Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
-
Chương 93: Lo lắng cho em...
Hạ Thi Văn biết rõ quyết định của bản thân là gì, nhưng cô lại sợ hãi. Chính là sợ hãi nếu như mọi sự thật trong quá khứ được phơi bày, mọi chuyện hiện tại sẽ không còn là hiện tại nữa, vậy tương lai của cô sẽ đi đâu về đâu?
Nhưng cô cũng không thể sợ hãi quá khứ mãi được, càng sợ thì cô lại càng phải mở nó ra, dù tối tăm bao nhiêu, nó cũng là những kí ức đã in hằn vào trong cô rồi…
Ánh mắt cô trở nên kiên định hơn, cô nhìn Tuyết Nhi, nói rất chắc chắn:
“Tuyết Nhi, mình muốn cậu tìm cho mình nhà thôi miên giỏi nhất!"
.................................
Trong một căn phòng bệnh ở cùng khu với phòng Hạ Thi Văn, Hạ Chí Viễn đang chuẩn bị đồ đạc để xuất viện…
Bệnh tình của ông đã ổn định hơn, hơn nữa sau khi nghe được tin tức cổ phiếu của Hạ gia đã lại tăng, hồi phục cũng trở nên thuận lợi. Hạ lão gia khoác chiếc áo nhung đen đã bạc, chờ ông Andy mang giấy thủ tục đến là sẽ đến tập đoàn.
“Ông ngoại!”
Cửa phòng bật mở ra, nhưng người xuất hiện lại không phải Andy mà là Hạ Thi Văn. Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân mỏng tang, chân đi dép lê, thân hình gầy rộc xanh xao đứng ở trước cửa phòng làm ông mỉm cười dịu dàng, đưa tay qua gọi cô lại gần:
“Thi Thi đấy hả? Lại đây ngoại xem nào!”
Cô không từ chối, cũng chạy lại ngồi xuống gần ông.
“Nghe nói đại não cháu bị kích thích nặng nên ngất xỉu, giờ đã đỡ hơn chưa? Thân thể gầy rộc đi rồi.”
Ông nhìn cô cháu gái của mình, giọng nói lo lắng.
“Ngoại, cháu không sao, đã khỏe hơn nhiều rồi, vả lại mấy hôm nay không vào thăm ngoại được, cháu xin lỗi!”
“Con bé ngốc này, lại còn biết xin lỗi với ta cơ đấy! Cháu không sao thì ông ngoại đây cũng mừng rồi!”
Cô không nói gì thêm nữa, vẻ mặt cũng đã vương chút buồn, không còn trong trẻo như lúc nãy. Thấy thế, ông đoán được cô buồn vì lý do gì, vỗ vào tay cô, thở dài nói:
“Ta biết lần này cực cho con rồi! Nhưng mà ngoại mong con sẽ hiểu, thằng nhóc nhà Tư gia đó là một chàng trai tốt!”
Hạ Thi Văn không nói nhiều, chỉ gật đầu mỉm cười rồi tiễn ông ra xe, sau đó quay trở lại phòng bệnh.
Vừa bước vào phòng, cô đã bị một bàn tay to lớn kéo lại, chả kịp phản ứng, cô đã ngã nhào vào lòng anh chàng tổng tài nào đó mà không chút phòng bị…. Ngước lên, cô mới nhìn thấy sắc mặt của hắn tối sầm lại, hình như đang giận dữ một cái gì đấy!
Đùa hả? Sao hắn giận dỗi lại đến tìm cô? Cô cũng đâu có phải bao cát trút giận của hắn cơ chứ?
“Anh…”
“Em đã đi đâu?”
Cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi, hắn đã trầm giọng có vẻ tức giận, cũng có vẻ lo lắng.
Là lo lắng, lo lắng cho cô hả?
“Anh là đang…lo lắng cho tôi hả?”
Cô ngẩn người, nhìn vào đôi mắt đen sâu hoắm của hắn, vẻ mặt nghi hoặc. Nhưng đáp lại cô, hắn chỉ cười nhẹ một cái, cơ mặt tuy vẫn co rúm vào nhưng lại giở giọng bỡn cợt:
“Đúng, là lo lắng cho em. Vậy nên rốt cuộc em đã đi đâu?”
Đúng vậy, hắn lo lắng cho cô chết đi được! Lúc bước vào phòng mà không nhìn thấy cô, hắn hoảng sợ vô cùng, sợ cô lại sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa, lòng hắn như ngồi trên đống lửa. Nhưng may vừa mới bước một chân ra ngoài, hắn lại nhìn thấy cô đang bước về phòng, lúc này tâm tình mới bình tĩnh lại được một chút…
Sau mỗi câu nói, hắn lại ghé sát mặt vào mặt cô hơn. Cô có thể cảm nhận được mùi bạc hà quen thuộc trên người hắn, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của hắn phả vào hõm vai cô, lại thêm cái tư thế đè cô vào tường như vậy, phút chốc cô như người uống rượu, mặt mũi đỏ bừng, đến tai cũng đỏ ửng theo.
“Tôi…đi đâu chẳng lẽ còn phải nói với anh!?”
Cô vẫn cứng giọng, dùng tay ra sức đẩy cơ thể đang đè trên cô, nhưng dù có đẩy cỡ nào cũng không có tác dụng. Hắn cứ đứng đó, vững chãi như cột đình, đẩy như thế nào cũng không đi.
Cơ thể cô hết sức, đành buông tay, rút lui thôi… Quân địch này quá mạnh, cô đánh mãi không chịu đi, biết làm sao giờ?
Trong lúc đang đứng không biết phải làm thế nào, hắn đã vòng tay qua bế bổng cô lên. Cô không có đà, lại tự dưng bị nhấc bổng, tâm lí sợ ngã bộc phát, chỉ có thể quàng tay qua cổ hắn, mắt trợn tròn ngạc nhiên.
“Ưm…”
Bế bổng lên rồi thì cũng thôi đi, hắn còn nhân lúc cô lơ đễnh hôn lên môi cô một cái rồi thả cô vào giường, đắp chăn cho cô, động tác quá lẹ làm cô không phản ứng được kịp
Cô rõ ràng là tức giận, nhưng lại không có muốn phản kháng, hơn nữa còn có vài phần chờ mong, bản thân cô bây giờ cũng cảm thấy mình có phần kì lạ rồi, tại sao đối với hắn cô lại chẳng có chút bài xích nào hết vậy?
Lẽ nào đúng như cô nghĩ, là thích ư? Một giây sau, cô ngay lập tức phủ định vấn đề này! Cô thích hắn, chuyện không thể nào!
“Em nằm yên đây, đừng có chạy đi đâu nữa, mất công anh lại phải đi tìm!”
Hắn xoa đầu cô cưng chiều một cái rồi quay người đi ra ghế ngồi, mở máy tính lên bắt đầu làm việc. Cô nằm trên giường, mặt vẫn còn chưa hết ngẩn ra.
Nhưng cô cũng không thể sợ hãi quá khứ mãi được, càng sợ thì cô lại càng phải mở nó ra, dù tối tăm bao nhiêu, nó cũng là những kí ức đã in hằn vào trong cô rồi…
Ánh mắt cô trở nên kiên định hơn, cô nhìn Tuyết Nhi, nói rất chắc chắn:
“Tuyết Nhi, mình muốn cậu tìm cho mình nhà thôi miên giỏi nhất!"
.................................
Trong một căn phòng bệnh ở cùng khu với phòng Hạ Thi Văn, Hạ Chí Viễn đang chuẩn bị đồ đạc để xuất viện…
Bệnh tình của ông đã ổn định hơn, hơn nữa sau khi nghe được tin tức cổ phiếu của Hạ gia đã lại tăng, hồi phục cũng trở nên thuận lợi. Hạ lão gia khoác chiếc áo nhung đen đã bạc, chờ ông Andy mang giấy thủ tục đến là sẽ đến tập đoàn.
“Ông ngoại!”
Cửa phòng bật mở ra, nhưng người xuất hiện lại không phải Andy mà là Hạ Thi Văn. Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân mỏng tang, chân đi dép lê, thân hình gầy rộc xanh xao đứng ở trước cửa phòng làm ông mỉm cười dịu dàng, đưa tay qua gọi cô lại gần:
“Thi Thi đấy hả? Lại đây ngoại xem nào!”
Cô không từ chối, cũng chạy lại ngồi xuống gần ông.
“Nghe nói đại não cháu bị kích thích nặng nên ngất xỉu, giờ đã đỡ hơn chưa? Thân thể gầy rộc đi rồi.”
Ông nhìn cô cháu gái của mình, giọng nói lo lắng.
“Ngoại, cháu không sao, đã khỏe hơn nhiều rồi, vả lại mấy hôm nay không vào thăm ngoại được, cháu xin lỗi!”
“Con bé ngốc này, lại còn biết xin lỗi với ta cơ đấy! Cháu không sao thì ông ngoại đây cũng mừng rồi!”
Cô không nói gì thêm nữa, vẻ mặt cũng đã vương chút buồn, không còn trong trẻo như lúc nãy. Thấy thế, ông đoán được cô buồn vì lý do gì, vỗ vào tay cô, thở dài nói:
“Ta biết lần này cực cho con rồi! Nhưng mà ngoại mong con sẽ hiểu, thằng nhóc nhà Tư gia đó là một chàng trai tốt!”
Hạ Thi Văn không nói nhiều, chỉ gật đầu mỉm cười rồi tiễn ông ra xe, sau đó quay trở lại phòng bệnh.
Vừa bước vào phòng, cô đã bị một bàn tay to lớn kéo lại, chả kịp phản ứng, cô đã ngã nhào vào lòng anh chàng tổng tài nào đó mà không chút phòng bị…. Ngước lên, cô mới nhìn thấy sắc mặt của hắn tối sầm lại, hình như đang giận dữ một cái gì đấy!
Đùa hả? Sao hắn giận dỗi lại đến tìm cô? Cô cũng đâu có phải bao cát trút giận của hắn cơ chứ?
“Anh…”
“Em đã đi đâu?”
Cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi, hắn đã trầm giọng có vẻ tức giận, cũng có vẻ lo lắng.
Là lo lắng, lo lắng cho cô hả?
“Anh là đang…lo lắng cho tôi hả?”
Cô ngẩn người, nhìn vào đôi mắt đen sâu hoắm của hắn, vẻ mặt nghi hoặc. Nhưng đáp lại cô, hắn chỉ cười nhẹ một cái, cơ mặt tuy vẫn co rúm vào nhưng lại giở giọng bỡn cợt:
“Đúng, là lo lắng cho em. Vậy nên rốt cuộc em đã đi đâu?”
Đúng vậy, hắn lo lắng cho cô chết đi được! Lúc bước vào phòng mà không nhìn thấy cô, hắn hoảng sợ vô cùng, sợ cô lại sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa, lòng hắn như ngồi trên đống lửa. Nhưng may vừa mới bước một chân ra ngoài, hắn lại nhìn thấy cô đang bước về phòng, lúc này tâm tình mới bình tĩnh lại được một chút…
Sau mỗi câu nói, hắn lại ghé sát mặt vào mặt cô hơn. Cô có thể cảm nhận được mùi bạc hà quen thuộc trên người hắn, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của hắn phả vào hõm vai cô, lại thêm cái tư thế đè cô vào tường như vậy, phút chốc cô như người uống rượu, mặt mũi đỏ bừng, đến tai cũng đỏ ửng theo.
“Tôi…đi đâu chẳng lẽ còn phải nói với anh!?”
Cô vẫn cứng giọng, dùng tay ra sức đẩy cơ thể đang đè trên cô, nhưng dù có đẩy cỡ nào cũng không có tác dụng. Hắn cứ đứng đó, vững chãi như cột đình, đẩy như thế nào cũng không đi.
Cơ thể cô hết sức, đành buông tay, rút lui thôi… Quân địch này quá mạnh, cô đánh mãi không chịu đi, biết làm sao giờ?
Trong lúc đang đứng không biết phải làm thế nào, hắn đã vòng tay qua bế bổng cô lên. Cô không có đà, lại tự dưng bị nhấc bổng, tâm lí sợ ngã bộc phát, chỉ có thể quàng tay qua cổ hắn, mắt trợn tròn ngạc nhiên.
“Ưm…”
Bế bổng lên rồi thì cũng thôi đi, hắn còn nhân lúc cô lơ đễnh hôn lên môi cô một cái rồi thả cô vào giường, đắp chăn cho cô, động tác quá lẹ làm cô không phản ứng được kịp
Cô rõ ràng là tức giận, nhưng lại không có muốn phản kháng, hơn nữa còn có vài phần chờ mong, bản thân cô bây giờ cũng cảm thấy mình có phần kì lạ rồi, tại sao đối với hắn cô lại chẳng có chút bài xích nào hết vậy?
Lẽ nào đúng như cô nghĩ, là thích ư? Một giây sau, cô ngay lập tức phủ định vấn đề này! Cô thích hắn, chuyện không thể nào!
“Em nằm yên đây, đừng có chạy đi đâu nữa, mất công anh lại phải đi tìm!”
Hắn xoa đầu cô cưng chiều một cái rồi quay người đi ra ghế ngồi, mở máy tính lên bắt đầu làm việc. Cô nằm trên giường, mặt vẫn còn chưa hết ngẩn ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook