Hai người giờ đây bắt đầu rời khỏi trung tâm mua sắm thì họ vô tình đụng vào một người nào đó, anh ta đang rất nhiều đồ trên người và cũng từ trung tâm mua sắm đi ra, nhưng vì cửa quá hẹp nên mấy người mới va phải nhau.
Thấy đồ đạc của người đàn ông ấy rơi vương vãi dưới mặt đất.

Đào Dã ngay lập tức đã đưa đồ cho Gia Mẫn dữ mà ngồi xuống lụm giúp người đàn ông kia.

Đào Dã lên tiếng: "Xin lỗi vì cửa chật quá nên tôi mới va phải cậu.

Hơn hết để tôi giúp cậu lụm đồ lên nha!"
Người đàn ông đó cảm ơn Đào Dã hai người bắt đầu lụm đồ mà một lúc sau vô tình tay hai người đã chạm vào nhau khi họ nhặt món đồ cuối của người đàn ông kia, đó là cuốn sách gặp lại người cũ...

Tay hai người chạm vào nhau một lúc lâu, thì Đào Dã mới bàn hoàng như bước ra từ cơn mê mà thụt tay lại, trong khi người đàn ông kia đã nhặt lại cuốn sách ấy...
Sau một lúc anh ta đã ngước mặt lên, khuôn mặt anh ta trắng mịn với đôi mắt to và bờ môi đỏ mọng như những cánh hồng, anh ta với chất giọng nhẹ nhàng có pha một chút nam lẫn nữa mà lên tiếng:
"Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi nhặt sách lên nha!"
Đào Dã với ánh mắt như ngôi sao lấp lánh đang nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt mà miệng thì lấp bấp không thành tiếng: "Là...Là...Là cậu sao? Bạch Lâm?"
Bạch Lâm với ánh mắt giờ đây cũng tỏ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên lắm, cậu lên tiếng trong sự vui vẻ:
"Ồ không ngờ là chúng ta lại có duyên như vậy khi vô tình gặp lại nhau ở đây.

Và tôi nghĩ là chúng ta không thể nào gặp lại nhau sau cái ngày mà anh qua mỹ sinh sống rồi chứ? Kể từ đó tôi đã hoàn toàn mất liên lạc với anh..."
Nói đến đây hồi ức của hai người bắt đầu hiện về trong tâm trí, trong quá khứ hai người đã là bạn rất thân với nhau họ luôn kè kè bên nhau như hình với bóng...Cứ như vậy bọn họ đã lớn lên cùng nhau và học chung với nhau cho đến năm bọn họ đi vào cấp ba.
Ngày hôm đó là thứ bảy ngày mười hai năm một chín chín hai.

Đó là ngày hai người gặp nhau lần cuối trước khi tình bạn bị chia lìa và họ không còn liên hệ với nhau dù chỉ một lần...
Bạch Lâm với khuôn mặt buồn bã đưa mắt nhìn chăm chăm Đào Dã trên tay đang cầm một chiếc va li, cậu đang định lên máy bay để đi ra mỹ sinh sống cùng với mẹ mình và sẽ sống một cuộc sống tốt hơn tại nơi đó.

Bạch Lâm bấy giờ lên tiếng:
"Cậu định rời xa nơi này mãi mãi, và không quay về à?"
Đào Dã im lặng một lát lâu, sau đó lấy ra một cây bút cậu đưa cho Bạch Lâm mà nói:
"Có tớ sẽ quay về trong sáu năm nữa, khi tới tròn hai mươi sáu tuổi...Và tớ sẽ tìm đến cậu...Rồi chúng ta sẽ tiếp tục sống những ngày tươi đẹp với nhau!"

Vừa dứt lời bấy giờ Đào Dã đã bước lên trên chiếc máy bay kia, sau đó chiếc máy bay đó đã cất cánh bay lên bầu trời xa xăm.

Trong khi Bạch Lâm thì bậc khóc lúc nào cũng chả hay cậu cứ nhìn chiếc máy bay đó bay một lúc một xa mà lên tiếng:
"Tớ tin là cậu sẽ quay trở về và hai ta sẽ quay lại như xưa.

Vậy nên tớ sẽ chờ cậu..."
Nghĩ đến đây mà Bạch Lâm bậc cười nói:
"Thế là đã hơn sáu năm trôi qua rồi! Nhưng mà cậu cũng đã quên tớ và không liên lạc với tớ dù chỉ một lần.

Nhưng không ngờ hôm nay chúng ta lại có duyên gặp lại nhau ở đây..."
Đào Dã với vẻ bối rối cậu lên tiếng trong sự buồn bã nói: "Tớ xin lỗi cậu rất nhiều vì thời gian qua tớ đã không liên lạc với cậu.


Nhưng mà tại vì tớ đã làm rơi điện thoại khi ở sân bay nên tớ mới không thể liên lạc được với cậu.

Và tớ rất xin lỗi về điều này...Cậu bỏ qua cho tớ nha!"
Bạch Lâm bậc cười rồi bảo: "Không có gì đâu dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi và bây giờ chúng ta cũng đã được ông trời sắp đặc cho gặp lại nhau và đây là một điều đáng mừng...Vậy nên chúng ta hãy đi ăn mừng đi! Vì sau bao nhiêu lâu cũng đã được đoàn tụ..."
Đào Dã mỉn cười đồng ý mà tiến đến đưa tay đặc lên vai Bạch Lâm rồi bảo họ cùng đi nhau một trầu với nhau sau bao nhiêu năm mới được đoàn tụ.

Bấy giờ Bạch Phong lên tiếng hỏi người phụ nữ bên cạnh Đào Dã là ai? Đào Dã chỉ lạnh lùng cho qua mà trả lời rằng: "Cậu đừng quan tâm đến cô ta! Và cô ta chỉ là người giúp viên mà thôi! Còn bây giờ chúng ta rời đi thôi!"
Sau đó bọn họ đã rời đi trong khi Gia Mẫn thì đang nhìn chăm chăm vào bọn họ, cô giờ đây cắn chặt môi trong sự tức giận mà bước ra khỏi trung tâm mua sắm cô nói: "Hưm giờ đây đột nhiên mình lại trở thành người hầu, nô lệ cho anh ta rồi! Hưa anh ta thật là đáng ghét khi dám xem mình là người hầu, và rồi sau khi hợp đồng kết thúc mình nhất định phải rời khỏi đây mới được...Để không nhìn thấy mặt tên đáng ghét đó nữa..."
Sau đó cô đã đi bộ một mình trên con phố tấp nập người qua lại đầy xe cộ....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương