Trần Uy Bằng nhẫn nhịn đem một tô cơm thơm ngon đến trước mặt Tô Thu Vũ, bộ dạng lạnh lùng:
"Ăn cơm"
Tô Thu Vũ ngồi trên giường, không nhìn lấy anh một cái.

Nếu Trần Uy Bằng không thả cô ra, cô sẽ không ăn:
"Em đang muốn thách thức giới hạn của anh?"
"Tôi muốn về nhà"
"Về nhà? Muốn quay về với Trần Cảnh Văn"
Nghe vậy cơn giận cố kìm nén dồn lên não cô, cô lườm Trần Uy Bằng:
"Chúng ta cũng không thân thiết đến mức anh phải giam cầm tôi.

Làm sao anh biết sau khi ra ngoài tôi sẽ đến bên Cảnh Văn? Anh vậy là đang đố kỵ với cả cháu trai của mình sao?"
Vì thấy cô khóc nên Trần Uy Bằng đã cố nhẫn nhịn, nhưng Tô Thu Vũ cứ không biết chừng mực như vậy, vô cùng bướng bỉnh.
"Đố kỵ với cháu trai?" Anh nhắc: "Tô Thu Vũ, là em vi phạm hợp đồng trước, chưa ly hôn mà đã sống với Trần Cảnh Văn, còn trèo lên người của nó"
Tô Thu Vũ không biết phải nói thế nào Trần Uy Bằng mới chịu tin, nói chuyện với kiểu người này thật khó.

Trần Uy Bằng cứ luôn nghĩ mình là đúng mà không chịu nghe cô nói.
"Tôi leo lên người Cảnh Văn thì sao chứ? Vẫn hơn là nằm dưới thân anh, bị anh hành tơi tả"
Đã vậy cô cũng không thèm giữ hình tượng của mình nữa, dù sao có nói đối phương cũng không chịu tin.

Trần Uy Bằng không khỏi cau mày:
"Em nói gì cơ?"
"Tôi chính là nói làm với anh ấy sướng hơn anh.

Cảnh Văn rất nhẹ nhàng, không có thô bạo giống anh.

Không ngờ người như Cảnh Văn lại có một người chú như Trần Uy Bằng anh, đố kỵ với cả cháu mình" Tô Thu Vũ tự tin nói rõ ràng từng chữ một
Trần Uy Bằng im lặng, những lúc thế này cô thường hay nghĩ đến lúc Trần Lâm Kiệt bị bát ở công viên giải trí, lần đó Trần Uy Bằng điên loạn cỡ nào.

Cô nghĩ mình sẽ có kết cục giống tên ma cà rồng đó, nhưng lời đã nói không thể rút lại, cô cũng không hối hận.

So với việc bị Trần Uy Bằng giam giữ trói trên giường, ngày ngày để anh ta làm với thân thể mình cô thà chết đi.


Tô Thu Vũ nhìn dáng vẻ im lặng của Trần Uy Bằng mà hi vọng trong lòng:
"Mau lên, mau ra tay đi.

Còn hơn bị anh bắt nhốt hành hạ"
Trần Uy Bằng chỉ là không ngờ vợ mình với cháu trai lại có trải nghiệm tốt với nhau, cô còn có thể nhớ rõ ràng mà đem ra so sánh.
"Tô Thu Vũ, em có biết mỗi lần làm với anh em đều rất thoải mái không? Dù nói không muốn nhưng cơ thể em vẫn rất thành thật, mỗi lần đều ra rất nhiều"
Anh nhắc lại khiến cô xấu hổ, vội ôm lấy tai:
"Anh im đi!"
"Sao hả? Đâu chỉ có vậy.

Em nói Trần Cảnh Văn nhẹ nhàng, nhưng anh chỉ sợ thân thể của em đã quen với động tác thô bạo, cháu trai anh không thể thỏa mãn em được"
"Anh có biết anh với Cảnh Văn khác nhau ở đâu không? Anh ấy không giống anh, anh vừa ác độc vừa vô sỉ.

Tôi đang nghi Tiểu Lâm bỏ đi là vì không chịu nổi người chú như anh!"
"Vậy sao?"
Hình như lời nói của Tô Thu Vũ đã động đến lửa giận của Trần Uy Bằng.

Anh vốn chỉ muốn trêu cô một chút nhưng sau đó trực tiếp kéo lấy tay cô.

Chớp mắt hai người đã ở dưới hồ bơi lớn của biệt thự này.

Cô thầm nghĩ ma cà rồng thật lợi hại, không cần tốn công di chuyển, biết cô không biết bơi chắc anh sẽ dìm chết cô, một cái chết đau đớn khó chịu.

Ngay giây sau Trần Uy Bằng kéo cô lại, ép cô ngồi xuống, trói tay cô vào thành cầu thang lên xuống hồ bơi.
"Anh lại muốn làm gì thế?"
Tô Thu Vũ hốt hoảng, hay tay bị trói chặt đến mức không thể làm gì, vừa cố vặn vẹo đã bị dây thừng cứa đến đau.
"Biết mình sai chưa?"
Trước câu hỏi của Trần Uy Bằng, cô vẫn kiên quyết cho rằng mình đúng.
"Không biết, tôi không sai, tại sao phải nhận sai?"
"Cứ ở đây đi.

Khi nào nhận sai thì được vào trong"
Trần Uy Bằng rời đi ngay.


Tô Thu Vũ ngồi trên thành bể nhìn theo anh, sau đó liền di chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Con người Trần Uy Bằng thất thường như vậy, không đúng, anh ta đâu phải là người.

Nhưng Từ Tuấn, Lục Thiên, Lục Trí bọn họ đều rất tốt, sao chỉ có Trần Uy Bằng là nóng lạnh thất thường vậy chứ?
Trần Uy Bằng rảnh rỗi ngồi bên trong vừa uống rượu vừa theo dõi vợ mình bị trói ngoài kia.

Tính cách của cô luôn kiên cường như vậy, đã cho mình đúng thì không bao giờ nhận sai.

Tô Thu Vũ bị trói ở ngoài đã một tiếng, vậy mà đến cả nhìn vào trong cũng không muốn, nói gì đến nhận mình sai.
"Nhận lỗi khó đến vậy sao?" Trần Uy Bằng nhíu mày
Anh cũng là thuộc kiểu người kiên cường, luôn tự cho mình đúng.

Nếu lúc đó anh chịu nói thật với Lâm Kiệt thằng bé cũng không bỏ đi, nếu không lừa Tô Thu Vũ về chuyện Chu Triết Trạch thì cô cũng không lạnh nhạt như vậy.

Anh muốn xem xem cô gái như Tô Thu Vũ có thể chịu được bao lâu.

Cô tò mò quay vào nhìn nhưng không thấy người đâu.

Nếu cô có thể cứa đứt sợi dây thì sẽ thoát.

Nhưng sợi dây thừng này trói rất chặt, căn bản không thể thoát ra.
Trần Uy Bằng lúc này đang dùng bữa tối với gia đình, trong đó có Trần Cảnh Văn.

Trần Uy Nhân không thấy con dâu thì không khỏi thắc mắc:
"Uy Bằng, Thu Vũ đâu? Bố nói con đưa cả con bé đến đây rồi mà"
Cả nhà đều nhìn Trần Uy Bằng, đặc biệt là Trần Cảnh Văn mong chờ chú sẽ nói gì đó về Thu Vũ:
"Bố, Tô Thu Vũ không muốn đến.

Hôm nay cô ta mệt nên muốn ngủ thêm"
Nghe được câu trả lời không ai hỏi gì nữa, nhưng Trần Cảnh Văn tất nhiên không tin.


Trong bữa ăn Trần Uy Bằng vẫn luôn quan sát cháu trai, sau đó lại nghĩ đến Tô Thu Vũ.

Anh tưởng tượng cảnh chỉ cần hợp đồng kết thúc, Tô Thu Vũ sẽ cùng Trần Cảnh Văn cao chạy xa bay, anh không muốn chuyện đó xảy ra, liền khó chịu trong lòng.

Ngay sau đó một ý tưởng hay đã nảy ra.
"Bố, Cảnh Văn cũng không còn nhỏ nữa.

Bố cũng nên để thằng nhóc này cưới vợ rồi"
Trần Uy Nhân nghe con trai nói cũng đúng, còn quay sang trách con trai lớn Trần Uy Thuận:
"Chuyện lớn như vậy mà không nhắc với bố, thiệt thòi cho Cảnh Văn rồi"
"Tại con nghĩ Cảnh Văn còn nhỏ quá"
Ai nấy đều vui vẻ quyết định tháng sau sẽ để Trần Cảnh Văn kết hôn với Trình Nhã Tịnh.

Nhưng chỉ có Trần Cảnh Văn là không vui nổi.

Cũng không ngờ Trần Uy Bằng lại nghĩ được loại chiêu độc này.
Kết thúc bữa ăn, Trần Cảnh Văn đến tìm Trần Uy Bằng, chỉ hi vọng chú không làm gì Tô Thu Vũ.
"Thằng nhóc này lo gì chứ? Tô Thu Vũ sống tốt hơn cháu nghĩ đấy"
Trần Cảnh Văn không tin, trong mắt người chú này việc sống tốt là không có.

Huống hồ hôm đó Trần Uy Bằng tức giận mang người đi ngay.
"Chú, thật ra mọi chuyện không phải như chú nghĩ.

Tối hôm đó Thu Vũ bị say rượu, không biết gì cả" Trần Cảnh Văn vội giải thích
"Không biết không có tội à?"
Trần Cảnh Văn tất nhiên biết vết cắn trên cổ Tô Thu Vũ chính là một loại điểm yếu.

Trần Cảnh Văn không ngại đem mọi chuyện kể ra, chỉ mong chú đừng trút giận lên Thu Vũ:
"Hôm đó Thu Vũ say nên ngủ trước, cháu mới lén hôn cô ấy.

Thật sự chỉ có vậy.

Thu Vũ không biết gì cả.

Chú đừng nhốt cô ấy lại giống như Chu Triết Trạch.

Cô ấy bị bệnh tâm lý"
Trần Uy Bằng nhìn cháu trai không giống nói dối.


Anh không nói gì mà rời đi ngay.
Lúc quay về căn biệt thự nhỏ đó, Tô Thu Vũ vẫn ở bên thành hồ bơi, hai tay bị trói.

Bầu trời tối đen và đang đổ mưa.

Lúc này cả người cô bị ướt hết, trên cơ thể mặc độc chiếc váy ngủ màu trắng nên khi trời mưa xuống váy ướt, bó hết vào cơ thể cô lộ ra từng đường cong mềm mại.
Cơn mưa tạt vào mặt Tô Thu Vũ, cô nhìn vào trong thì thấy Trần Uy Bằng đã quay lại từ lúc nào, khi anh nhìn ra cô ghét bỏ vội quay đi.
Anh thầm nghĩ Tô Thu Vũ thật kiên cường, cô không muốn nhận sai vậy là không muốn vào trong.

Cũng không biết cô có thể chịu đựng lâu vậy.
Bầu trời đang yên lặng đột nhiên vang lên tiếng sấm, trên trời đêm xuất hiện vài tia sáng lòe loẹt.

Tô Thu Vũ dù sợ hãi nhưng vẫn quyết định im lặng.

Cô cứ ngồi đó trong sợ hãi, mà không biết phía sau mình Trần Uy Bằng đang đứng đó.

Anh tiến lên, ngồi xổm phía trước cô:
"Nhận sai khó vậy sao?"
Tô Thu Vũ ghét bỏ quay đi, cô nói không có câu nào sai cả.

Nói anh độc ác, vô sỉ là đúng, nói anh đố kỵ với cháu trai cũng không sai.
Anh bây giờ cũng không muốn cô nói thêm gì cả, chỉ là cô đã bị trói ở ngoài này cả ngày, cũng không nỡ để cô dầm mưa.

Anh vừa cởi trói cho cô vừa nói:
"Tô Thu Vũ, em có muốn cũng không quay về với Trần Cảnh Văn được.

Tháng sau nó sẽ kết hôn với Trình Nhã Tịnh"
Nghe vậy Tô Thu Vũ đưa mắt nhìn người đang cởi trói cho mình, mái tóc đen của anh bị ướt bởi nước mưa thêm vài phần tuấn mĩ, chiếc áo sơ mi bị ướt để lộ ra cơ bắp hoành tráng:
"Trần Uy Bằng, tại sao anh cứ phải nghĩ tôi sẽ đến với Trần Cảnh Văn vậy? Tôi nói gì anh cũng không tin giữa chúng tôi trong sạch"
"Hồi nãy em vừa thừa nhận với anh còn gì"
Thật ra Trần Uy Bằng đã sớm tin nhưng chỉ là chán ghét việc cô thừa nhận để chọc tức anh.
Dây trói được cởi bỏ, Tô Thu Vũ muốn rời đi nhưng lại bị Trần Uy Bằng kéo lấy, nhanh chóng chiếm lấy đôi môi anh đào đỏ hồng của cô.

"Ưm..." Bị tấn công bất ngờ, Tô Thu Vũ không thể phản kháng, tiếp theo đã bị đối phương đè ra thành bể bơi ốp bằng gạch trơn bóng, cô chỉ cảm thấy lạnh lạnh lưng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương