"Tôi cho tôi là cái gì chứ? Tôi cho là…ít nhất, tôi còn là con người, ở trong mắt anh tôi biết rõ tôi cái gì cũng không phải.” Tiếng nói nỉ non, trong giọng nói Thanh Thần tràn đầy đau đớn: “Thật ra thì Mạc Lãnh Tiêu đối với tôi mà nói, anh cũng không phải là cái gì hết! Không là gì hết!”

Câu nói cuối cùng cô như hét lên, phát tiết hết những uất ức trong lòng mình.

Coi như bọn họ không quen không biết thì ở thành phố xa lạ này, ở nơi xa lạ này người cô quen biết duy nhất cũng chỉ có anh…Vì sao, anh chẳng những không giúp cô còn đối xử lạnh lùng với cô như vậy!

“Cái gì cũng không phải?” Lời nói của cô làm khuôn mặt đẹp trai của Mạc Lãnh Tiêu lạnh đi, nụ cười ở khóe môi cũng biến mất: “Mộ Thanh Thần, tôi bây giờ nói cho cô biết, đối với cô mà nói tôi rốt cuộc là gì?”

Lời vừa nói xong cằm liền bị người đàn ông bóp chặt mà nâng lên.

Hai mắt to của Thanh Thần trợn lên đầy kinh ngạc, còn chưa phản ứng kịp thì đôi môi đỏ đã bị hơi thở của anh xâm chiếm.

Mội bị che, gương mặt anh tuấn hiện rõ ràng trước mắt cô, cô nhìn thấy rõ hai tròng mắt của anh mang theo hơi lạnh, vừa muốn nói chuyện, đầu lưỡi lại nhân cơ hội cạy mở cánh môi cô, bá đạo mà thăm dò.

“Umh….” Lấy lại tinh thần, Thanh Thần bắt đầu giãy giụa thế nhưng gáy của cô đã bị anh giữ chặt, đem cô ôm thật chặt thô bạo mà xâm lược cánh môi non mềm của cô.

Nụ hôn của anh rất ngông cuồng và nóng bỏng, làm đôi môi của cô đau đớn, Thanh Thần nhíu mày muốn từ chối nhưng lại không chạy thoát được sự khống chế của anh.

Mắt to nháy không ngừng, nước mắt lạnh lẽo dần chảy xuống hai má, rơi xuống giữa hai người đang hôn sâu.

Nước mắt mãnh liệt rơi thẳng tắp, môi anh chạm vào một giọt nước mát lạnh trong lòng không khỏi sinh tức giận, môi dưới khẽ dùng lực sau đó buông cô ra.

“A…..”, Che miệng môi dưới Thanh Thần đã bị anh cắn chảy máu.

Liếm vết máu trên môi, ánh mắt đen thanh thúy mà tà ác của Mạc Lãnh Tiêu, động tác của anh lười biếng mà đầy mê hoặc lòng người: “Rõ rồi chứ? Đối với cô tôi là cái gì?”

“Mạc Lãnh Tiêu….anh…anh… khốn kiếp!” Đôi mày cau lại, nước mắt trong suốt của Thanh Thần rơi xuống, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu lại lộ ra dáng vẻ mê hoặc lòng người.

Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, bàn tay mập mờ mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô: “Khốn kiếp? A….cô là vợ chưa cưới của tôi, tôi muốn cô, cô trừ tiếp nhận thì đừng nghĩ tới chữ “không””.

Cơ thể chợt run lên, Thanh Thần theo bản năng muốn trốn về sau: “Mạc Lãnh Tiêu…chúng ta đã nói, chúng ta chỉ là diễn trò thôi, anh…anh không thể…”

“Diễn trò?” Lông mi dài giương lên, giọng nói Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng cùng tàn độc: “Tôi nhớ cô đã nói chỉ cần điều tra người hại mẹ cô là ai, việc gì cô cũng tình nguyện làm?”

“Tôi…” Uy hiếp làm Thanh Thần đề phòng tay vỗ vỗ ngực: “Tôi…Mạc Lãnh Tiêu anh có quyền thế, muốn người phụ nữ nào cũng có, sẽ không cảm thấy hứng thú với tôi, phải vậy không? Tôi chỉ cần phối hợp diễn xuất với anh, làm vợ chưa cưới của anh thôi, có đúng hay không?”

Thái độ của cô làm đáy lòng người đàn ông không vui, đoạn giữa hai lông mày vừa trầm vừa buồn.

“Chúng ta…bí mật, anh là anh, tôi là tôi, anh không thể đối với tôi….”

Chưa kịp nói hết, môi lại bị người đàn ông cắn nuốt lần nữa.

Đầu lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, lần nữa cạy mở hàm răng của cô, môi vẽ một đường trên đôi môi ngọt ngào mềm mại, tìm được đầu lưỡi luống cuống của cô, liền chơi đùa từng nhịp từng nhịp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương