Lộ Viễn Bạch nhất thời không nói gì.Đoàn Dự đây là đang ám chỉ cậu, trước kia cậu ăn nhiều như heo con...!Cái này không giống như bây giờ.Coi như là Lộ Viễn Bạch sau khi khôi phục trí nhớ đối với người đàn ông này đủ loại biểu hiện lạnh lùng, Đoàn Dự cũng không có trách móc Lộ Viễn Bạch như vậy.Nhưng mà hiện tại lại bởi vì Lộ Viễn Bạch không ăn uống như heo con giống trước kia, người đàn ông từ trong lòng mà nói ra những lời này.Đoàn Dự lúc trước ở chung với Lộ Viễn Bạch trong ba tháng Lộ Viễn Bạch cũng không phải chỉ ăn có chút cơm này, mỗi ngày ăn cơm cũng không có thời điểm chỉ ăn một chén.Cho dù là lúc giảm cân lượng thức ăn cũng không ít.Hoàn toàn không có khả năng là hiện tại chỉ ăn vài miếng là ăn không được.Lộ Viễn Bạch nhất thời không nói gì, giống như muốn nói “Anh rất hiểu tôi sao?” Nhưng những lời này phản bác cảm thấy có chút kỳ quái.“Anh ăn cà rốt, em cũng ăn hết cơm.”“...” Lộ Viễn Bạch, “Tôi ăn không nổi.

”Đoàn Dự ánh mắt kiên định: “Em có thể.

”Lộ Viễn Bạch: “...”Hiện tại Lộ Viễn Bạch không ăn Đoàn Dự căn bản cũng sẽ không thả người đi, cuối cùng Lộ Viễn Bạch vẫn là đem cơm trong hộp ăn ăn sạch sẽ, Đoàn Dự lúc này mới hài lòng.Lộ Viễn Bạch ăn xong nhất thời ngồi yên trên ghế trong chốc lát, sau đó thấy Đoàn Dự đứng dậy rời đi lúc này mới giơ tay sờ sờ cái bụng trắng tròn xoe của mình lúc này.Trong lúc nhất thời cũng cảm thán lượng cơm ba tháng này, để dạ dày của cậu phải chống đỡ không ít.Đoàn Dự vào phòng ngủ chính, Lộ Viễn Bạch nghĩ đối phương hẳn là đi vào thay đồ ngủ, cho nên trước khi Đoàn Dự đi ra vẫn không đi vào, mà là ngồi ở phòng khách cầm kịch bản xem, ngày mai có phân cảnh của cậu hôm nay cậu cũng mới trở về phải đọc kỹ lời thoại mới được.Lộ Viễn Bạch nghiêm túc nhìn lời thoại, hiển nhiên cũng không chú ý tới Đoàn Dự từ trong phòng cầm thứ gì đó đi ra.Sau đó Đoàn Dự thay áo ngủ tối màu, động tác rất tự nhiên phải ngồi bên cạnh Lộ Viễn Bạch cầm lấy văn kiện đặt ở một bên xem.Không biết là do Lộ Viễn Bạch nhìn mọi vật quá mức chuyên chú, hay là ba tháng trước hai người ở chung thư phòng trong thời gian dài tự nhiên sinh ra một loại chấp nhận, Lộ Viễn Bạch căn bản không ý thức được Đoàn Dự ngồi ở bên cạnh cậu.Lúc trước ở thư phòng Lộ Viễn Bạch đều muốn ở chung với Đoàn Dự thêm một lát, Đoàn Dự làm việc ở thư phòng, cậu liền ôm kịch bản ngồi trên sô pha trong thư phòng cùng Đoàn Dự.Có đôi khi đoàn Dự kết thúc công việc sớm cũng sẽ ngồi bên cạnh Lộ Viễn Bạch cùng cậu xem kịch bản một lát.Nhưng kịch bản của Lộ Viễn Bạch quanh co quanh co, lúc thì cảnh tượng, một hồi lại đối thoại nhìn qua vô cùng phí sức, Đoàn Dự làm bộ nhìn thực ra là muốn cùng Lộ Viễn Bạch có chút đề tài.Nhưng Mà Lộ Viễn Bạch làm việc cũng hết sức chú tâm, căn bản không nói chuyện phiếm với Đoàn Dự.Nhưng cho dù đơn giản như vậy ngồi cùng một chỗ, cũng làm cho hai người cảm thấy thoải mái dễ chịu.Đoàn Dự ở một bên xử lý văn kiện trợ lý mang tới, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lộ Viễn Bạch, hai mắt kiểm tra trạng thái của đối phương, dù sao Lộ Viễn Bạch cũng vừa mới xuất viện hơn nữa triệu chứng mất trí nhớ cũng không tốt, Đoàn Dự có chút lo lắng.Sau đó nhìn đến khi Lộ Viễn Bạch làm vài động tác liếm môi.Bởi vì luôn duy trì vóc dáng Lộ Viễn Bạch mỗi ngày đều uống rất nhiều nước để thúc đẩy quá trình trao đổi chất, thói quen này cho dù là sau khi mất trí nhớ cơ thể cũng không quên, thỉnh thoảng sẽ uống chén nước, lúc Đoàn Dự đi đón cậu cũng nhìn thấy trong phòng làm việc Lộ Viễn Bạch có mang bình nước lớn.Sau đó Đoàn Dự đứng dậy rót một ly nước đưa cho Lộ Viễn Bạch.Lộ Viễn Bạch nhận lấy, nhưng ánh mắt không rời khỏi kịch bản cầm ly nước uống.Vừa uống chính là hơn nửa ly lớn, Đoàn Dự thấy người uống xong hết đưa tay nhận lấy, “Còn muốn không? ”Lộ Viễn Bạch nhìn kịch bản vẻ mặt chuyên chú lắc đầu.

Đoàn Dự thấy Lộ Viễn Bạch mép có chút vết nước, giơ tay lên quệt miệng giống như vuốt lông Mi Mi vậy.Động tác này hiển nhiên cũng làm cho Lộ Viễn Bạch lúc trước xem kịch bản nhìn chuyên chú cảm nhận được không thích hợp, rất nhanh ngửa ra sau, “Làm gì? ”Đoàn Dự lấy mu bàn tay lau sạch vết nước bên miệng Lộ Viễn Bạch, “Lau miệng.

”Miệng chạm vào mu bàn tay lạnh như băng của người đàn ông, Lộ Viễn Bạch trong lòng hơi có một chút bối rối, “Đoàn tiên sinh, anh đã vượt qua giới hạn.

”Đoàn Dự không cho là đúng, “Vượt qua giới nào? ”Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời khó có thể mở miệng.Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu, giúp người kia nói ra, “Em cảm thấy giữa chúng ta quá thân mật? ”Lộ Viễn Bạch cắn răng, “Ừ.

”Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch mấy lần không nói gì, sau đó im lặng cười cười.Lộ Viễn Bạch thấy nhíu mày, “Anh cười cái gì? ”“Em muốn biết không?” Nói xong Đoàn Dự cúi người tới gần Lộ Viễn Bạch, ở bên tai cậu nói: “Chuyện trước đây em làm với anh còn thân mật hơn thế này rất nhiều.


”Giọng khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, làm cho Lộ Viễn Bạch cả người chợt phát run.“Anh...!Anh đang nói bậy cái gì vậy?”Đoàn Dự nhìn cậu không cách nào duy trì gương mặt lạnh lùng, “Lắp bắp cái gì?”Lộ Viễn Bạch bất mãn cực kỳ, “Còn không phải bởi vì anh nói lung tung, tôi mới lắp bắp.

”Lộ Viễn Bạch phát hiện trước mặt Đoàn Dự cậu luôn không thể duy trì được sự thờ ơ giống như ở trước mặt người khác, ngoại trừ lần đầu tiên tỉnh lại có thể lạnh lùng ở chung với người đàn ông này, sau đó đều là thất bại nửa đường, giống như sự lạnh lùng cùng xa lánh của Lộ Viễn Bạch đối với người đàn ông này căn bản không có tác dụng.Đoàn Dự là một người kiêu ngạo đến mức nào gần như không ai không biết,Nhưng cho hiện tại dù Lộ Viễn Bạch bày mặt lạnh với anh, người đàn ông này cũng sẽ không tức giận.

Dường như đã quen rồi.Đoàn Dự nhìn gò má hơi phiếm hồng của Lộ Viễn Bạch một hồi, trong lòng vô cùng trót lọt, “Làm sao em biết anh nói bậy? ”Hoàn cảnh sinh tồn của Đoàn Dự từ nhỏ cũng khiến anh dưỡng thành khả năng thích ứng vượt trội so với người bình thường.Chỉ cần anh muốn ở một nơi nào đó, coi như là hoàn cảnh ác liệt nhiều khó khăn hắn đều có thể thích ứng.

Giống như lúc trước một mình bị nhà họ Đoàn ném ra nước ngoài.Một thân một mình trên người chỉ có hai trăm đồng, nhưng chỉ cần Đoàn Dự nghĩ sẽ không có gì anh không giải quyết không được.

Bằng không Đoàn Dự cũng sẽ không có ngày hôm nay.Lộ Viễn Uổng mở to hai mắt nói dối, "Tôi sẽ không làm như vậy.

”Đoàn Dự: “Làm gì? ”Lộ Viễn Bạch sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: “Chuyện thân mật.


”Đoàn Dự vẫn là một người đàn ông tương đối nguy hiểm, cách xử lý của anh không để người ta chỉ trích, ngay cả trên sàn thương mại cũng không ai không tôn trọng anh ba phần, không phải bởi vì những người khác chỉ vì những người có ý kiến với anh đều bị anh giải quyết.Phản ứng và cảm giác của anh vô cùng nhạy bén, Lộ Viễn Bạch biết Đoàn Dự hiện tại tuy rằng ngoài mặt mặc dù tiếp nhận chuyện cậu mất đi trí nhớ ba tháng này, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có chút hoài nghi.Bằng không sẽ không sau khi cậu khôi phục trí nhớ, hai người trong số ít gặp mặt khéo léo hướng tới phương diện này hai lần.Mỗi lần Lộ Viễn Bạch đều thiếu chút nữa liền nói ra.Cũng may trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy luyện ra được sự tỉnh táo không bỏ phí, chỉ cần không phải lúc ý thức không tỉnh táo, Lộ Viễn Bạch phần lớn thời gian đều sẽ nhanh chóng suy nghĩ một chút trước khi nói chuyện.Đương nhiên cũng không loại trừ tình huống như hôm nay vừa mới trở về, bị Đoàn Dự làm cho tức giận nói không nên lời.Đoàn Dự, “Em đã làm.

”Lộ Viễn Bạch không cam lòng nhìn anh, cũng biết bộ dáng lạnh lùng trước mặt lúc này đối với Đoàn Dự cũng vô dụng, liền trực tiếp đem cảm xúc biểu đạt ở trên mặt, một đôi mắt hoa đào mở tròn, rất là không cam lòng nói: “Tôi không có.

”Bộ dáng này của Lộ Viễn Bạch ngoại trừ lúc trước bởi vì khen thưởng nhân viên lúc say rượu đã biểu hiện ra, thì những người khác cũng không có cơ hội được chiêm ngưỡng.Nhìn bộ dáng Lộ Viễn Bạch lúc này, khóe miệng Đoàn Dự hơi nhếch lên một đường cong, "Nếu em nói không có thì không có.”Lời này nói, giống như là cậu ép người đàn ông kia nói vậy.Em nói không có thì không có, Lộ Viễn Bạch càng nghĩ càng tức giận.Sau đó quay đầu đi không nhìn Đoàn Dự nữa.“Sao lại tức giận?”Hôm nay từ khi Lộ Viễn Bạch trở về đã không biết đã sinh ra bao nhiêu lần buồn bực với anh.Đoàn Dự ngồi xuống bên cạnh Lộ Viễn Bạch, tuy Lộ Viễn Bạch có buồn bực, nhưng Đoàn Dự lại cảm nhận được, vẻ mặt chưa từng được thể hiện với người khác ở trên người cậu.

Giống như ba tháng trước đó.Ở trước mặt anh tình cảm của Lộ Viễn Bạch vĩnh viễn đều là trực tiếp mãnh liệt, Lộ Viễn Bạch hiện tại như vậy cũng là hơi mang theo thói quen lúc trước.“Theo em cũng không được?”Đoàn Dự nhìn cậu, chỉ thấy Lộ Viễn Bạch lúc này tức giận giống như gặp phải nguy hiểm mà phồng lên như cá nóc.Coi như là Lộ Viễn Bạch tức giận không để ý tới dáng vẻ của anh, thì Đoàn Dự nhìn cũng cảm thấy thích.Nếu đổi lại là bình thường, cho người khác mượn mấy lá gan cũng không ai dám đối với Đoàn Dự như vậy.Nhưng mà hiện tại Lộ Viễn Bạch mặt lạnh với anh, Đoàn Dự không chỉ không tức giận còn càng nhìn càng ưa thích.

Dường như căn bản không cứu chữa được.Trong lúc nhất thời cảm thấy mình giống như đời này đã ngã trên người Lộ Viễn Bạch vậy.Cũng bởi vì Lộ Viễn Bạch một mình phá vỡ cuộc sống vốn đã lên kế hoạch của anh.Lộ Viễn Bạch không thèm để ý tới đối phương, căn bản không cảm thấy câu nói kia của Đoàn Dự là theo cậu.Đoàn Dự nhìn cậu, sau đó nói: “Tiểu yêu ma hình người này.”Lộ Viễn Bạch mất hứng quay đầu, đôi mắt đào hoa u oán nhìn Đoàn Dự, “Nói ai? ”Đoàn Dự nhìn cậu, anh biết anh nói ra đối phương sẽ tức giận, cho nên lần này lựa chọn không nói.Quả nhiên thấy Đoàn Dự không trả lời nữa, Lộ Viễn Bạch cho rằng đối phương bị cậu chấn nhiếp, lại khôi phục thành bộ dáng vô cùng lạnh lùng hài lòng tiếp tục đọc kịch bản.Buổi tối Lộ Viễn Bạch đọc kịch bản xong liền cất bước đi vào phòng ngủ chính, sau đó lấy bộ đồ ngủ mình ở khách sạn đi vào phòng tắm.Nhìn bộ đồ ngủ trong tay đầy hình gấu nhỏ đáng yêu, Lộ Viễn Bạch đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó không biết tại sao lại có một chút thích.Lộ Viễn Bạch từ nhỏ thích những thứ tương đối có chút ấu trĩ, sau đó vì cuộc sống mà bắt đầu đem những thứ mình thích ném ra khỏi đầu một lòng chỉ muốn kiếm tiền, coi như là hiện tại công thành danh toại nhưng vì duy trì hình tượng lạnh lùng trước mặt người khác, Lộ Viễn Bạch cũng sẽ không đi mua mấy thứ này.Lộ Viễn Bạch cũng chưa bao giờ nhận quà của fan, thế cho nên những thứ cậu thích đã nhiều năm không chạm vào.Lộ Viễn Bạch tắm rửa xong thay đồ ngủ, sau đó không lập tức rời khỏi phòng tắm, mà đứng trước gương trong phòng tắm nhìn mình lúc này mặc áo ngủ gấu nhỏ.Trong lúc nhất thời trong lòng còn có chút thích thú, nhìn hồi lâu mới thỏa mãn bước đi ra khỏi phòng tắm.Nhưng Lộ Viễn Bạch sau khi đi ra đứng ở phòng ngủ chính, nhưng cũng phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Gối của cậu đã biến mất.Tuy rằng hiện tại trên giường lúc này cũng có một cái gối đầu trắng trẻo mập mạp, nhưng không phải Lộ Viễn Bạch muốn.Cái gối đầu trong lòng cậu, là gối đầu của Đoàn Dự lúc trước cậu mang từ trong nhà anh tới.Lộ Viễn Bạch hiện tại mất ngủ, tuy rằng trong lòng không muốn thừa nhận nhưng cũng không có biện pháp phủ nhận sự tồn tại của Đoàn Dự có thể làm cho cậu an tâm, cho dù chỉ là ôm đồ vật có liên quan đến anh là có thể làm cho Lộ Viễn Bạch mất ngủ bốn năm năm thoải mái ngủ ngon.Phòng ngủ chính là giường đôi, Lộ Viễn Bạch nhìn vị trí vốn để gối đầu trống rỗng mím môi.Sau đó nghĩ không có thì không có, ngoại trừ gối đầu của anh còn có thứ gì khác có thể giúp cậu ngủ.Ngay sau đó liền bước nhanh đến trước tủ quần áo đưa tay mở ra, chuẩn bị lấy một cái áo sơ mi của Đoàn Dự đi ra.Nhưng mà tủ quần áo vốn bị móc treo quần áo treo đầy, hiện tại chỉ còn lại một nửa của Lộ Viễn Bạch.Áo sơ mi và âu phục mà Đoàn Dự treo bên trong trước đó đều không thấy đâu.Lộ Viễn Bạch: “...”Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời khóe miệng cứng ngắc, vừa rồi trong thời gian cậu đọc kịch bản ở phòng khách, hình như Đoàn Dự cầm không ít đồ ra.

Trong đó còn có một ba lô không nhỏ.Lúc ấy cậu đọc kịch bản chuyên chú cũng không chú ý, đoán chừng lúc đó Đoàn Dự ở trong phòng ngủ chính lâu như vậy là thu dọn quần áo trong tủ quần áo.Nhưng mà nhìn tủ quần áo không còn gì, Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời cực kì đau đầu.Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, cậu ôm quần áo Đoàn Dự ngủ, nhưng mà hiện tại không còn gì nữa cũng không biết có thể ngủ hay không.Cuối cùng Lộ Viễn Bạch vẫn kiên trì đi ra khỏi phòng ngủ chính đi vào phòng khách.Lúc này Đoàn Dự đang nghiêm túc mở hội nghị trực tiếp, mà gối đầu bây giờ lại không biết bị Đoàn Dự đặt ở đâu, trên sofa Đoàn Dự định ngủ ngoại trừ giấy tờ và gối sofa ra thì không có gì cả.Lộ Viễn Bạch mặc áo ngủ gấu nhỏ đi dép lê bông trắng, vòi đầu trong phòng khách nhìn đông nhìn tây một chút.Đoàn Dự từ máy tính dời ánh mắt ngước mắt nhìn Lộ Viễn Bạch một cái, “Muốn tìm cái gì? ”Lộ Viễn Bạch rõ ràng là đang tìm đồ.Nhưng mà người kia hiện tại đang nhìn, Lộ Viễn Bạch nhất thời còn có chút khẩn trương, nhưng bên ngoài vẫn là mặt không chút thay đổi lạnh lùng vô cùng tự nhiên nói: “Không có gì.


”Cậu định tìm được gối đầu sau đó liền thừa dịp Đoàn Dự không chú ý lặng lẽ mang đi.Đoàn Dự nghe xong mới đem ánh mắt một lần nữa trở lại giao diện hội nghị.Lộ Viễn Bạch thấy người không nhìn mình nữa, liền bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách, thỉnh thoảng cầm cái gì đó ra nhìn một cái.Một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng rất là nghiêm túc, giống như chuột đồng tìm hạt dưa đã quên giấu ở đâu lúc trước.Nhưng mà tìm một vòng trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng gối đầu.Đoàn Dự nhìn người đi tới đi lui trước mặt, “Cần giúp không?”Lộ Viễn Bạch vội vàng lắc đầu, sau đó lạy ông tôi ở bụi này mà nói, “Tiêu cơm mà thôi.

”Đoàn Dự: “...”Bây giờ đã ba tiếng kể từ khi bữa tối trôi qua, đã là mười một giờ.Sau đó, người đàn ông nói với hội nghị trực tiếp trước mặt mình, “Hôm nay dừng ở đây."Trang cuộc họp được đóng lại ngay sau đó.Thời gian cũng không còn sớm, Đoàn Dự sửa sang lại tài liệu trên ghế sa lon, nhìn mấy lần Lộ Viễn Bạch mặc áo ngủ của Tiểu Hùng, sau đó đi về phía góc cửa phòng ngủ chính, lấy gối đầu và chăn đặt trên ghế cầm tới.!Lộ Viễn Bạch vốn còn đang tìm kiếm xung quanh bước chân trong nháy mắt cứng đờ, nhìn vị trí Đoàn Dự lấy gối ra, cả người hóa đá tại chỗ.Gối đầu trước vẫn đặt trên ghế thấp bên cạnh cửa cậu, chỉ cần cậu cúi đầu là có thể nhìn thấy.Đoàn Dự đặt gối đầu và chăn lên sofa, bộ dáng rất buồn ngủ.Sau đó giương mắt nhìn Lộ Viễn Bạch, chỉ thấy đôi mắt hoa đào của đối phương đang nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó bên cạnh anh.Nó giống như một cái gì đó rất hấp dẫn đối với cậu.Thấy người lúc này bất động, Đoàn Dự mở miệng, “Ngủ cùng sao?”Lộ Viễn Bạch lắc đầu, tuy rằng hiện tại gối đầu ở trong tay Đoàn Dự, nhưng cậu cũng muốn đêm nay có thể ngủ, kiên trì nói: “Anh cầm hình như là gối đầu của tôi.”Lời này vừa nói ra, Đoàn Dự thật đúng là quay đầu nhìn cái gối trắng trẻo mập mạp kia một cái.Sau đó nói, “Trong phòng không có gối."“Có” Lộ Viễn Bạch mím môi dừng lại một chút, “Nhưng không phải của tôi.

”Cậu muốn cái gối đầu trong tay Đoàn Dự bây giờ.Đoàn Dự nghe xong đùa giỡn nhìn cậu, dù sao cái gối đầu này lúc trước là Lộ Viễn Bạch len lén vào phòng anh lấy ra mang đến đoàn làm phim.Lộ Viễn Bạch ở trong điện thoại lúc trước cũng nói cho anh biết, mỗi đêm đối phương đều ôm gối đầu của anh ngủ.Mà hiện tại Lộ Viễn Bạch đối với một cái gối đầu cũng nhớ nhung, mà đối với bản thân anh lại không có, Đoàn Dự trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay là nên cười, cũng không biết đối với anh mà nói là chuyện tốt hay là chuyện xấu.Đoàn Dự: “Cái gối này là của em à? ”Lộ Viễn Bạch rất là thành khẩn gật gật đầu.Đoàn Dự nhìn anh, “Làm sao anh biết cái gối này là của em, chứ không phải khách sạn? ”Lời này vừa nói ra, Lộ Viễn Bạch không khỏi sửng sốt, sau đó mở to hai mắt nói dối nói dối: “Cái gối đầu này cũng là của khách sạn.”Nếu như nói cái gối đầu này là từ nhà mang đến nhất định sẽ khiến cho Đoàn Dự hoài nghi.“Nhưng tôi bình thường ngủ dựa vào bên phải, cho nên sẽ gối gối bên phải, hiện tại gối trong phòng ở bên trái không phải của tôi.”“Cho nên…”Ánh mắt Đoàn Dự ý vị thâm trường, “Cho nên cái gì? ”Lộ Viễn Bạch ưỡn bộ ngực nhỏ, hùng dũng hiên ngang nói: “Cho nên hiện tại tôi phải lấy lại gối đầu của tôi.

”Nói xong Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời đều cảm thấy mình ngượng ngùng cực kỳ.Cái gì thói quen ngủ gối gối bên phải gối đầu, nói ra khỏi miệng cũng chột dạ cậu miệng có phần nói lắp.

Cũng không biết Đoàn Dự có tin hay không.Sau một lúc chỉ thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên thấp giọng nở nụ cười.Lộ Viễn Bạch mày nhảy dựng, nuốt nước miếng, “Anh cười cái gì? ”Đôi mắt tối màu của Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, “Lúc anh rời khỏi phòng đem cái gối còn lại đặt ở giữa, làm sao em biết anh lấy bên nào? ”Lộ Viễn Bạch: Sấm sét giữa trời quang.Lộ Viễn Bạch cả người dường như đều cứng đờ tại chỗ, trong lúc nhất thời ngay cả một câu cũng nói không nên lời.Lúc cậu đi ra khỏi phòng tắm, cái gối kia hình như là đặt ở giữa, chẳng qua sau đó cậu cầm lấy gối đầu nhìn một chút phát hiện gối đầu không phải của Đoàn Dự mới đặt trở lại giường, đặt bên trái.Đoàn Dự nhìn người trước mắt, đối phương bất luận là mười tám hay hai mươi lăm tuổi ở phương diện nói dối vẫn vụng về như nhau.Chỉ cần nghe ngữ khí của đối phương là có thể nghe ra.Đoàn Dự nhìn cậu, “Cho nên em muốn gối đầu của anh.

”“Không phải!”Lời này nói Lộ Viễn Bạch đều vô cùng chột dạ, cậu quả thật muốn gối đầu của Đoàn Dự chỉ là trong lúc nhất thời nói dối bị vạch trần còn chưa có lý do giảo biện.Cuối cùng Lộ Viễn Bạch cắn răng đánh cuộc một phen, dựa khả năng tự rèn luyện của diễn viên, giả vờ trấn định, “Anh cầm chính là gối đầu bên phải.

”Ánh mắt Đoàn Dự hơi trầm xuống, “Anh muốn nói không phải thì sao? ”Lộ Viễn Bạch vô cùng cao ngạo nâng cằm lên, “Nói dối.

”Đoàn Dự trong lúc nhất thời thật sự bị tiểu vô lương tâm trước mắt này làm cho bật cười, chỉ cần không giống với suy nghĩ của cậu chính là nói dối.Đoàn Dự đứng lên nhìn cậu, “Làm sao em biết đó là nói dối? ”"Bởi vì anh thích tôi."Đoàn Dự vẻ mặt hơi sững sờ, hiển nhiên căn bản không nghĩ tới Lộ Viễn Bạch lại nói như vậy.Tuy nhiên, ngay sau đó nghe đối phương tiếp tục: "Anh thích tôi, làm sao tôi biết nếu anh sẽ ăn cắp gối của tôi để làm một cái gì đó khác."Đoàn Dự: “Chuyện gì? ”Con người nam nhân vừa đen vừa sâu, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.Lộ Viễn Bạch nuốt nước miếng, “Chuyện xấu xa.


”Lúc nói, Lộ Viễn Bạch trong lòng cũng đang đánh trống.Đoàn Dự cất bước tiến lên, từng bước tới gần Lộ Viễn Bạch.Người đàn ông thân cao chân dài so với Lộ Viễn Bạch cao hơn một chút, bởi vì thân phận địa vị trên người mang theo uy nghiêm người người thường không có.Đoàn Dự mỗi khi tới gần một bước, Lộ Viễn Bạch liền không thể không lùi về phía sau một bước.Người đàn ông tới gần làm cho Lộ Viễn Bạch cảm giác áp bách rất lớn.Rất nhanh Lộ Viễn Bạch đã bị Đoàn Dự bức đến bên tường.Lộ Viễn Bạch nhìn anh, trên mặt là tự kiềm chế lạnh lùng rất biết diễn kịch, nếu không làm nghề này còn không biết hiện tại biểu tình sẽ sụp đổ thành bộ dáng như thế nào.“Anh muốn làm gì?"Đoàn Dự giơ tay bóp cằm Lộ Viễn Bạch làm cho người ta nhìn thẳng vào mình, lực đạo rất nhẹ, nhưng cảm giác áp bách trên người đối phương lại khiến Lộ Viễn Bạch động cũng không dám động một chút.“Lộ Viễn Bạch em nghĩ nhiều rồi.”Giọng nói trầm thấp vang lên, trái tim Lộ Viễn Bạch bởi vì bối rối cùng bất an mãnh liệt nhảy lên.Đoàn Dự cúi đầu tới gần bên tai Lộ Viễn Bạch, nhìn chằm chằm vào cổ trắng nõn thon dài của Lộ Viễn Bạch, “Nếu anh muốn làm chuyện gì với em, tùy thời tùy chỗ đều có thể làm.

”Lộ Viễn Bạch đáy lòng trầm xuống, thần sắc cậu hiển nhiên hơi mang theo chút tức giận.“Anh không đối với em như vậy, chỉ là bởi vì anh thích em.” Đoàn Dự ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Lộ Viễn Bạch, “Anh yêu em.

”“Cảm thấy đối với em như vậy, em sẽ cãi nhau với anh.”Nhưng mà hiện tại Lộ Viễn Bạch cũng ỷ vào sự thích của anh mà tự phỏng đoán anh.Khi phải sự chờ đợi của anh là không đáng cũng không hợp lý.

Dù sao loại chuyện này anh cũng không phải làm không được.Lúc ấy từ trong phòng ngủ chính lấy gối đầu, còn do dự thật lâu có nên lấy gối của Lộ Viễn Bạch ra hay không.Nhưng lúc trước Lộ Viễn Bạch biểu hiện ra kháng cự đối với anh, anh sợ Lộ Viễn Bạch không thoải mái lúc này mới cầm của mình.Đoàn Dự dứt lời buộc Lộ Viễn Bạch đứng ở góc tường năm phút.Là Lộ Viễn Bạch chọc anh tức giận, phải trừng phạt.Sau đó nói: “Yên tâm đi, anh không lấy gối của em trở về ngủ đi.

”Đối phương mở miệng Lộ Viễn Bạch cũng không đợi nhiều nữa, trong lòng vội vàng trở về phòng ngủ chính.Nhưng mà bên người không có đồ của Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch trằn trọc nửa ngày cũng không có cách nào ngủ được.Ngày mai cậu còn có phân cảnh phải quay, nếu không ngủ nữa khẳng định sẽ có quầng thâm rất rõ ràng, mà bộ phim này bởi vì diễn vai thiếu niên trung học, Lộ Viễn Bạch vẫn luôn là trang điểm trong sáng.Lộ Viễn Bạch mở mắt nhìn đồng thời đã là một giờ sáng.Sau đó làm một phen xây dựng tư tưởng, rón rén cầm gối ra khỏi phòng ngủ chính.Cậu sẽ trộm gối.Vừa ra heo con đổi thái tử.Nhưng mà cậu không nghĩ tới chính là Đoàn Dự căn bản là không ngủ, Lộ Viễn Bạch vào phòng ngủ chính sau đó Đoàn Dự lại xem văn kiện một thời gian, thẳng đến nửa giờ trước mới tắt đèn.Lộ Viễn Bạch giống như một con chuột ăn vụng trộm dầu rón rén đi tới bên cạnh Đoàn Dự.Nhìn gương mặt ngủ của người đàn ông, không thể phủ nhận Đoàn Dự bộ dáng dấp cực tốt, diện mạo căn bản không thua kém những ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí.Ngay khi Lộ Viễn Bạch đưa tay định chậm rãi rút gối của Đoàn Dự đi, người đàn ông trong nháy mắt mở mắt ra.Trong lúc nhất thời làm Lộ Viễn Bạch không khỏi kinh ngạc.“Anh còn chưa ngủ?”Đoàn Dự nhìn người, “Em muốn gối đầu của anh.

”Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời rất xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì gật gật đầu.Mấy giờ trước cậu mới chọc qua Đoàn Dự tức giận, vốn tưởng rằng đối phương sẽ không cho cậu, ai ngờ sau một khắc liền nghe Đoàn Dự nói: “Nói vài câu dễ nghe.”Lộ Viễn Bạch sửng sốt, trong lúc nhất thời căn bản không biết nên nói cái gì.Đoàn Dự thấy người không đáp lại, quay đầu không nhìn đối phương nữa, “Không nói thì thôi.

”Lộ Viễn Bạch vội vàng nói: “Nói.”Đoàn Dự quay đầu, trong ánh mắt mang theo thầm kín chờ mong nhìn cậu.Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời hao hết đầu óc, đôi mắt cuối cùng chân thành nhìn Đoàn Dự:“Anh thật là một người tốt.”“......”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương