Người nhà? Chồng cô?
Hạ Thi Văn bàng hoàng, giờ thì cô đã hiểu ý của câu nói “sét đánh ngang tai” là như thế nào rồi!
Tư Hạo Hiên vậy mà còn nhận hắn là chồng cô? Cô và hắn quan hệ thân thiết đến mức đó sao?
“Vậy chắc anh phải biết người đó tên là gì, đúng chứ?”
Hạ Thi Văn thấp thỏm chờ đợi cái tên mà cô không muốn nghe nhất.
“À, anh ta tên là Tư Hạo Hiên thì phải!”
Nói dứt lời, Vu Ngạo Ân thấy cô lập tức im lặng, anh ta nói tiếp:
“Thực ra lúc nãy tôi biết cô là người hôm qua bị bắt cóc rồi, nhưng thấy cô không nhắc lại, tôi cũng không nói nhiều nữa. Vả lại tôi thấy anh chàng Tư Hạo Hiên đó lo cho cô lắm!”
“Vậy hả? Cảm ơn anh đã cứu tôi, xin lỗi vì lúc nãy đã nói dối anh!”
Hạ Thi Văn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy không yên.
Rốt cuộc cô quên cái gì ý nhỉ?
Vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cô mới nhớ ra…
Chết! Cô quên gọi điện cho ông ngoại rồi!
Kể ra cô không lên được chuyến bay đến Hà Lan, bây giờ lại còn mất tích không liên lạc được, không biết ông cô có lo lắng không nữa!
Ngước mắt lên nhìn Vu Ngạo Ân ngồi ở phía trước, Hạ Thi Văn cứ nhìn anh ta qua gương chiếu hậu rồi lại quay đi, lặp lại mấy lần liên tiếp như vậy, nhìn rồi lại quay đi, lại nhìn rồi quay đi…
Cô nàng này, tính chơi trò gì đây?
Vu Ngạo Ân không hiểu, cứ mỗi lúc anh ngước lên kính chiếu hậu sẽ thấy từ đằng sau cô đang nhìn mình, sau đó lại quay đi, lặp lại mấy lần như vậy.
Hai người không nói không rằng, cứ chơi mèo vờn chuột được vài chục lần…
Cuối cùng, vẫn là Vu Ngạo Ân lên tiếng kết thúc trò chơi này:
“Có gì cần hỏi tôi sao?”
“Tôi…tôi muốn mượn điện thoại anh báo về cho người nhà một tiếng được không?”
Hạ Thi Văn ấp úng lên tiếng, có lẽ vì cô sợ rằng anh sẽ không cho, vậy nên nãy giờ định mở lời nhưng cuối cùng vẫn là thở dài câm nín.
“Tưởng chuyện gì khó khăn, chứ việc này thì đương nhiên là được chứ!”
Anh ta nở nụ cười ấm áp, rút từ trong hốc để đồ ra chiếc điện thoại rồi đưa xuống cho cô.
Hạ Thi Văn cầm điện thoại, mở ra một cách vô cùng dễ dàng.
Không có mật khẩu hả?
Đoán chừng giờ này ông cô đang ở tập đoàn rồi, vậy nên cô gọi thẳng đến số máy lễ tân…
Trong văn phòng chủ tịch…
Hạ Chí Viễn cố gắng nhấc bút lên, đọc mấy tờ hợp đồng được xếp ngay ngắn trên bàn, nhưng rồi ông lại thở dài bỏ xuống vì căn bản bây giờ, ông không thể đọc vào đầu mấy chữ này được!
Cứ nghĩ đến việc cử người đi tìm Hạ Thi văn từ tối qua đến giờ không có chút tin tức gì, lòng ông lại khó chịu không yên. Ông vô cùng lo lắng cho cô, đứa cháu gái nhỏ này của ông, rốt cuộc là đi đâu rồi cơ chứ?
Việc tìm kiếm được ông thực hiện trong bí mật, ông không muốn quá nhiều người biết chuyện này vì chuyện Hạ Thi Văn mất tích đã khiến ông đủ đau đầu rồi, vậy mà giờ cổ phiếu của tập đoàn còn bị thu mua số lượng lớn ở bên ngoài, làm cổ phiếu của Hạ gia đợt này bắt đầu có dấu hiệu suy giảm.
Người trong đại cổ đông bắt đầu rục rịch về việc này, Hạ Chí Viễn giải quyết cũng đau đầu, bệnh cũ bắt đầu lại tái phát, rốt cuộc chỉ có khi Hạ Thi Văn thật sự gả cho Tư Hạo Hiên thì ông mới yên tâm được!
Cốc, cốc, cốc
“Vào đi!”
Cánh cửa phòng mở ra, bầu không khí bên trong là cả một không gian âm u.
Cô lễ tân nuốt nước bọt một tiếng, bước rất khẽ đi đến trước mặt Hạ lão gia, cúi gập người chào ông. Sau đó, tay cầm chiếc điện thoại bàn giơ lên, cung kính nói:
“Hạ đổng sự trưởng, Hạ tiểu thư gọi tới nói muốn gặp người ạ!”
Nghe đến ba chữ này, Hạ Chí Viễn như từ cõi chết trở về, ông lập tức lấy lại uy nghi của mình, điều chỉnh lại giọng nói rồi ra hiệu cho lễ tân đưa máy cho mình:
“Hạ Thi Văn?”
“Ông ngoại, là con đây!”
Hạ Thi Văn ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng người ông yêu quý của mình thì không kìm chế nổi, khóe mắt bắt đầu long lanh những giọt lệ…
“Con không sao chứ? Tại sao hôm qua ta không liên lạc được cho con?”
Hạ Thi Văn hít sâu, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, chậm rãi kể:
“Ông, hôm qua trên đường đi gặp chút chuyện ngoài ý muốn bị bắt cóc, nhưng mà giờ con không sao rồi! Con còn gặp được một người cảnh sát, giờ con đang trên đường về!”
“Được được, không sao thì tốt rồi! Lát con về nhà nghỉ ngơi đi, tối về ông cháu ta lại nói chuyện. Còn điện thoại của con, ta sẽ bảo Andy mua lại cho con cái mới!”
“Dạ được!”
Cúp điện thoại, Hạ Thi Văn bây giờ mới tin được tất cả là sự thật.
Hóa ra hôm qua cô mất tích là thật, còn mất cái quý giá nhất…cũng là sự thật!
Đúng là sự thật, thường khiến con người ta vô cùng đau lòng!
Hạ Thi Văn bàng hoàng, giờ thì cô đã hiểu ý của câu nói “sét đánh ngang tai” là như thế nào rồi!
Tư Hạo Hiên vậy mà còn nhận hắn là chồng cô? Cô và hắn quan hệ thân thiết đến mức đó sao?
“Vậy chắc anh phải biết người đó tên là gì, đúng chứ?”
Hạ Thi Văn thấp thỏm chờ đợi cái tên mà cô không muốn nghe nhất.
“À, anh ta tên là Tư Hạo Hiên thì phải!”
Nói dứt lời, Vu Ngạo Ân thấy cô lập tức im lặng, anh ta nói tiếp:
“Thực ra lúc nãy tôi biết cô là người hôm qua bị bắt cóc rồi, nhưng thấy cô không nhắc lại, tôi cũng không nói nhiều nữa. Vả lại tôi thấy anh chàng Tư Hạo Hiên đó lo cho cô lắm!”
“Vậy hả? Cảm ơn anh đã cứu tôi, xin lỗi vì lúc nãy đã nói dối anh!”
Hạ Thi Văn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy không yên.
Rốt cuộc cô quên cái gì ý nhỉ?
Vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cô mới nhớ ra…
Chết! Cô quên gọi điện cho ông ngoại rồi!
Kể ra cô không lên được chuyến bay đến Hà Lan, bây giờ lại còn mất tích không liên lạc được, không biết ông cô có lo lắng không nữa!
Ngước mắt lên nhìn Vu Ngạo Ân ngồi ở phía trước, Hạ Thi Văn cứ nhìn anh ta qua gương chiếu hậu rồi lại quay đi, lặp lại mấy lần liên tiếp như vậy, nhìn rồi lại quay đi, lại nhìn rồi quay đi…
Cô nàng này, tính chơi trò gì đây?
Vu Ngạo Ân không hiểu, cứ mỗi lúc anh ngước lên kính chiếu hậu sẽ thấy từ đằng sau cô đang nhìn mình, sau đó lại quay đi, lặp lại mấy lần như vậy.
Hai người không nói không rằng, cứ chơi mèo vờn chuột được vài chục lần…
Cuối cùng, vẫn là Vu Ngạo Ân lên tiếng kết thúc trò chơi này:
“Có gì cần hỏi tôi sao?”
“Tôi…tôi muốn mượn điện thoại anh báo về cho người nhà một tiếng được không?”
Hạ Thi Văn ấp úng lên tiếng, có lẽ vì cô sợ rằng anh sẽ không cho, vậy nên nãy giờ định mở lời nhưng cuối cùng vẫn là thở dài câm nín.
“Tưởng chuyện gì khó khăn, chứ việc này thì đương nhiên là được chứ!”
Anh ta nở nụ cười ấm áp, rút từ trong hốc để đồ ra chiếc điện thoại rồi đưa xuống cho cô.
Hạ Thi Văn cầm điện thoại, mở ra một cách vô cùng dễ dàng.
Không có mật khẩu hả?
Đoán chừng giờ này ông cô đang ở tập đoàn rồi, vậy nên cô gọi thẳng đến số máy lễ tân…
Trong văn phòng chủ tịch…
Hạ Chí Viễn cố gắng nhấc bút lên, đọc mấy tờ hợp đồng được xếp ngay ngắn trên bàn, nhưng rồi ông lại thở dài bỏ xuống vì căn bản bây giờ, ông không thể đọc vào đầu mấy chữ này được!
Cứ nghĩ đến việc cử người đi tìm Hạ Thi văn từ tối qua đến giờ không có chút tin tức gì, lòng ông lại khó chịu không yên. Ông vô cùng lo lắng cho cô, đứa cháu gái nhỏ này của ông, rốt cuộc là đi đâu rồi cơ chứ?
Việc tìm kiếm được ông thực hiện trong bí mật, ông không muốn quá nhiều người biết chuyện này vì chuyện Hạ Thi Văn mất tích đã khiến ông đủ đau đầu rồi, vậy mà giờ cổ phiếu của tập đoàn còn bị thu mua số lượng lớn ở bên ngoài, làm cổ phiếu của Hạ gia đợt này bắt đầu có dấu hiệu suy giảm.
Người trong đại cổ đông bắt đầu rục rịch về việc này, Hạ Chí Viễn giải quyết cũng đau đầu, bệnh cũ bắt đầu lại tái phát, rốt cuộc chỉ có khi Hạ Thi Văn thật sự gả cho Tư Hạo Hiên thì ông mới yên tâm được!
Cốc, cốc, cốc
“Vào đi!”
Cánh cửa phòng mở ra, bầu không khí bên trong là cả một không gian âm u.
Cô lễ tân nuốt nước bọt một tiếng, bước rất khẽ đi đến trước mặt Hạ lão gia, cúi gập người chào ông. Sau đó, tay cầm chiếc điện thoại bàn giơ lên, cung kính nói:
“Hạ đổng sự trưởng, Hạ tiểu thư gọi tới nói muốn gặp người ạ!”
Nghe đến ba chữ này, Hạ Chí Viễn như từ cõi chết trở về, ông lập tức lấy lại uy nghi của mình, điều chỉnh lại giọng nói rồi ra hiệu cho lễ tân đưa máy cho mình:
“Hạ Thi Văn?”
“Ông ngoại, là con đây!”
Hạ Thi Văn ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng người ông yêu quý của mình thì không kìm chế nổi, khóe mắt bắt đầu long lanh những giọt lệ…
“Con không sao chứ? Tại sao hôm qua ta không liên lạc được cho con?”
Hạ Thi Văn hít sâu, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, chậm rãi kể:
“Ông, hôm qua trên đường đi gặp chút chuyện ngoài ý muốn bị bắt cóc, nhưng mà giờ con không sao rồi! Con còn gặp được một người cảnh sát, giờ con đang trên đường về!”
“Được được, không sao thì tốt rồi! Lát con về nhà nghỉ ngơi đi, tối về ông cháu ta lại nói chuyện. Còn điện thoại của con, ta sẽ bảo Andy mua lại cho con cái mới!”
“Dạ được!”
Cúp điện thoại, Hạ Thi Văn bây giờ mới tin được tất cả là sự thật.
Hóa ra hôm qua cô mất tích là thật, còn mất cái quý giá nhất…cũng là sự thật!
Đúng là sự thật, thường khiến con người ta vô cùng đau lòng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook