_Trở Về Hiện Tại_

- Đến rồi sao, mau ngồi đi.

Simon Taylor nhếch miệng cười nhìn cô gái trước mặt mà chỉ tay về hướng đối diện nói lời khách sáo. Khâu Nhược Linh cũng liền đi tới ngồi xuống chỗ đối diện với Simon Taylor. Hôm qua mẹ cô ta đột nhiên gọi tới nói rằng có người muốn gặp cho nên cô ta cũng chẳng thắc mắc nhiều bởi mẹ cô ta nhắn lại sẽ có lợi thôi.

- Theo tôi được biết, Khâu tiểu thư đây là không có một chút danh phận nào mà ở lại bên cạnh Dương Chí Phong.

- Ông... Sẽ nhanh thôi, tôi sẽ có.

Khâu Nhược Linh tức giận lên tiếng. Đúng vậy, cô phải nhanh chóng tìm cách khiến cho những kẻ ngáng đường kia biến mất, vị trí Dương phu nhân phải là cô và luôn như thế. Như nhìn ra suy nghĩ của Khâu Nhược Linh, Simon Taylor nhếch miệng cười tiếp tục lên tiếng.

- Khâu tiểu thư có muốn biết ba mẹ mình hiện giờ như thế nào hay không?

- Hả? Ý ông là sao? Hơn nữa ông là ai hả?

Khâu Nhược Linh nhíu mày nhìn người trước mặt này. Nụ cười tưởng như vô hại của ông ta nhưng lại làm cô bất an vô cùng. Mới hôm qua cô ta còn nói chuyện với mẹ mà, sẽ có chuyện gì xảy ra được chứ?

- Xem ra cô chẳng biết gì rồi.

Simon Taylor chỉ cười và cười mà ngay lúc đó một người mặc vest đen liền đi vào phòng cúi đầu chào sau đó đặt một tấm ảnh tới trước mặt Khâu Nhược Linh rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Cầm tấm ảnh lên xem, Khâu Nhược Linh trợn mắt kinh ngạc vì ba mẹ của cô người toàn vết thương đang bị trói lại nhốt ở một không gian tối tăm nào đó.

- Ông... ông là ai? Ông muốn gì ở ba mẹ tôi chứ?

- Không, phải là tôi muốn gì ở Khâu tiểu thư. Rất đơn giản thôi, mang Dương Vũ Vũ và Dương Băng Băng tới cho tôi.

Simon Taylor nhếch miệng cười đầy vẻ nguy hiểm mà giọng nói bức người đó vang lên khiến Khâu Nhược Linh run rẩy. Tại sao người trước mặt này lại muốn hai đứa song sinh kia cơ chứ? Hai đứa song sinh đó đắc tội gì với ông ta hay là họ có quan hệ gì đó?

- Nếu có thể mong Khâu tiểu thư không nên để người thứ hai biết điều này nếu không hậu quả cô tự biết...

- Được, nhưng phải đưa bọn nhóc đó tới chỗ nào và bao giờ?

- Tối nay hãy mang cả hai đứa nhóc đó tới biệt thự Black Rose, cô biết chứ Khâu tiểu thư, biệt thự đen ở thành phố bên cạnh đây thôi.

- Được.

Khâu Nhược Linh cầm lấy tấm ảnh mà run run sau đó liền đứng dậy rời khỏi nhà hàng này nhanh chóng. Dù bây giờ cô có thắc mắc bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng phải để sau, ba mẹ cô mới là quan trọng nhất còn hai đứa song sinh kia cô quan tâm làm gì cơ chứ.

Khâu Nhược Linh đi rồi, một cô gái mặc bộ vest đen, tóc vàng hoe cắt ngắn đến ngang tai cùng mái ngố nhìn có vẻ rất lanh lợi tiến vào phòng. Cô gái đó mỉm cười cầm điện thoại bấm bấm mà tay đeo găng đen một nửa thích thú ra mặt.

- Papa, có cần phải kêu cô ta hộ tống cặp song sinh đó đến chỗ papa? Chúng ta cũng có thể đi mời hai đứa nhóc đó được mà.

- Raon, một công đôi việc.

Simon Taylor vừa thưởng thức trà mà mỉm cười nhìn cô gái tên Raon kia. Raon vui vẻ ngồi xuống chỗ mà vài phút trước đó là Khâu Nhược Linh đang ngồi, cô nàng mỉm cười vui vẻ đặt điện thoại của mình xuống.

- Con hiểu rồi papa, con nhất định sẽ chăm sóc cho cô ta thật cẩn thận. Dù sao thì cô ta cũng là người gây tổn thương cho Sarah mà, ngoại trừ papa ra không ai được phép làm thương tổn Sarah.

- Con hoàn thành hết công việc rồi sao Raon?

- Con hoàn thành rồi, những việc nhỏ con để lại cho hết những người khác. Papa, con tới đó được chứ? Con tới thăm mama, được chứ?

- Nếu con muốn.

- Cảm ơn papa.

Raon nghe được sự đồng ý từ Simon Taylor liền đó nở nụ cười cùng ánh mắt đáng sợ vô cùng, đó là sự khát máu chưa từng thấy. Simon Taylor chỉ liếc cô gái bé nhỏ này. "Raon, hãy cho ta xem con làm được những gì. Là con hay Sarah!"

Nhà họ Dương.

- Dương Dương, thật lâu rồi mới được gặp cậu.

Vũ Vũ ngồi ở ghế sofa nghiêm túc nhìn Dương Dương sau đó cậu nhóc liền nở nụ cười vui vẻ tiến tới ôm lấy Dương Dương mà vỗ vỗ vai, hành động này thật như những người trưởng thành. Cả ba đứa nhóc đã chơi với nhau từ khi còn rất nhỏ, hiện tại quan hệ tuy có ba năm xa cách nhưng không sao.

- Cậu thì thật là thảm hại đó Vũ Vũ.

- Tôi vẫn nhớ cậu từng là một kẻ mít ướt.

- Vẫn hơn một tên ngốc nghếch bỏ mặc cả em gái và mẹ mình mà chẳng hay biết gì.

Dương Dương nhàn nhạt lên tiếng mà chẳng thèm nhìn mặt Vũ Vũ ngồi yên suy nghĩ đôi chút về vấn đề của Băng Băng. Lý Diên Vĩ cùng Dương Chí Dĩnh ngồi ở phía xa nhìn hai đứa nhóc này đang đối đáp rất là kì lạ kia. Ở hai đứa dường như trông rất già dặn như một người lớn như bọn họ.

- Chị là cô trẻ của đứa nhóc kia sao?

- Hả? Ý cậu là sao hả nhóc? Họ khác nhau liền không có quan hệ huyết thống sao?

- Ý tôi không phải vậy.

Dương Chí Dĩnh chỉ là tiện hỏi vậy chứ cũng chẳng thắc mắc nhiều làm gì, dù sao cũng là chuyện nhà người ta mà thôi. Lý Diên Vĩ mỉm cười nhìn về phía hai đứa nhóc đó.

- Bọn trẻ đó thật tội nghiệp khi phải lớn lên trong hoàn cảnh như này. Nhóc, tôi nhớ có chút việc phải đi trước cho nên cậu chăm sóc hai đứa đó cẩn thận.

- Được, chị cứ đi đi.

Dương Chí Dĩnh chẳng thèm nhìn Lý Diên Vĩ mà vẫn chăm chú tới hai đứa nhóc đang nói chuyện với nhau kia. Lý Diên Vĩ cũng không nói nhiều trực tiếp rời khỏi đây, hiện nay cô còn rất nhiều việc phải làm. Trước hết đi tìm hội trưởng để tán gẫu chút chuyện đã.

Lý Diên Vĩ vừa rời đi chẳng bao lâu thì Khâu Nhược Linh đã trở lại, hôm nay cô đặc biệt chuẩn bị bữa trà chiều cho cái đám nhóc ngồi ngoài phòng khách đang chơi game kia. Băng Băng vẫn chưa về, phải đợi.

- Băng Băng em về muộn.

Dương Dương đang ngồi xem hai chú cháu nhà kia đua xe liền nhìn ra cửa thấy Băng Băng nhanh chóng bước tới trước mặt cô bé. Trong suốt 3 năm qua, Dương Dương chưa từng xa Băng Băng lâu như hôm nay, Băng Băng liền đi là mấy tiếng đồng hồ liền làm cho Dương Dương không khỏi lo lắng dù biết rằng Băng Băng đi cùng ba của cô bé.

- Em về rồi.

Băng Băng mỉm cười với Dương Dương mà được cậu nhóc đưa tay xoa đầu đầy vẻ dịu dàng mà sủng nịnh. Ba người lớn nhỏ kia theo dõi một màn này thật không thích ứng nổi. Vũ Vũ liền bĩu môi nhưng cũng chẳng lên tiếng phản đối, ai bảo em gái cậu nhóc ưu ái thằng nhóc mít ướt ngày nào kia chứ?

- Mọi người, bữa tối xong rồi.

Khâu Nhược Linh từ trong nhà ăn đi ra cất tiếng thông báo, cô mỉm cười nhìn họ đợi họ phản ứng mà cùng nhau ngồi vào bàn ăn. Nhìn mọi người, Khâu Nhược Lin mỉm cười dịu dàng.

- Đây coi như là lời xin lỗi lúc sáng đi. Mọi người nên ăn nhiều một chút.

Trước sự nhiệt tình của Khâu Nhược Linh cũng chẳng ai buồn phản ứng, hôm nay ông nội Dương lại không có nhà cho nên cả nhà mấy người họ liền ngồi ăn tối với nhau.

- Băng Băng, em sẽ về lại nhà chúng ta ở chứ?

- Em sẽ suy nghĩ.

- Không được. Băng Băng phải ở với tôi.

Dương Dương nghe vậy liền lên tiếng phản đối ngay lập tức. Vũ Vũ nhìn tên nhóc kém mình một tuổi kia mà lườm cho một cái.

- Thì cậu chuyển tới đây sống cùng là được.

- Như vậy ba tôi sẽ sống một mình.

- Cậu ta tạm thời sẽ không về nhà đâu, ba của cháu đó Dương Dương.

Dương Chí Phong đột nhiên lên tiếng làm mọi người chú ý tới. Nói như vậy thì ý của Dương Chí Phong cả Băng Băng và Dương Dương đều có thể ở lại đây một thời gian. Vũ Vũ càng vui vẻ ra mặt nhưng là không nói gì nữa. Bữa tối đó đặc biệt ngon dù đó là Khâu Nhược Linh chuẩn bị.

- Hai đứa nhóc các ngươi buộc phải theo ta một chuyến rồi.

Khâu Nhược Linh cười cười nhìn ba đứa nhóc cùng Dương Chí Dĩnh đang ngủ ghế sofa trong phòng khách trên tầng hai kia mà liền đưa Băng Băng và Vũ Vũ đi trong âm thầm không đánh động tới người làm. Dương Chí Phong cũng đã sớm ngủ luôn ở trong phòng làm việc của hắn ta rồi. Ba mẹ của cô ta chắc chắn sẽ được an toàn.

Biệt thự hoa mặt trời.

- Hội trưởng và cái người kia vẫn chưa ra khỏi phòng, họ nói chuyện gì sao?

- Công tước...

Alice nhìn Fatimy đang ngồi bên cạnh Anna liền đó lại gần giải đáp thắc mắc cho cậu ta.

- Người đàn ông đang ở cùng nữ hoàng, người đó cứ vài tháng lại tới nơi này thăm tiểu thư Anna một lần.

- Sao? Người đó có quan hệ gì mà tới đây thăm tiểu thư chứ? Alice, ngươi không ngăn cản sao?

Fatimy nhíu mày nghi ngờ năng lực làm việc của Alice. Alice nghe vậy chớp chớp mắt sau đó từ từ lên tiếng.

- Bởi vì người đó hoàn toàn không có địch ý, lại có vẻ quen biết với tiểu thư Anna. Hơn nữa vài ngày trước đó, tiểu thư Sarah cũng đã xác nhận, người đó là người quen.

- Cả Sarah cũng...

Fatimy cục kì tò mò về thân phận của người đàn ông này rồi. Khiến hội trưởng run sợ lại quen biết với cả Sarah và Anna. Chẳng lẽ.... là "người đó" sao?

- Cô gái, em rất tuyệt vời.

- Tại sao? Tại sao đến bây giờ lại xuất hiện? Tại sao cậu không biết mất mãi mãi đi.

Liz nắm chặt bàn tay lại nhìn người trước mặt đang cài lại cúc áo kia vô cùng uất hận cùng một chút run sợ không thôi. Người đàn ông này, người mà cô không bao giờ mong muốn gặp lại.

Sky mỉm cười tiến tới, hắn đưa tay nắm lấy chiếc cằm xinh xinh của Liz hướng cô nhìn thẳng vào mình.

- Cô gái, em nghĩ là vì sao? Điều gì khiến em nghĩ tôi không đi tìm em đây cô gái?

- Cậu hận tôi phải không? Cậu hận tôi vì tôi mà mama đã chết phải không?

Liz đột nhiên hét lên mà hất văng bàn tay đang nắm lấy cằm mình kia. Cô nhìn Sky với ánh mắt đầy đau đớn mà một màn nước mắt kìm nén không hề rơi xuống, cô không muốn khóc trước mặt người này thêm một lần nào nữa.

- Cậu nghĩ tôi không đau lòng sao? Ngày hôm đó, mama đã gọi điện chúc mừng sinh nhật cho tôi, tôi còn chưa kịp nghe mama nói xong thì liền đó không còn nghe được nữa. Tôi đã phải chạy trốn ngay sau đó thậm chí tang lễ của papa và mama cũng không thể đến vì đại gia tộc cho người tìm kiếm ở khắp nơi. Cậu hiểu chứ? Cậu hiểu cảm giác đó của tôi chứ? Tôi cũng đã từng ước rằng bản thân mình đừng có mặt trên đời này thì hơn. Nếu như vậy có phải papa và mama sẽ không chết?

Liz nói một hơi thật dài, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu đau đớn suốt nhiều năm qua liền ở trước mặt người đàn ông này mà nói hết ra. Sky nhìn cô gái trước mặt dù đau đớn nhưng vẫn quật cường không chịu khóc. Hắn đã làm gì thế này? Sky đứng đó mà ôm lấy Liz đang ngồi trên giường vào lòng, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của Liz.

- Phải làm sao với em đây cô gái? Tôi cũng bị bức đến điên rồi, mỗi lần thấy em rõ ràng là hưng phấn lại cảm giác khát máu mà đến ngay bản thân tôi cũng không hiểu. Có phải tôi đã yêu em hay không tôi cũng không rõ nhưng tôi biết tôi đã từng hận em. Em đã hại chết người mà tôi yêu nhất cuộc đời này, vì em mà tôi không còn được ở bên cạnh người đó nữa.

- Nếu tôi chết rồi cậu sẽ không hận tôi nữa chứ? Sẽ buông tha tôi chứ?

- Cho đến khi tôi cho phép, cô gái em sẽ không chết dễ dàng vậy đâu.

Sky mỉm cười nhìn người con gái ở trong lòng mình đang bất động kia. Cô gái này, lại nói muốn chết sao? Đâu dễ dàng như vậy được? Bởi vì cho đến hiện tại có hai cô gái khác đang líu bước chân của cô gái này lại. Vì hai cô gái đó, cô gái này không thể buông bỏ tất cả được, quá khứ sẽ dễ dàng lặp lại.

- Cậu không thể nắm được số mệnh của tôi trong tay nữa rồi. Cậu đã nói mình không còn là Arthur Vilson nữa cho nên cậu cũng đã mất tư cách để can thiệp vào cuộc sống của tôi Sky. Tôi sẽ không còn sợ cậu nữa đâu, sẽ không sợ nữa.

Liz đẩy Sky ra mà ngước nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt kiên định. Đúng vậy, sau chuyện vừa rồi cô sẽ không sợ nữa, vì Anna và Sarah cô buộc bản thân mình không được phép run sợ.

- Cô gái, em làm được sao?

Sky mỉm cười tà mị mà cúi xuống hôn lên đôi môi có chút sưng lên của Liz. Sẽ không có chuyện đó xảy ra, Liz vĩnh viễn nằm trong bàn tay của hắn ta, sẽ luôn là như vậy.

____

doll: đau lòng cho đôi bạn "già" này, yêu nhau mà cũng khổ,

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương