Hợp Đồng Hôn Nhân: Yêu Bất Chấp
-
Chương 29
Ngày hôm nay tâm trạng của tôi vui một cách bất thường. Vậy nên tất cả những gì xảy ra xung quanh tôi Tôi sẽ không để ý nữa. Thậm chí nếu như bây giờ mẹ chồng có chửi tôi thì tôi cũng sẽ coi như bà ấy đang hát thôi.
Cô em chồng chẳng biết từ đâu chui ra, vừa nhìn thấy cái mặt đó chẳng thể nào ưa nổi. Ấy thế nhưng do tâm trạng đang tốt nên tôi vẫn gật đầu chào.
- Chúc em buổi sáng tốt lành.
- Sáng ngày ra nhìn thấy chị là thấy không tốt rồi.
- Ôi thế à, thế thì em cứ coi như không nhìn thấy chị đi nhé.
- chị to lù lù như thế Làm gì có chuyện giả vờ không thấy được.
- thì em cứ giả mù giống như em giả vờ không nghe thấy chị chào em ấy.
- chị....
Gớm chị chị em em, ai mà không biết thì lại tưởng mình mới cướp chồng của con ranh này cũng không chừng. Nào đã ai được làm gì nó đâu cơ chứ, thái độ lồi lõm bấp bênh coi chừng có ngày bà vả cho vài phát không còn răng mà ăn cháo.
- Hôm nay nhìn chị có vẻ vui đó. Có phải tuần trăng mật rất ngọt ngào không?
Ngọt ngào cái con khỉ gió gì cơ chứ, không nhắc tới thì thôi nhắc lại bực mình. Ấy nhưng mà tôi đâu có thể nào nói cho nó biết là tôi bị người ta ghẻ lạnh được. Đương nhiên phải khua môi múa mép, nó không tức chết thì tôi không dừng lại. Đôi mắt tôi bắt đầu long lanh chất chứa hạnh phúc, mơ màng kể cho nó nghe.
- Em không biết đấy thôi anh ấy mặc dù bên ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng tâm lý kinh khủng khiếp luôn. Chiều chị cứ như công chúa vậy á.
Nói dối mà mặt tôi đỏ cứ như thật, tôi nể phục khả năng diễn xuất của tôi ghê gớm luôn ý. Có khi sau 1 năm làm vợ của Lâm lại xin anh cho đi học nâng cao để làm diễn viên đỡ nắng phí tài năng của nhân loại. Tôi nhìn thấy ánh mắt chẳng mấy vui vẻ của con nhỏ, nó quay mặt đi chỗ khác tỏ vẻ chẳng thèm nghe tôi nói nữa.
Lúc này thì bố chồng tôi đi ra, nhìn thấy bố chồng là tôi đã thấy được một hàng văn tế dài dằng dặc rồi. Họp gia đình trước giờ cơm sáng, ác mộng mà...
Lâm đi xuống, nhìn ngang nhìn đọc thế nào cũng đẹp trai cuốn hút đến kỳ lạ. Anh đi đến ngồi bên cạnh tôi, trái tim cứ đập bồi hồi xao xuyến như kiểu thiếu nữ mới lớn, kiểu này có khi chẳng mấy chốc mà phải tìm tới bác sĩ tim mạch để khám. Bố chồng tôi nét mặt nghiêm nghị, ông bắt đầu câu chuyện sau khi uống xong một ly trà.
- Ngày mai con bắt đầu tới công ty làm việc đi. Nghe nói hợp đồng con đã ký xong, chuyện này cũng không nói cho ta biết.
Tôi nghe thì nghe vậy chứ cũng có hiểu gì đâu. Ấy vậy mà mẹ chồng tôi lập tức xen vào.
- hợp đồng? Ông nói hợp đồng gì?
- hợp đồng xuất khẩu thực phẩm sang Hàn Quốc.
- cái hợp đồng đó không phải đã nói là sẽ để cho con bé làm sao? Tại sao bây giờ lại kí xong rồi?
Bà ta mất bình tĩnh bao nhiêu thì Lâm lại bình tĩnh bấy nhiêu.
- trong chuyện làm ăn không có chuyện chờ đợi. Người nào nhanh thì người lấy được.
- kể cả anh em ruột thịt trong nhà sao?
- anh em cũng không ngoại lệ.
- cậu... cậu vốn dĩ chưa từng xem chúng tôi là người nhà.
- dì đừng có nói như vậy, cho dù có muốn hay không thì chúng ta vẫn là người nhà.
- đến cả một câu gọi mẹ cậu cũng không thể nào gọi. Cậu đâu có xem tôi ra gì.
Nhìn hai người cãi nhau qua lại mà tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Chẳng hiểu tại sao lúc ấy tôi lại nắm chặt lấy tay của Lâm. Tôi là sợ anh mất kiểm soát sẽ lao vào đánh người đàn bà này sao? Chuyện này sao có thể xảy ra chứ. Còn chẳng biết mọi thứ sẽ đi về đâu thì bố chồng lên tiếng.
- làm thì cũng làm rồi, hợp đồng cũng đã ký rồi. Chuyện này sẽ không nhắc lại nữa. Tôi nhắc lại một lần, trong thời gian chung sống đừng để chuyện của ngày hôm nay xảy ra một lần nào nữa.
Chỉ vài câu nói ấy thôi cũng khiến cho không khí gia đình trở nên nặng nề. Lâm đứng dậy đi ra ngoài tôi cũng lẽo đẽo chạy theo anh. Ra tới bãi đậu xe tôi mè nheo.
- Chồng ơi.
Anh nghe tiếng tôi gọi thì cĩng dừng lại nhìn.
- chạy ra đây làm gì?
- Ở nhà chán lắm ý.
- bây giờ sao?
- chồng cho em đi làm cùng đi. Em hứa là em sẽ ngoan, em hứa là em sẽ ngủ yên không làm gì cả.
- mặc như thế này để đi à?
Tôi nhìn lại bộ quần áo trên người mình thấy cũng ngớ ngẩn thật. Nhưng còn ngớ ngẩn hơn nữa là phải mất tới mấy giây tôi mới có thể nhận ra là mình vừa được đồng ý cho đi cùng. Thế rồi nhanh chóng chạy lên phòng thay đồ rồi xin phép bố mẹ chồng, còn chẳng có thời gian để ý xem thái độ của mẹ chồng với em chồng như thế nào.
Xe chạy được một đoạn rồi tôi mới quay sang rụt rè hỏi.
- chúng ta đi làm ở đâu thế?
- công ty tôi.
- xa không?
- đi 15 phút.
- Bây giờ anh đảm nhiệm cùng lúc 2 công ty sao? Như thế có mà mệt chết à?
- Cô đang lo lắng cho tôi đấy à?
- Đương nhiên rồi. Anh mà mệt thì làm sao chúng ta có em bé được. Vấn đề sức khỏe phụ thuộc nhiều lắm á.
- đầu óc cô không suy nghĩ được vấn đề gì khác à?
- không, tôi chỉ suy nghĩ làm sao nhanh chóng hoàn thành hợp đồng để không phải đền tiền thôi.
Qua kính chiếu hậu tôi nhìn thấy khuôn mặt Lâm lộ rõ vẻ chán nản. Vui vẻ thế nào được khi bên cạnh anh là một cô gái suốt ngày chỉ nghĩ tới tiền.
- chồng ơi...
Tôi lại bắt đầu dở giọng mè nheo. Anh chẳng nhìn tôi nhưng vẫn trả lời.
- có chuyện gì?
- Sáng nay em chưa được ăn gì ý.
- Bây giờ muốn ăn gì?
- bây giờ có món cháo thì ngon.
- vậy đi ăn.
- em muốn ăn cháo lưỡi cơ.
- ..... ^...^.....
- ơ sao anh không nói gì thế hả chồng?
- im lặng đi...
- không im...
Xe đột ngột dừng lại sau đó. Rồi người nào đó cởi dây an toàn kéo tôi lại áp môi lên môi tôi. Còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận cơn đau truyền tới, cái con người này sao có thể tàn nhẫn mà nhá môi tôi mạnh như vậy chứ. Ấm ức chết đi ngoài được. Tôi không chịu để anh bắt nạt, cũng ôm lấy anh rồi hôn ngược lại, kết quả và anh quần áo đều sộc sệch. Ở phía sau có tiếng còi, không phải là một lần mà là ba bốn lần, cuối cùng tôi và anh cũng phải buông nhau ra. Từ đó cho tới khi tới công ty tôi không dám mở miệng ra nói thêm bất cứ một câu nào nữa. Thật mất mặt.
Tới công ty, đây là lần đầu tiên tôi đặt chân tới công ty của anh. Nó không phải là một tòa nhà cao lớn Độc Lập giống như những bộ phim ngôn tình mà tôi từng xem. Công ty của anh là một tầng ở một tòa cao ốc, nó nằm ở tầng số 15.
Trước khi tới nơi này tôi cũng đã mường tượng ra cái viễn cảnh người người mặc áo đen. Nhưng thực sự khi tận mắt nhìn thấy tôi vẫn không thể nào nuốt trôi nổi. Ở cái nơi này sao nhìn nó lại khiến cho người ta phải rợn tóc gáy như thế này.. Từ bảo vệ cho tới nhân viên, thậm chí là lao công người nào người đấy mặt đằng đằng sát khí. Tôi đi xát vào vì anh rồi hỏi nhỏ.
- mấy người ở công ty của anh làm sao thế? Sao nhìn họ cứ như kiểu bị người ta nợ mấy năm không trả vậy?
- bình thường mà...
- bình thường á? Sao ở mấy bộ phim tôi xem khi mà tới công ty thì nhân viên sẽ túm năm tụm bảy nói chuyện rồi cười cười các kiểu cơ mà. Công ty anh cả ngày chắc không có tiếng nói đâu nhỉ?
- tới công ty là để làm việc chứ đâu phải để buôn chuyện.
- Cảm giác cứ như bước vào một băng đảng xã hội vậy. Đáng sợ thật...
Anh chẳng nói gì với tôi nữa mà cứ đi một mạch phía trước hại tôi phải chạy mới đuổi theo kịp. Cuối cùng thì cũng dừng trước văn phòng của anh. Lúc anh mở cánh cửa ra thì cũng là lúc tôi suýt nữa ngã ngửa. Cả một cái văn phòng chỉ toàn là một màu đen. Từ sơn tường cho tới nội thất, thậm chí cả cái bình hoa giả ở trên bàn cũng là màu đen nốt. Nếu như không phải căn phòng này có ánh điện màu trắng thì chắc chắn sẽ chẳng thế nào phân biệt được đồ đạc cho dù là ban ngày.
Tôi ngao ngán nhìn anh.
- anh bị mắc hội chứng cuồng màu đen à? Bình thường anh mặc quần áo màu đen thì không nói làm gì đi bởi vì anh đẹp trai nên mặc cái gì cũng đẹp. Nhưng còn cái căn phòng này và cả công ty của anh nữa không thể nào chấp nhận được.
- Đây là nơi tôi làm việc hay cô làm việc? Chẳng phải cô nói theo tôi đi sẽ im lặng không nói gì sao? Đã quên hết rồi?
Nghe anh hỏi như vậy tôi lập tức xấu hổ. Lúc xin anh đi cùng thì sống chết nói là sẽ ngoan ngoãn vậy mà từ lúc tới đây chỉ nghe thấy mỗi giọng nói của tôi. Tôi nhìn anh cười nịnh nọt rồi ra ám hiệu khâu miệng lại. Anh ngồi xuống bàn làm việc, nhìn anh lại bắt đầu căng thẳng.
Tôi đi ra phía sau anh rồi xoa bóp vai cho anh. Nói chung thì thôi nhiều cái không biết, nhưng riêng cái khoản massage này thì tôi thực sự rất giỏi. Nó cũng là một phần giúp cho tôi có thể kiếm được nhiều tiền trang chải. Tôi nhẹ nhàng hỏi anh.
- có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?
- không cần phải lo đâu. Bàn giao xong công việc cho người khác thì mọi chuyện sẽ ổn.
- Ý là anh không làm ở đây nữa à?
- không phải là không làm, mà sẽ điều khiển từ xa.
- chả hiểu gì cả.
- cô làm sao có thể hiểu được. Đã từng nghe thương trường như chiến trường chưa? Nếu như cũng không chuyên tâm là một điều gì đó thì chắc chắn sẽ bị đạp ra ngoài. Nhất là với những kẻ ghét cô thì họ sẽ tìm cách dìm cô xuống.
Cô em chồng chẳng biết từ đâu chui ra, vừa nhìn thấy cái mặt đó chẳng thể nào ưa nổi. Ấy thế nhưng do tâm trạng đang tốt nên tôi vẫn gật đầu chào.
- Chúc em buổi sáng tốt lành.
- Sáng ngày ra nhìn thấy chị là thấy không tốt rồi.
- Ôi thế à, thế thì em cứ coi như không nhìn thấy chị đi nhé.
- chị to lù lù như thế Làm gì có chuyện giả vờ không thấy được.
- thì em cứ giả mù giống như em giả vờ không nghe thấy chị chào em ấy.
- chị....
Gớm chị chị em em, ai mà không biết thì lại tưởng mình mới cướp chồng của con ranh này cũng không chừng. Nào đã ai được làm gì nó đâu cơ chứ, thái độ lồi lõm bấp bênh coi chừng có ngày bà vả cho vài phát không còn răng mà ăn cháo.
- Hôm nay nhìn chị có vẻ vui đó. Có phải tuần trăng mật rất ngọt ngào không?
Ngọt ngào cái con khỉ gió gì cơ chứ, không nhắc tới thì thôi nhắc lại bực mình. Ấy nhưng mà tôi đâu có thể nào nói cho nó biết là tôi bị người ta ghẻ lạnh được. Đương nhiên phải khua môi múa mép, nó không tức chết thì tôi không dừng lại. Đôi mắt tôi bắt đầu long lanh chất chứa hạnh phúc, mơ màng kể cho nó nghe.
- Em không biết đấy thôi anh ấy mặc dù bên ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng tâm lý kinh khủng khiếp luôn. Chiều chị cứ như công chúa vậy á.
Nói dối mà mặt tôi đỏ cứ như thật, tôi nể phục khả năng diễn xuất của tôi ghê gớm luôn ý. Có khi sau 1 năm làm vợ của Lâm lại xin anh cho đi học nâng cao để làm diễn viên đỡ nắng phí tài năng của nhân loại. Tôi nhìn thấy ánh mắt chẳng mấy vui vẻ của con nhỏ, nó quay mặt đi chỗ khác tỏ vẻ chẳng thèm nghe tôi nói nữa.
Lúc này thì bố chồng tôi đi ra, nhìn thấy bố chồng là tôi đã thấy được một hàng văn tế dài dằng dặc rồi. Họp gia đình trước giờ cơm sáng, ác mộng mà...
Lâm đi xuống, nhìn ngang nhìn đọc thế nào cũng đẹp trai cuốn hút đến kỳ lạ. Anh đi đến ngồi bên cạnh tôi, trái tim cứ đập bồi hồi xao xuyến như kiểu thiếu nữ mới lớn, kiểu này có khi chẳng mấy chốc mà phải tìm tới bác sĩ tim mạch để khám. Bố chồng tôi nét mặt nghiêm nghị, ông bắt đầu câu chuyện sau khi uống xong một ly trà.
- Ngày mai con bắt đầu tới công ty làm việc đi. Nghe nói hợp đồng con đã ký xong, chuyện này cũng không nói cho ta biết.
Tôi nghe thì nghe vậy chứ cũng có hiểu gì đâu. Ấy vậy mà mẹ chồng tôi lập tức xen vào.
- hợp đồng? Ông nói hợp đồng gì?
- hợp đồng xuất khẩu thực phẩm sang Hàn Quốc.
- cái hợp đồng đó không phải đã nói là sẽ để cho con bé làm sao? Tại sao bây giờ lại kí xong rồi?
Bà ta mất bình tĩnh bao nhiêu thì Lâm lại bình tĩnh bấy nhiêu.
- trong chuyện làm ăn không có chuyện chờ đợi. Người nào nhanh thì người lấy được.
- kể cả anh em ruột thịt trong nhà sao?
- anh em cũng không ngoại lệ.
- cậu... cậu vốn dĩ chưa từng xem chúng tôi là người nhà.
- dì đừng có nói như vậy, cho dù có muốn hay không thì chúng ta vẫn là người nhà.
- đến cả một câu gọi mẹ cậu cũng không thể nào gọi. Cậu đâu có xem tôi ra gì.
Nhìn hai người cãi nhau qua lại mà tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Chẳng hiểu tại sao lúc ấy tôi lại nắm chặt lấy tay của Lâm. Tôi là sợ anh mất kiểm soát sẽ lao vào đánh người đàn bà này sao? Chuyện này sao có thể xảy ra chứ. Còn chẳng biết mọi thứ sẽ đi về đâu thì bố chồng lên tiếng.
- làm thì cũng làm rồi, hợp đồng cũng đã ký rồi. Chuyện này sẽ không nhắc lại nữa. Tôi nhắc lại một lần, trong thời gian chung sống đừng để chuyện của ngày hôm nay xảy ra một lần nào nữa.
Chỉ vài câu nói ấy thôi cũng khiến cho không khí gia đình trở nên nặng nề. Lâm đứng dậy đi ra ngoài tôi cũng lẽo đẽo chạy theo anh. Ra tới bãi đậu xe tôi mè nheo.
- Chồng ơi.
Anh nghe tiếng tôi gọi thì cĩng dừng lại nhìn.
- chạy ra đây làm gì?
- Ở nhà chán lắm ý.
- bây giờ sao?
- chồng cho em đi làm cùng đi. Em hứa là em sẽ ngoan, em hứa là em sẽ ngủ yên không làm gì cả.
- mặc như thế này để đi à?
Tôi nhìn lại bộ quần áo trên người mình thấy cũng ngớ ngẩn thật. Nhưng còn ngớ ngẩn hơn nữa là phải mất tới mấy giây tôi mới có thể nhận ra là mình vừa được đồng ý cho đi cùng. Thế rồi nhanh chóng chạy lên phòng thay đồ rồi xin phép bố mẹ chồng, còn chẳng có thời gian để ý xem thái độ của mẹ chồng với em chồng như thế nào.
Xe chạy được một đoạn rồi tôi mới quay sang rụt rè hỏi.
- chúng ta đi làm ở đâu thế?
- công ty tôi.
- xa không?
- đi 15 phút.
- Bây giờ anh đảm nhiệm cùng lúc 2 công ty sao? Như thế có mà mệt chết à?
- Cô đang lo lắng cho tôi đấy à?
- Đương nhiên rồi. Anh mà mệt thì làm sao chúng ta có em bé được. Vấn đề sức khỏe phụ thuộc nhiều lắm á.
- đầu óc cô không suy nghĩ được vấn đề gì khác à?
- không, tôi chỉ suy nghĩ làm sao nhanh chóng hoàn thành hợp đồng để không phải đền tiền thôi.
Qua kính chiếu hậu tôi nhìn thấy khuôn mặt Lâm lộ rõ vẻ chán nản. Vui vẻ thế nào được khi bên cạnh anh là một cô gái suốt ngày chỉ nghĩ tới tiền.
- chồng ơi...
Tôi lại bắt đầu dở giọng mè nheo. Anh chẳng nhìn tôi nhưng vẫn trả lời.
- có chuyện gì?
- Sáng nay em chưa được ăn gì ý.
- Bây giờ muốn ăn gì?
- bây giờ có món cháo thì ngon.
- vậy đi ăn.
- em muốn ăn cháo lưỡi cơ.
- ..... ^...^.....
- ơ sao anh không nói gì thế hả chồng?
- im lặng đi...
- không im...
Xe đột ngột dừng lại sau đó. Rồi người nào đó cởi dây an toàn kéo tôi lại áp môi lên môi tôi. Còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận cơn đau truyền tới, cái con người này sao có thể tàn nhẫn mà nhá môi tôi mạnh như vậy chứ. Ấm ức chết đi ngoài được. Tôi không chịu để anh bắt nạt, cũng ôm lấy anh rồi hôn ngược lại, kết quả và anh quần áo đều sộc sệch. Ở phía sau có tiếng còi, không phải là một lần mà là ba bốn lần, cuối cùng tôi và anh cũng phải buông nhau ra. Từ đó cho tới khi tới công ty tôi không dám mở miệng ra nói thêm bất cứ một câu nào nữa. Thật mất mặt.
Tới công ty, đây là lần đầu tiên tôi đặt chân tới công ty của anh. Nó không phải là một tòa nhà cao lớn Độc Lập giống như những bộ phim ngôn tình mà tôi từng xem. Công ty của anh là một tầng ở một tòa cao ốc, nó nằm ở tầng số 15.
Trước khi tới nơi này tôi cũng đã mường tượng ra cái viễn cảnh người người mặc áo đen. Nhưng thực sự khi tận mắt nhìn thấy tôi vẫn không thể nào nuốt trôi nổi. Ở cái nơi này sao nhìn nó lại khiến cho người ta phải rợn tóc gáy như thế này.. Từ bảo vệ cho tới nhân viên, thậm chí là lao công người nào người đấy mặt đằng đằng sát khí. Tôi đi xát vào vì anh rồi hỏi nhỏ.
- mấy người ở công ty của anh làm sao thế? Sao nhìn họ cứ như kiểu bị người ta nợ mấy năm không trả vậy?
- bình thường mà...
- bình thường á? Sao ở mấy bộ phim tôi xem khi mà tới công ty thì nhân viên sẽ túm năm tụm bảy nói chuyện rồi cười cười các kiểu cơ mà. Công ty anh cả ngày chắc không có tiếng nói đâu nhỉ?
- tới công ty là để làm việc chứ đâu phải để buôn chuyện.
- Cảm giác cứ như bước vào một băng đảng xã hội vậy. Đáng sợ thật...
Anh chẳng nói gì với tôi nữa mà cứ đi một mạch phía trước hại tôi phải chạy mới đuổi theo kịp. Cuối cùng thì cũng dừng trước văn phòng của anh. Lúc anh mở cánh cửa ra thì cũng là lúc tôi suýt nữa ngã ngửa. Cả một cái văn phòng chỉ toàn là một màu đen. Từ sơn tường cho tới nội thất, thậm chí cả cái bình hoa giả ở trên bàn cũng là màu đen nốt. Nếu như không phải căn phòng này có ánh điện màu trắng thì chắc chắn sẽ chẳng thế nào phân biệt được đồ đạc cho dù là ban ngày.
Tôi ngao ngán nhìn anh.
- anh bị mắc hội chứng cuồng màu đen à? Bình thường anh mặc quần áo màu đen thì không nói làm gì đi bởi vì anh đẹp trai nên mặc cái gì cũng đẹp. Nhưng còn cái căn phòng này và cả công ty của anh nữa không thể nào chấp nhận được.
- Đây là nơi tôi làm việc hay cô làm việc? Chẳng phải cô nói theo tôi đi sẽ im lặng không nói gì sao? Đã quên hết rồi?
Nghe anh hỏi như vậy tôi lập tức xấu hổ. Lúc xin anh đi cùng thì sống chết nói là sẽ ngoan ngoãn vậy mà từ lúc tới đây chỉ nghe thấy mỗi giọng nói của tôi. Tôi nhìn anh cười nịnh nọt rồi ra ám hiệu khâu miệng lại. Anh ngồi xuống bàn làm việc, nhìn anh lại bắt đầu căng thẳng.
Tôi đi ra phía sau anh rồi xoa bóp vai cho anh. Nói chung thì thôi nhiều cái không biết, nhưng riêng cái khoản massage này thì tôi thực sự rất giỏi. Nó cũng là một phần giúp cho tôi có thể kiếm được nhiều tiền trang chải. Tôi nhẹ nhàng hỏi anh.
- có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?
- không cần phải lo đâu. Bàn giao xong công việc cho người khác thì mọi chuyện sẽ ổn.
- Ý là anh không làm ở đây nữa à?
- không phải là không làm, mà sẽ điều khiển từ xa.
- chả hiểu gì cả.
- cô làm sao có thể hiểu được. Đã từng nghe thương trường như chiến trường chưa? Nếu như cũng không chuyên tâm là một điều gì đó thì chắc chắn sẽ bị đạp ra ngoài. Nhất là với những kẻ ghét cô thì họ sẽ tìm cách dìm cô xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook