.

Mà những người chung quanh, đã bắt đầu xì xào bàn tán.

"Chuyện gì xảy ra vậy, sao không thấy nam chính nhảy mờ màn đâu?"

"Dưới tình huống bình thường, đã là tiệc sinh nhật, tiểu thiếu gia Lâm gia còn đi đâu được vậy? Vì sao chưa từng xuất hiện?"

"Không phải là định ném bạn gái ở tển sân khấu, thật đúng là khó coi..."

"Dưới tình huống bình thường, bạn nhảy hai mươi tuổi, là bạn nhảy vô cùng quan trọng, có phải tiểu thiếu gia Lâm gia không hài lòng với bạn nhảy này, cho nên không thèm nhảy không?” 

...

Tiếng bàn tán dần dần trở nên hơi lớn, Lâm Thâm Thâm đứng ở chính giữa sân khấu, nghe không quá rõ ràng, thế nhưng cô có thể nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt trên khuôn mặt của những người đó.

Có ánh mắt đồng tình, cũng có ánh mắt chuẩn bị xem kịch vui, còn có ánh mắt lạnh lùng việc không liên quan đến mình... 

Từ nhỏ đến lớn Lâm Thâm Thâm ở trước mặt người ngoài, trước giờ luôn là chúng tinh phủng nguyệt, chưa từng để lộ sự khó coi ở trước mặt mọi người, cho dù lúc ấy cô quay về tiệc rượu xí nghiệp Lâm thị, chân bị Lục Tương Nghi làm bị thương, cô vẫn dùng tư thái ưu nhã nhất tỏ ra không có chuyện gì, nhưng bây giờ, mình lại bị thằng nhóc Lâm Viễn Ái kia bỏ mặc trên sân khấu, gây ra câu chuyện cười lớn như thế này! 

Trong lòng Lâm Thâm Thâm theo thời gian trôi qua mà càng thêm giận dữ, cô cảm thấy những ánh mắt quanh người cực kỳ chướng mắt! 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương