Hợp Đồng Hôn Nhân: Yêu Bất Chấp
-
Chương 8
Ánh mắt anh ta nhìn tôi sâu thăm thẳm, nó có một sức hút gì đó khiến cho tôi không thể nào thoát ra được, rồi cứ thế ngây ngốc mà gật đầu.
Cuối cùng thì anh ta cũng dãn cơ mặt, sau đó lái xe với tốc độ bình thường trở về nhà.
Những ngày sau đó cứ thế nhàm chán trôi qua với những lễ nghĩa học từ bà quản gia. Cơm vẫn ăn ba bữa, ngày nào cũng có thể nhìn thấy chủ từ 5 đến 10 phút, và tuyệt nhiên bố mẹ anh ta không hề gọi tôi đến gặp thêm một lần nào nữa.
Ngày kết hôn cận kề, đời người ai cũng mong muốn tới ngày này chỉ có riêng tôi là không. Có lẽ tôi sẽ được khoác lên người một chiếc váy cưới đắt tiền, đám cưới của tôi sẽ vô cùng trang trọng với những khách mời đến từ Giới Thượng Lưu. Người cùng tôi bước lên lễ đường là một người đàn ông vừa đẹp trai vừa Quyền Lực, chỉ thiếu duy nhất một điều. Tôi và người đàn ông ấy không hề yêu nhau. Suy nghĩ ấy khiến cho tôi lại tự cười chính bản thân mình. Bao lâu nay sống trong sạch quá tôi lại quên mất đi cái quá khứ nhơ nhuốc của mình rồi hay sao? Tôi thì làm gì có tư cách.
Ánh trăng bên ngoài cũng mờ nhạt y như lòng tôi lúc này. Một mình ngồi ở chiếc ghế ngoài vườn, xung quanh bóng đêm bao trùm, tôi cảm thấy thực sự cô độc. Tôi nhớ mẹ, nhớ em, nhưng lại chẳng thể nào chạy đi tìm họ. Mỗi ngày nhìn thấy nụ cười của em trai qua màn hình điện thoại là tim tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Chỉ cần thằng bé khỏe mạnh, cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng tôi cũng bằng lòng chứ đừng nói gì đến danh dự.
Đèn pha ô tô chiếu từ cổng vào, tôi nhìn đồng hồ thì đã 10 giờ tối. Thời gian gần đây anh ta thường xuyên về muộn, tôi chỉ có thể gặp anh ta mấy phút vào bữa sáng.
Dù sao thì giữa tôi và anh ta cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau nên tôi quyết định ngồi thêm một lát nữa chờ anh ta lên phòng ngủ rồi mới vào. Nhưng chẳng hiểu tại sao hôm nay anh ta lại ngồi ở phòng khách lâu như thế. Tôi đành phải mở lời chào hỏi.
- anh về rồi à?
Nhìn thấy tôi Anh ta có vẻ khá ngạc nhiên.
- Giờ này cô phải ở trong phòng chứ? Sao còn lang thang bên ngoài?
- tôi không ngủ được. Dạo này anh thường xuyên về muộn...
- Có chuyện gì à?
- không có gì, chỉ muốn nhắc anh giữ gìn sức khỏe thôi.
Ngoại trừ mẹ và em trai ra tôi chưa từng nhắc nhở Hay quan tâm gì tới ai. Chẳng hiểu tại sao tôi lại nói ra câu ấy. Quan tâm một người với tính cách lạnh lẽo hơn cả băng như anh ta, thấy thực sự không hợp lý.
Anh ta chẳng nói gì cả, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính. Làm việc ở công ty thôi vẫn chưa đủ, về nhà vẫn còn làm nhiều như vậy, anh ta tính phấn đấu để trở thành người giàu nhất thế giới hay sao?
Tôi còn đang định chào anh ta rồi đi lên trên phòng thì nghe tiếng Anh ta.
- Cô ngồi xuống đây một lát, tôi xong việc sẽ nói với cô vài chuyện.
Tôi cũng im lặng ngồi xuống đối diện với anh ta. Ngồi được vài phút thì bắt đầu cảm thấy chán, rồi lại lặng lẽ ngắm người trước mặt.
Cái khuôn mặt đẹp đẽ kia khi chăm chú làm việc lại quyến rũ tới như vậy. Mũi cao, hàng lông mày thi thoảng nhíu lại ưu phiền. Đôi mắt sâu thẳm kia nữa, thực sự đẹp đến mê hồn. Tôi không tự chủ mà nhìn xuống môi anh ta, nó chẳng đỏ như những cậu trai mới lớn, nhưng lại có cái gì đó hấp dẫn người đối diện. Vẻ đẹp của một người đàn ông thành đạt, thật không thể xem thường. Bất ngờ anh ta ngẩng lên, tôi vội vã lơ đễnh nhìn đi chỗ khác. Nếu để anh ta biết tôi nhìn anh ta đến ngây ngốc như vậy, chắc chắn anh ta sẽ cười nhạo tôi mất. Mà quên, anh ta làm gì biết cười.
- tôi xong việc rồi.
- vậy anh nói chuyện anh muốn nói đi.
- chuyện đám cưới, chắc bà quản gia nói hết những thứ cần làm với cô rồi phải không?
- dặn rất kĩ rồi. Tôi cũng nhớ hết rồi.
- vậy mai tôi đưa cô đi thử váy cưới.
- anh đưa tôi đi á?
- sao cô lại ngạc nhiên như vậy?
- à không..
Bà quản gia nói là Lâm rất bận nên váy cưới sẽ do tôi tự đi thử. Nghe cũng hơi buồn nhưng cái đám cưới này có phải giống của người ta đâu, tôi thực chất không có quyền đòi hỏi. Giờ anh ta bảo đưa tôi đi, tôi không ngạc nhiên sao được.
Tiếng của anh ta kéo tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
- dạo gần đây vừa lo việc của tôi vừa phải lo việc bên công ty bố tôi nên rất bận. Cô ở nhà chịu khó nghe lời bà quản gia,có gì cần thì gọi điện cho tôi.
- tôi biết rồi.
Anh ta về phòng, tôi cũng vậy. Nằm ở trên chiếc giường êm ái mà tôi chẳng thể ngủ nổi. Ai bảo người có tiền sướg, chẳng sướng tí nào. Khi những người công nhân chỉ làm có 8 tiếng thì những con người như Lâm có khi phải làm tới 20 tiếng. Họ suy nghĩ căng thẳng mệt mỏi tới mức quên cả bản thân đã lâu không cười. Chẳng biết kiếm nhiều tiền như thế để làm gì.
Suy nghĩ ngơ ngẩn một hồi thành ra hành động cung ngớ ngẩn theo. Tự nhiên tôi lại lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn cho anh ta.
- công việc nhiều như vậy chắc vất vả lắm đúng không? Cố gắng nghỉ ngơi nhé. Nhìn anh gầy đi nhiều rồi.
Gửi xong tin nhắn ấy tôi bắt đầu cảm thấy hối hận. Nhưng lại tự an ủi mình rằng chắc anh ta chẳng thèm đọc đâu. Cố dỗ mình vào trong giấc ngủ thì có tiếng gõ cửa. Tôi ra mở cửa giật mình khi thấy Lâm đứng ở đó.
Anh ta bước vào trong phòng, kéo cánh cửa lại, rồi cứ thế bước về phía giường của tôi, tự nhiên mà nằm xuống. Trên người vẫn còn nguyên bộ đồ vest, giày cũng còn chưa cởi. Nhìn dáng bộ mệt mỏi của anh ta chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy đau lòng.
Anh ta là người đầu tiên đối xử tốt với tôi như vậy. Cũng rất ít khi nói điều gì đó động chạm tới tự trọng của tôi, thi thoảng cũng quan tâm đến tôi. Nếu như bản thân tôi có thể làm được điều gì đó cho anh ta, tôi nhất định sẽ làm.
Tôi lại gần, nhẹ nhàng cởi giày ra cho anh ta, rồi Ngồi xuống ngay bên cạnh.
- Tôi có học qua massage đầu, anh có muốn thư giãn một chút không?
Anh ta xoay người rồi để đầu lên trên đùi của tôi, đôi mắt nhắm hờ, mệt mỏi tới mức hai hàng lông mày cứ thế nhíu chặt lại.
Tôi nhẹ nhàng day day hai thái dương cho anh ta, vận dụng tất cả những gì được học để làm anh ta thoải mái nhất. Cơ mặt từ từ giãn ra, không còn nhìn thấy nét mệt mỏi nữa. Người đàn ông ấy cứ thế chìm vào giấc ngủ. Sợ anh ta thức giấc nên tôi cũng chẳng dám cử động. Khoảng cách gần như thế này, có thể nghe thấy từng hơi thở, cảm nhận được nhịp tim đang đập. Tôi chẳng thể nào tự chủ được hành động của mình, khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc người đàn ông ấy, rồi lại xoa xoa cánh môi mềm mại. Bàn tay tôi bất ngờ bị nắm chặt, tôi giật mình vì nghĩ mình bị phát hiện. Thế nhưng anh ta lại nắm tay tôi rồi để lên ngực mình. Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì nghe anh ta gọi tên một người con gái.
- Chi. Anh nhớ em..
Người đàn ông cứ nghĩ trái tim bằng sắt đá hóa ra cũng yêu thương một người con gái nào đó. Nhưng cô ấy là ai? Tôi đến đây lâu như vậy cũng chưa từng thấy cô ấy, chưa từng thấy ai nhắc tới cô ấy.
Tôi lại ngốc rồi, nếu như cô ấy ở gần đây thì làm gì có chuyện anh ta nhớ nhung. Chắc là đang ở một nơi nào đó, cũng có thể sắp trở về rồi.
Tôi cứ ngồi yên như thế rồi ngủ quên lúc nào không hay, cho đến khi ánh nắng chiếu vào mặt khiến tôi giật mình thức giấc. Rõ ràng hôm qua là tôi ngồi mà, sao bây giờ lại cuộn tròn trong chăn thế này. Còn nữa, bây giờ cũng đã là 8 giờ sáng, tại sao bà quản gia lại không gọi tôi dậy?
Tôi bước xuống giường đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống dưới nhà để giải đáp tất cả những câu hỏi trong đầu. Bà quản gia vẫn mới nét mặt nghiêm nghị như mọi ngày.
- cô dậy rồi.
- sao hôm nay bà lại không gọi cháu dậy?
- Cậu Chủ có nói là để cho cô ngủ thêm.
- Anh ấy đã đi làm rồi ạ?
- đã đi được một tiếng rồi. Dặn cô là đúng 11 giờ đi tới tiệm váy cưới nữ hoàng. Cậu chủ đợi cô ở đó.
Cuối cùng thì anh ta cũng dãn cơ mặt, sau đó lái xe với tốc độ bình thường trở về nhà.
Những ngày sau đó cứ thế nhàm chán trôi qua với những lễ nghĩa học từ bà quản gia. Cơm vẫn ăn ba bữa, ngày nào cũng có thể nhìn thấy chủ từ 5 đến 10 phút, và tuyệt nhiên bố mẹ anh ta không hề gọi tôi đến gặp thêm một lần nào nữa.
Ngày kết hôn cận kề, đời người ai cũng mong muốn tới ngày này chỉ có riêng tôi là không. Có lẽ tôi sẽ được khoác lên người một chiếc váy cưới đắt tiền, đám cưới của tôi sẽ vô cùng trang trọng với những khách mời đến từ Giới Thượng Lưu. Người cùng tôi bước lên lễ đường là một người đàn ông vừa đẹp trai vừa Quyền Lực, chỉ thiếu duy nhất một điều. Tôi và người đàn ông ấy không hề yêu nhau. Suy nghĩ ấy khiến cho tôi lại tự cười chính bản thân mình. Bao lâu nay sống trong sạch quá tôi lại quên mất đi cái quá khứ nhơ nhuốc của mình rồi hay sao? Tôi thì làm gì có tư cách.
Ánh trăng bên ngoài cũng mờ nhạt y như lòng tôi lúc này. Một mình ngồi ở chiếc ghế ngoài vườn, xung quanh bóng đêm bao trùm, tôi cảm thấy thực sự cô độc. Tôi nhớ mẹ, nhớ em, nhưng lại chẳng thể nào chạy đi tìm họ. Mỗi ngày nhìn thấy nụ cười của em trai qua màn hình điện thoại là tim tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Chỉ cần thằng bé khỏe mạnh, cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng tôi cũng bằng lòng chứ đừng nói gì đến danh dự.
Đèn pha ô tô chiếu từ cổng vào, tôi nhìn đồng hồ thì đã 10 giờ tối. Thời gian gần đây anh ta thường xuyên về muộn, tôi chỉ có thể gặp anh ta mấy phút vào bữa sáng.
Dù sao thì giữa tôi và anh ta cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau nên tôi quyết định ngồi thêm một lát nữa chờ anh ta lên phòng ngủ rồi mới vào. Nhưng chẳng hiểu tại sao hôm nay anh ta lại ngồi ở phòng khách lâu như thế. Tôi đành phải mở lời chào hỏi.
- anh về rồi à?
Nhìn thấy tôi Anh ta có vẻ khá ngạc nhiên.
- Giờ này cô phải ở trong phòng chứ? Sao còn lang thang bên ngoài?
- tôi không ngủ được. Dạo này anh thường xuyên về muộn...
- Có chuyện gì à?
- không có gì, chỉ muốn nhắc anh giữ gìn sức khỏe thôi.
Ngoại trừ mẹ và em trai ra tôi chưa từng nhắc nhở Hay quan tâm gì tới ai. Chẳng hiểu tại sao tôi lại nói ra câu ấy. Quan tâm một người với tính cách lạnh lẽo hơn cả băng như anh ta, thấy thực sự không hợp lý.
Anh ta chẳng nói gì cả, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính. Làm việc ở công ty thôi vẫn chưa đủ, về nhà vẫn còn làm nhiều như vậy, anh ta tính phấn đấu để trở thành người giàu nhất thế giới hay sao?
Tôi còn đang định chào anh ta rồi đi lên trên phòng thì nghe tiếng Anh ta.
- Cô ngồi xuống đây một lát, tôi xong việc sẽ nói với cô vài chuyện.
Tôi cũng im lặng ngồi xuống đối diện với anh ta. Ngồi được vài phút thì bắt đầu cảm thấy chán, rồi lại lặng lẽ ngắm người trước mặt.
Cái khuôn mặt đẹp đẽ kia khi chăm chú làm việc lại quyến rũ tới như vậy. Mũi cao, hàng lông mày thi thoảng nhíu lại ưu phiền. Đôi mắt sâu thẳm kia nữa, thực sự đẹp đến mê hồn. Tôi không tự chủ mà nhìn xuống môi anh ta, nó chẳng đỏ như những cậu trai mới lớn, nhưng lại có cái gì đó hấp dẫn người đối diện. Vẻ đẹp của một người đàn ông thành đạt, thật không thể xem thường. Bất ngờ anh ta ngẩng lên, tôi vội vã lơ đễnh nhìn đi chỗ khác. Nếu để anh ta biết tôi nhìn anh ta đến ngây ngốc như vậy, chắc chắn anh ta sẽ cười nhạo tôi mất. Mà quên, anh ta làm gì biết cười.
- tôi xong việc rồi.
- vậy anh nói chuyện anh muốn nói đi.
- chuyện đám cưới, chắc bà quản gia nói hết những thứ cần làm với cô rồi phải không?
- dặn rất kĩ rồi. Tôi cũng nhớ hết rồi.
- vậy mai tôi đưa cô đi thử váy cưới.
- anh đưa tôi đi á?
- sao cô lại ngạc nhiên như vậy?
- à không..
Bà quản gia nói là Lâm rất bận nên váy cưới sẽ do tôi tự đi thử. Nghe cũng hơi buồn nhưng cái đám cưới này có phải giống của người ta đâu, tôi thực chất không có quyền đòi hỏi. Giờ anh ta bảo đưa tôi đi, tôi không ngạc nhiên sao được.
Tiếng của anh ta kéo tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
- dạo gần đây vừa lo việc của tôi vừa phải lo việc bên công ty bố tôi nên rất bận. Cô ở nhà chịu khó nghe lời bà quản gia,có gì cần thì gọi điện cho tôi.
- tôi biết rồi.
Anh ta về phòng, tôi cũng vậy. Nằm ở trên chiếc giường êm ái mà tôi chẳng thể ngủ nổi. Ai bảo người có tiền sướg, chẳng sướng tí nào. Khi những người công nhân chỉ làm có 8 tiếng thì những con người như Lâm có khi phải làm tới 20 tiếng. Họ suy nghĩ căng thẳng mệt mỏi tới mức quên cả bản thân đã lâu không cười. Chẳng biết kiếm nhiều tiền như thế để làm gì.
Suy nghĩ ngơ ngẩn một hồi thành ra hành động cung ngớ ngẩn theo. Tự nhiên tôi lại lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn cho anh ta.
- công việc nhiều như vậy chắc vất vả lắm đúng không? Cố gắng nghỉ ngơi nhé. Nhìn anh gầy đi nhiều rồi.
Gửi xong tin nhắn ấy tôi bắt đầu cảm thấy hối hận. Nhưng lại tự an ủi mình rằng chắc anh ta chẳng thèm đọc đâu. Cố dỗ mình vào trong giấc ngủ thì có tiếng gõ cửa. Tôi ra mở cửa giật mình khi thấy Lâm đứng ở đó.
Anh ta bước vào trong phòng, kéo cánh cửa lại, rồi cứ thế bước về phía giường của tôi, tự nhiên mà nằm xuống. Trên người vẫn còn nguyên bộ đồ vest, giày cũng còn chưa cởi. Nhìn dáng bộ mệt mỏi của anh ta chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy đau lòng.
Anh ta là người đầu tiên đối xử tốt với tôi như vậy. Cũng rất ít khi nói điều gì đó động chạm tới tự trọng của tôi, thi thoảng cũng quan tâm đến tôi. Nếu như bản thân tôi có thể làm được điều gì đó cho anh ta, tôi nhất định sẽ làm.
Tôi lại gần, nhẹ nhàng cởi giày ra cho anh ta, rồi Ngồi xuống ngay bên cạnh.
- Tôi có học qua massage đầu, anh có muốn thư giãn một chút không?
Anh ta xoay người rồi để đầu lên trên đùi của tôi, đôi mắt nhắm hờ, mệt mỏi tới mức hai hàng lông mày cứ thế nhíu chặt lại.
Tôi nhẹ nhàng day day hai thái dương cho anh ta, vận dụng tất cả những gì được học để làm anh ta thoải mái nhất. Cơ mặt từ từ giãn ra, không còn nhìn thấy nét mệt mỏi nữa. Người đàn ông ấy cứ thế chìm vào giấc ngủ. Sợ anh ta thức giấc nên tôi cũng chẳng dám cử động. Khoảng cách gần như thế này, có thể nghe thấy từng hơi thở, cảm nhận được nhịp tim đang đập. Tôi chẳng thể nào tự chủ được hành động của mình, khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc người đàn ông ấy, rồi lại xoa xoa cánh môi mềm mại. Bàn tay tôi bất ngờ bị nắm chặt, tôi giật mình vì nghĩ mình bị phát hiện. Thế nhưng anh ta lại nắm tay tôi rồi để lên ngực mình. Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì nghe anh ta gọi tên một người con gái.
- Chi. Anh nhớ em..
Người đàn ông cứ nghĩ trái tim bằng sắt đá hóa ra cũng yêu thương một người con gái nào đó. Nhưng cô ấy là ai? Tôi đến đây lâu như vậy cũng chưa từng thấy cô ấy, chưa từng thấy ai nhắc tới cô ấy.
Tôi lại ngốc rồi, nếu như cô ấy ở gần đây thì làm gì có chuyện anh ta nhớ nhung. Chắc là đang ở một nơi nào đó, cũng có thể sắp trở về rồi.
Tôi cứ ngồi yên như thế rồi ngủ quên lúc nào không hay, cho đến khi ánh nắng chiếu vào mặt khiến tôi giật mình thức giấc. Rõ ràng hôm qua là tôi ngồi mà, sao bây giờ lại cuộn tròn trong chăn thế này. Còn nữa, bây giờ cũng đã là 8 giờ sáng, tại sao bà quản gia lại không gọi tôi dậy?
Tôi bước xuống giường đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống dưới nhà để giải đáp tất cả những câu hỏi trong đầu. Bà quản gia vẫn mới nét mặt nghiêm nghị như mọi ngày.
- cô dậy rồi.
- sao hôm nay bà lại không gọi cháu dậy?
- Cậu Chủ có nói là để cho cô ngủ thêm.
- Anh ấy đã đi làm rồi ạ?
- đã đi được một tiếng rồi. Dặn cô là đúng 11 giờ đi tới tiệm váy cưới nữ hoàng. Cậu chủ đợi cô ở đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook