Tô Thu Vũ cảm nhận được nơi tư mật rát trông thấy, chỉ cần động nhẹ là đau, eo cô như bị phân đôi ra vậy.

Sao đêm qua lúc làm lại có cảm giác thoải mái, sung sướng được nhỉ?
"Cầm thú cũng không bằng!" Cô ôm lưng, lên tiếng chửi rủa Trần Uy Bằng
"Vừa sáng ra đã chửi người khác rồi, không tốt chút nào"
Giọng Trần Uy Bằng vang lên bên cạnh cô, lúc dậy đau quá cô cũng không để ý có người nằm cạnh.

Anh cảm thấy mình vô tội, là cô chủ động mà.
Tô Thu Vũ nhìn qua, thấy anh ngồi dậy, vươn vai sảng khoái.

Cô ngây ra một lúc, thất thần ngắm nam nhân tuấn mĩ bên cạnh, mái tóc anh có chút rối.

Nhưng sau đó cô tỉnh táo ngay, cô vô cùng ghen tị, làm cả đêm sao anh không thấy mệt vậy? Như biết được suy nghĩ của cô, anh nói:
"Ma cà rồng không biết mệt đâu"
Cho dù là không biết mệt cũng không thể như cỗ máy cả đêm chỉ biết đâm vào t.iểu h.uyệt cô, cái này gọi là thể lực của anh quá tốt đi.
"Em ghen tị sao?"
Tô Thu Vũ quay đi:
"Ghen tị gì chứ? Anh cứ thế này tôi không chết già cũng bị anh hành chết!"
Cô là con người, không giống ma cà rồng, về già sẽ xấu xí, bệnh tật quấn thân.

Đến ngày cuối cùng sẽ nhắm mắt rời xa nhân thế:
"Hay anh biến em thành ma cà rồng?"
Anh từ từ ghé sát lại khiến cô hốt hoảng, hai tay chống đỡ trước ngực anh muốn anh tránh xa.

Cô không muốn, là con người vẫn tốt hơn.

Ma cà rồng sống lâu, chịu đủ mọi loại đau khổ qua thời gian:

"Anh cút ra, ai muốn thành ma cà rồng với anh chứ?"
Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi hỏi:
"Tại sao anh muốn biến tôi thành ma cà rồng?"
Câu hỏi khiến anh cũng phải nghĩ một hồi, anh chỉ là nghĩ đến cô sẽ già đi, sẽ chết trong cô đơn, anh không muốn điều đó xảy ra.
"Làm ma cà rồng sẽ không xấu đi vì già, không ốm đau bệnh tật"
Cô lại nghĩ anh vì muốn cảm nhận làm tình mà không bị chống đối nên mới vậy.

Trong lúc cô ngủ anh để cô mặc tạm áo sơ mi của anh, vì đồ của cô đã bị xé nát, giờ chúng còn vương vãi dưới sàn.

Còn anh đã sớm thức dậy, trên người mặc áo choàng tắm mà nằm bên cô.
"Mau ăn sáng đi, lát nữa mới có quần áo"
Đến cả bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi, anh đưa đến trước mặt cô, để cô cầm lấy.

Cô nhận lấy, là cơm chiên mà cô hay ăn vào mỗi sáng.

Sao anh biết cô thích món này hay vậy?
"Khát nước"
Anh cũng rót nước cho cô, cả quá trình sau đó chỉ xem cô ăn.

Bị nhìn chằm chằm cô không quen lắm, nhưng cũng không nói.
Thật ra Trần Uy Bằng lúc không ở trên giường hay là lúc phát điên thì rất chu đáo.

Nhìn cách anh chăm sóc mấy đứa nhỏ trong quá khứ cũng hiểu ra.

Trái tim cô bất giác đập loạn, chính cô cũng hiểu hiện giờ nguy hiểm thế nào.

Rõ ràng Trần Uy Bằng nên là người cô hận nhất, dù biết anh đối với cô chẳng là gì nhưng qua thời gian tiếp xúc cô lại động tình với anh.


Chính cô cũng không hiểu, cảm giác lúc ở bên Trần Uy Bằng rất lạ, không giống khi cô ở cạnh Trần Cảnh Văn hay ai khác.

Cô không biết phải làm gì, hai người định sẵn là không có khả năng, ở hai thế giới khác nhau.
Sau khi có được quần áo mới cô quyết định trở về nhà.

Cô phát hiện ra Trần Lâm Kiệt đang nấu bữa trưa.
"Em cũng học được nấu ăn rồi à?" Cô ngạc nhiên
Trần Lâm Kiệt tự tin vào tay nghề của mình:
"Trong thời gian chị không ở đây anh hàng xóm đã dạy em nấu.

Anh ấy rất tốt, còn chơi game cùng em đấy"
Tô Thu Vũ thấy thằng nhóc vui vẻ cũng vui lây, tay nghề Trần Lâm Kiệt không tệ.

Cô mân mê chiếc thìa trong tay, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi:
"Em không định về nhà sao?"
Trần Lâm Kiệt đưa mắt nhìn cô, nó như muốn hỏi vì sao cô lại nói thế.
"Ban đầu chị rất vui vẻ cho em ở lại mà..."
"Chị và Trần Uy Bằng cuối tháng sẽ ly hôn"
Nghe cô nói, Trần Lâm Kiệt đang uống nước liền bị sặc, ho khan mấy tiếng.

"Không phải hai người đang hạnh phúc sao? Nửa tháng nay chị bị chú giữ lại còn gì?"
"Ai nói vậy chứ?"
"Chị nói Trần Lâm Kiệt là em trai chị không phải sao? Cho dù ly hôn thì cũng đâu liên quan gì đến chú"
"Nhưng mà mọi người rất lo cho em đấy, là một đứa bé ngoan, nên quay về đi.

Bất cứ khi nào em đến đây, chị vẫn luôn chào đón mà"

Tô Thu Vũ nói không sai, Tiểu Lâm cũng nhớ ông nội.

Với lại nửa tháng qua Trần Uy Bằng luôn đến làm phiền khiến cậu không vui chút nào.
"Được thôi, hai ngày nữa em sẽ về" Trần Lâm Kiệt phồng má: "Nhưng sau đó em sẽ quay lại, chị không được đuổi em đâu"
Cô cười cười gật đầu.

Càng ngày thằng bé càng dễ thương.

Nhưng Trần Lâm Kiệt không hiểu vì sao cô lại ly hôn với chú?
Chuông cổng đột nhiên vang lên, Tô Thu Vũ vội ra mở.

Nào ngờ chưa gì một cú tát đã văng xuống mặt cô, cô ôm má định thần nhìn người trước mặt.

Là Tô Đình.
"Mày...con ranh! Tại sao mày không đề cử tao với Trần Uy Bằng? Mày còn coi tao là bố không? Công ty đã phá sản rồi!" Ông ta phẫn nộ trợn hai mắt
"Bố sao?" Cô cười chua chát, bỏ tay xuống: "Tôi cũng đang muốn tìm ông đây, lão già chết dẫm!"
"Mày dám nói thế với bố mày sao?"
"Tô Đình, 25 năm trước, một người phụ nữ đã đưa tôi cho ông, nhờ ông chăm sóc tử tế.

Cũng nhờ số tiền đó ông từ một kẻ nghèo kiết xác đi lên mây còn gì?" Đối với cô, Tô Đình quá kinh tởm, công ty ông ta phá sản còn nhẹ
Ông ta cũng không dám lớn tiếng, sao Tô Thu Vũ lại biết chuyện này? Đến đoạn Tô Thu Vũ càng uất nghẹn chua xót:
"Nhưng ông đã làm gì? Cầm tiền mà đối xử tệ với tôi, cả một giúp việc cũng không bằng.

Ông chưa bao giờ nghĩ cho tôi chỉ một lần.

Vậy mà ông lại sỉ nhục chính ân nhân của mình, nói với mọi người mẹ tôi là nhân viên quán bar, dụ dỗ ông nên mới có tôi! Sao ông có thể...dơ bẩn vậy hả Tô Đình?"
Tô Đình bị nói một trận cũng không có chút áy náy:
"Không phải mày đã được làm Trần thiếu phu nhân giàu có rồi sao? Tao đã nuôi dưỡng mày lớn từng này..."
"Ông nghe nói Trần Uy Bằng đã có 3 người vợ, bọn họ chết cả rồi.

Ông thương con gái ông nên mới để tôi đi chết thay.


Nuôi dưỡng thì thôi đi, ở nhà ông nếu không phải gần chết đói thì cũng là chưa bao giờ no bụng, ông đã cho tôi no bụng bao giờ chưa? Những gì tôi nhận được đều là cơm thừa của giúp việc"
"Mày..."
Tô Thu Vũ nói không sai.

Nếu Tô Đình chịu đứng ra nói giúp cô một câu, cô cũng không phải khổ như vậy.

Sự uất ức dồn nén bao lâu khiến cô không thể thoát khỏi bóng đen quá khứ, cho đến khi được đến Trần gia.
Tô Hạc Hiên vốn muốn đến tìm con gái nào ngờ phía xa lại nghe được mọi việc, những uất ức mà Tô Thu Vũ phải chịu dường như anh đều cảm nhận được qua lời nói của cô.

Sự tức giận bộc phát.
"Thì ra kẻ đó là ông?" Tô Hạc Hiên bước đến
Thấy bố ruột đến, Tô Thu Vũ bỏ lại bố nuôi rồi chạy vào nhà.
"Thu Vũ...con..." Bóng dáng cô nhanh chóng biến mất khiến Tô Hạc Hiên ủ rũ, còn chưa kịp nói thành câu.
Thấy một nhân vật lớn như Tô Hạc Hiên, Tô Đình không khỏi suýt xoa.

Ông ta thầm nghĩ cũng là họ Tô mà hai người lại khác nhau đến thế?
"Tô tổng" Ông ta vội chào, hi vọng nhận được thiện cảm của đối phương
Tô Hạc Hiên từ đầu đến cuối luôn là ánh mắt khinh bỉ Tô Đình, anh sẽ không tha kẻ đã khiến con gái tủi cực suốt 25 năm qua, còn sỉ nhục vợ anh.

Cái gì mà nhân viên quán bar dùng thủ đoạn để trèo lên người Tô Đình? Anh cười khinh, Thường Hi của anh vô cùng xinh đẹp, cao quý, người như Tô Đình cô ấy cũng không thèm liếc.
"Tôi là bố ruột của Thu Vũ, hồi nãy đã nghe con bé nói hết rồi"
Nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Hạc Hiên, ông ta sợ.

Tô Đình lúc này mới biết hối hận, nếu đối xử tốt với Tô Thu Vũ một chút, hiện giờ đã sung sướng rồi.
Nhưng không có từ "nếu".

Và từ đó về sau không còn thấy Tô Đình xuất hiện nữa.
Tô Hạc Hiên đứng trước nhà Tô Thu Vũ hồi lâu, biết cô không muốn gặp mình, anh chỉ đành ra về trước.

Đợi hôm khác lại đến.
Mà lúc này Tô Thu Vũ ở trong nhà đang căng thẳng, cô sợ Tô Hạc Hiên đến là vì Vật tổ trường sinh, cô là con người không phải ma sói, chắc ông ta không đến độ giết con gái ruột đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương