Hạ Thi Văn lúc này được bế vào xe, cô vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Chẳng biết vì sao, cô cảm thấy người mình nóng ran một cách lạ lùng, khắp các bô phận trên cơ thể cô nóng như thiêu như đốt, cảm giác cổ họng khô nóng, trống rỗng vô cùng!
“Tiểu thư, cô nóng lắm sao? Tôi giảm nhiệt độ điều hòa xuống nhé!”
Tài xế đang ngồi ghế lái, nhìn qua gương chiếu hậu thấy sắc mặt cô liền hỏi.
“Được, anh làm ơn hạ nhiệt độ xuống giúp tôi!”
Nghe lời Hạ Thi Văn, tài xế hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn nữa.
Vậy mà Hạ Thi Văn thấy người mình vẫn vậy, thậm chí là còn nóng hơn, còn cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Không thể nhịn thêm được, Hạ Thi Văn lấy tay mình sờ lên chiếc áo sơ mi đã được cài ngay ngắn, nhưng có vẻ cô không thích điều đó!
Vì quá nóng, bàn tay nhỏ nhắn lại lần mò lên tháo từng nút sơ mi một. Một khuy rồi lại một khuy được tháo bung ra, đến ngay chính bản thân cô cũng không biết mình đang làm gì!
Tài xế liếc qua gương chiếu hậu, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra ở phía sau mà thân thể cứng ngắc lại, tuyệt nhiên không dám cử động, anh ta sợ nếu chỉ vô tình quay xuống một lần nữa thì có lẽ Vu Ngạo Ân sẽ chọc mù mắt mình mất!
Còn đang bối rối không biết làm gì, mắt không biết nên nhìn vào điểm nào, may mắn một vị cứu tinh đã xuất hiện!
Vu Ngạo Ân biết chuyện Hạ Thi Văn bị chuốc thuốc, là một tên đàn ông chơi bời đào hoa, hắn làm sao lại không biết tác dụng của nó được.
Tay hắn cầm lấy chai thuốc mà tên đô con kia bảo, cẩn thận xem xét. Chai thuốc này khá nhỏ, không hề giống với những loại thuốc kích thích mà Vu Ngạo Ân từng biết, hắn ngắm thật kĩ một lúc lâu rồi dừng lại ở phía nắp chai….
Là kí hiệu vàng!
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ! Lọ thuốc này là thuốc kích thích sản xuất theo đường dây kín, một chai nhỏ như thế này nhưng giá thành có thể ngang bằng một cái biệt thự.
Công dụng cũng vô cùng kinh khủng, chỉ cần uống một giọt thôi là đủ khiến người ta không thể hoạt động theo lí trí, vậy mà tên kia còn bắt Hạ Thi Văn uống cả chai.
Tay hắn siết chặt lọ thuốc, ánh mắt không kìm nổi lửa giận. Cất lọ thuốc vào trong túi quần, Vu Ngạo Ân đi tới bên cạnh chiếc xe Hạ Thi Văn đang ngồi, gõ vào cửa kính ra hiệu cho tài xế. Lập tức, tài xế kéo cửa kính xuống, ánh mắt sợ hãi:
“Vu thiếu, Hạ tiểu thư lạ lắm!”
Nghe thấy thế, hắn ngó đầu vào xe, nhìn xuống ghế sau…
Hạ Thi Văn ngồi vắt hai chân vào nhau, quằn quại uốn éo như đóa hoa sen trắng vươn mình. Chiếc áo sơ mi vốn dĩ ban nãy đã cài lại đàng hoàng đang bị mở tung ra, để lộ ra những đường cong nuột nà của Hạ Thi Văn.
Thân hình ngọc ngà như vậy lồ lộ ngay trước mắt Vu Ngạo Ân, vốn đã nổi tiếng là một kẻ đào hoa chơi bời, lại nhìn thấy cô trong cảnh tượng thế này, nếu như đây không phải là em dâu hắn thì hắn đã làm thuốc giải cho cô từ lâu rồi!
Vu Ngạo Ân chẹp miệng một tiếng, nuốt hết dục vọng vào trong nhưng ánh mắt vẫn luyến tiếc chưa thể rời khỏi thân thể của cô.
“Kéo lớp kính ẩn xuống rồi đi ra ngoài đi.”
Lớp kính ẩn là lớp kính đặc biệt được đặt riêng để gắn trên xe ô tô của hắn. Đối với một đại thiếu gia chơi bời như thế này, chắc hẳn ai cũng biết lớp kính ẩn này thường được hắn dùng để làm gì…
Lớp kính này giúp cho bên ngoài không thể nhìn thấy cũng như không thể nghe thấy bất cứ tiếng động hay hành động nào ở bên trong xe.
Thường thường hắn sẽ dùng chiếc kính này như vật dụng giúp hắn có thể vui vẻ ân ái với mĩ nữ ở bên trong, vậy mà không ngờ hôm nay nó lại còn có tác dụng tốt như vậy!
Tài xế vâng dạ lập tức làm ngay, không dám chậm thêm một giây phút nào. Chưa bao giờ hắn đối diện với việc này cả, dù là một tài xế chuyên nghiệp, bây giờ tay chân hắn vẫn vô cùng luống cuống.
Vu Ngạo Ân lại châm một điếu thuốc, đứng dựa vào thành xe, như vệ sĩ đứng canh công chúa, không cho một ai ngó vào nhìn cô.
Hắn biết thứ thuốc này mạnh đến cỡ nào, chắc chắn bây giờ nó đang hành hạ thần kinh của cô một cách điên cuồng.
Đương nhiên thuốc thì sẽ có thuốc giải, nhưng để tìm thuốc giải thì chỉ có thể tìm người làm ra thuốc này, mà ở Trung Quốc không lại không hề có.
Vậy nên căn bản hiện tại ở đây không hề có thuốc giải, cách giải tốt nhất là phải có đàn ông giúp cô thỏa mãn, mà đương nhiên, người đó không phải là hắn…
Két!
Bóng dáng chiếc xe thể thao Ferrari quen thuộc dừng lại trước mặt Vu Ngạo Ân.
Dập điếu thuốc đi, Vu Ngạo Ân mỉm cười đón người từ trong xe bước ra ngoài.
Xe vừa dừng lại, Tư Hạo Hiên lập tức lao ra ngoài, thấy Vu Ngạo Ân nở nụ cười tươi rói như vậy, hắn mới thở phào trong lòng.
Ánh mắt không dừng lại ở người Vu Ngạo Ân mà lại tìm kiếm xung quanh, nhìn hết tất cả mọi ngóc ngách nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ Thi Văn đâu.
Hắn cau mày đi đến, đứng trước mặt Vu Ngạo Ân chất vấn:
“Thi Văn đâu?”
Vu Ngạo Ân vẫn nở nụ cười, giọng nói mang theo ý giễu:
“Anh đây làm anh hùng cứu mỹ nhân thoát chết trong gang tấc, em lại không cảm ơn anh, vừa mới đến đã đưa mắt tìm mỹ nữ rồi, không hợp tình lý gì cả!”
Tư Hạo Hiên cuống đến sắp phát điên, hắn gằn giọng nhắc lại câu hỏi một lần nữa:
“Bớt phí lời đi, tôi muốn biết Hạ Thi Văn ở đâu?”
Vu Ngạo Ân cũng nghiêm túc trở lại, ánh mắt lúc nãy còn tươi cười giễu cợt, giờ đã thành ánh mắt sắc bén của một vị thủ lĩnh:
“Cô ấy ở bên trong xe, bị bỏ thuốc. Anh đã tra rồi, loại thuốc này tuyệt đối người thường không thể mua nổi, chắc chắn có kẻ đứng sau thao túng. Những tên côn đồ kia đã giúp em dọn sạch, vứt vào tù rồi, anh sẽ tra hỏi chúng trước tiên, đợi đến khi em muốn giải quyết thế nào cứ nói với anh một câu là được!”
Hắn vỗ vỗ vào vai Tư Hạo Hiên, chỉ vào bên trong chiếc xe đã bị lớp kính ẩn che kín.
“Còn lại làm thế nào, chắc không cần anh phải chỉ cho em nữa!”
Vu Ngạo Ân đưa chìa khóa xe cho hắn rồi nhảy lên chiếc Ferrari của Tư Hạo Hiên lao đi mất, những người vệ sĩ kia cũng đi theo Vu Ngạo Ân, chạy theo sau.
Tư Hạo Hiên nắm chặt khóa xe, do dự mở cửa…
“Tiểu thư, cô nóng lắm sao? Tôi giảm nhiệt độ điều hòa xuống nhé!”
Tài xế đang ngồi ghế lái, nhìn qua gương chiếu hậu thấy sắc mặt cô liền hỏi.
“Được, anh làm ơn hạ nhiệt độ xuống giúp tôi!”
Nghe lời Hạ Thi Văn, tài xế hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn nữa.
Vậy mà Hạ Thi Văn thấy người mình vẫn vậy, thậm chí là còn nóng hơn, còn cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Không thể nhịn thêm được, Hạ Thi Văn lấy tay mình sờ lên chiếc áo sơ mi đã được cài ngay ngắn, nhưng có vẻ cô không thích điều đó!
Vì quá nóng, bàn tay nhỏ nhắn lại lần mò lên tháo từng nút sơ mi một. Một khuy rồi lại một khuy được tháo bung ra, đến ngay chính bản thân cô cũng không biết mình đang làm gì!
Tài xế liếc qua gương chiếu hậu, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra ở phía sau mà thân thể cứng ngắc lại, tuyệt nhiên không dám cử động, anh ta sợ nếu chỉ vô tình quay xuống một lần nữa thì có lẽ Vu Ngạo Ân sẽ chọc mù mắt mình mất!
Còn đang bối rối không biết làm gì, mắt không biết nên nhìn vào điểm nào, may mắn một vị cứu tinh đã xuất hiện!
Vu Ngạo Ân biết chuyện Hạ Thi Văn bị chuốc thuốc, là một tên đàn ông chơi bời đào hoa, hắn làm sao lại không biết tác dụng của nó được.
Tay hắn cầm lấy chai thuốc mà tên đô con kia bảo, cẩn thận xem xét. Chai thuốc này khá nhỏ, không hề giống với những loại thuốc kích thích mà Vu Ngạo Ân từng biết, hắn ngắm thật kĩ một lúc lâu rồi dừng lại ở phía nắp chai….
Là kí hiệu vàng!
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ! Lọ thuốc này là thuốc kích thích sản xuất theo đường dây kín, một chai nhỏ như thế này nhưng giá thành có thể ngang bằng một cái biệt thự.
Công dụng cũng vô cùng kinh khủng, chỉ cần uống một giọt thôi là đủ khiến người ta không thể hoạt động theo lí trí, vậy mà tên kia còn bắt Hạ Thi Văn uống cả chai.
Tay hắn siết chặt lọ thuốc, ánh mắt không kìm nổi lửa giận. Cất lọ thuốc vào trong túi quần, Vu Ngạo Ân đi tới bên cạnh chiếc xe Hạ Thi Văn đang ngồi, gõ vào cửa kính ra hiệu cho tài xế. Lập tức, tài xế kéo cửa kính xuống, ánh mắt sợ hãi:
“Vu thiếu, Hạ tiểu thư lạ lắm!”
Nghe thấy thế, hắn ngó đầu vào xe, nhìn xuống ghế sau…
Hạ Thi Văn ngồi vắt hai chân vào nhau, quằn quại uốn éo như đóa hoa sen trắng vươn mình. Chiếc áo sơ mi vốn dĩ ban nãy đã cài lại đàng hoàng đang bị mở tung ra, để lộ ra những đường cong nuột nà của Hạ Thi Văn.
Thân hình ngọc ngà như vậy lồ lộ ngay trước mắt Vu Ngạo Ân, vốn đã nổi tiếng là một kẻ đào hoa chơi bời, lại nhìn thấy cô trong cảnh tượng thế này, nếu như đây không phải là em dâu hắn thì hắn đã làm thuốc giải cho cô từ lâu rồi!
Vu Ngạo Ân chẹp miệng một tiếng, nuốt hết dục vọng vào trong nhưng ánh mắt vẫn luyến tiếc chưa thể rời khỏi thân thể của cô.
“Kéo lớp kính ẩn xuống rồi đi ra ngoài đi.”
Lớp kính ẩn là lớp kính đặc biệt được đặt riêng để gắn trên xe ô tô của hắn. Đối với một đại thiếu gia chơi bời như thế này, chắc hẳn ai cũng biết lớp kính ẩn này thường được hắn dùng để làm gì…
Lớp kính này giúp cho bên ngoài không thể nhìn thấy cũng như không thể nghe thấy bất cứ tiếng động hay hành động nào ở bên trong xe.
Thường thường hắn sẽ dùng chiếc kính này như vật dụng giúp hắn có thể vui vẻ ân ái với mĩ nữ ở bên trong, vậy mà không ngờ hôm nay nó lại còn có tác dụng tốt như vậy!
Tài xế vâng dạ lập tức làm ngay, không dám chậm thêm một giây phút nào. Chưa bao giờ hắn đối diện với việc này cả, dù là một tài xế chuyên nghiệp, bây giờ tay chân hắn vẫn vô cùng luống cuống.
Vu Ngạo Ân lại châm một điếu thuốc, đứng dựa vào thành xe, như vệ sĩ đứng canh công chúa, không cho một ai ngó vào nhìn cô.
Hắn biết thứ thuốc này mạnh đến cỡ nào, chắc chắn bây giờ nó đang hành hạ thần kinh của cô một cách điên cuồng.
Đương nhiên thuốc thì sẽ có thuốc giải, nhưng để tìm thuốc giải thì chỉ có thể tìm người làm ra thuốc này, mà ở Trung Quốc không lại không hề có.
Vậy nên căn bản hiện tại ở đây không hề có thuốc giải, cách giải tốt nhất là phải có đàn ông giúp cô thỏa mãn, mà đương nhiên, người đó không phải là hắn…
Két!
Bóng dáng chiếc xe thể thao Ferrari quen thuộc dừng lại trước mặt Vu Ngạo Ân.
Dập điếu thuốc đi, Vu Ngạo Ân mỉm cười đón người từ trong xe bước ra ngoài.
Xe vừa dừng lại, Tư Hạo Hiên lập tức lao ra ngoài, thấy Vu Ngạo Ân nở nụ cười tươi rói như vậy, hắn mới thở phào trong lòng.
Ánh mắt không dừng lại ở người Vu Ngạo Ân mà lại tìm kiếm xung quanh, nhìn hết tất cả mọi ngóc ngách nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ Thi Văn đâu.
Hắn cau mày đi đến, đứng trước mặt Vu Ngạo Ân chất vấn:
“Thi Văn đâu?”
Vu Ngạo Ân vẫn nở nụ cười, giọng nói mang theo ý giễu:
“Anh đây làm anh hùng cứu mỹ nhân thoát chết trong gang tấc, em lại không cảm ơn anh, vừa mới đến đã đưa mắt tìm mỹ nữ rồi, không hợp tình lý gì cả!”
Tư Hạo Hiên cuống đến sắp phát điên, hắn gằn giọng nhắc lại câu hỏi một lần nữa:
“Bớt phí lời đi, tôi muốn biết Hạ Thi Văn ở đâu?”
Vu Ngạo Ân cũng nghiêm túc trở lại, ánh mắt lúc nãy còn tươi cười giễu cợt, giờ đã thành ánh mắt sắc bén của một vị thủ lĩnh:
“Cô ấy ở bên trong xe, bị bỏ thuốc. Anh đã tra rồi, loại thuốc này tuyệt đối người thường không thể mua nổi, chắc chắn có kẻ đứng sau thao túng. Những tên côn đồ kia đã giúp em dọn sạch, vứt vào tù rồi, anh sẽ tra hỏi chúng trước tiên, đợi đến khi em muốn giải quyết thế nào cứ nói với anh một câu là được!”
Hắn vỗ vỗ vào vai Tư Hạo Hiên, chỉ vào bên trong chiếc xe đã bị lớp kính ẩn che kín.
“Còn lại làm thế nào, chắc không cần anh phải chỉ cho em nữa!”
Vu Ngạo Ân đưa chìa khóa xe cho hắn rồi nhảy lên chiếc Ferrari của Tư Hạo Hiên lao đi mất, những người vệ sĩ kia cũng đi theo Vu Ngạo Ân, chạy theo sau.
Tư Hạo Hiên nắm chặt khóa xe, do dự mở cửa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook