Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại
-
Chương 18: Bích nhân ngày mùa thu
*Bích nhân: Người đẹp, ở chương này ý chỉ cặp đôi đẹp (trai tài gái sắc).
Mấy ngày nay Hữu Hòa vẽ được khá nhiều, theo tính toán thì cũng gần đến ngày hẹn, không khỏi có chút mong đợi.
Ba năm trước, Phượng Miên Thư được đưa về Nam Việt, trả lại tự do. Hắn không ở kinh đô Nam Việt an ổn làm Lục hoàng tử, mà đi chu du khắp nơi, trong lúc dạo chơi ngắm cảnh, vẽ được không ít tranh, đều là cảnh đẹp các nơi hắn đi qua. Hữu Hòa nghe vậy rất muốn xem tranh hắn vẽ, vừa hay Phượng Miên Thư có mang theo một ít nhưng để trong khách điếm, vì thế hẹn lần gặp mặt tới sẽ mang đến cho Hữu Hòa xem.
Thật sự thì, Hữu Hòa không ngây thơ như Thu Đàm nghĩ, quan hệ của Nam Việt và Đại Thịnh, Hữu Hòa rất rõ, nàng cũng không muốn quan hệ giữa nàng và Phượng Miên Thư dính liếu đến chuyện của hai nước, nàng xem Phượng Miên Thư là bạn tốt, dù cho hắn có phải là Lục hoàng tử Nam Việt hay không, vả lại Hữu Hòa biết, Phượng Miên Thư cũng có suy nghĩ giống nàng. Miên Thư là người tiêu sái tự do, không quan tâm tới chiến tranh các nước hay tranh đấu nơi triều đình. Sinh ra ở hoàng thất Nam Việt, với hắn cũng là chuyện không may mắn gì, đúng hơn là trói buộc, nếu không bốn năm trước hắn đâu phải chịu cảm làm con tin.
Khi đó, biết hắn được thả đi, Hữu Hòa thực sự thấy mừng cho hắn. Nàng cho rằng cả đời này hai người sẽ không lại gặp nhau nữa, không ngờ bây giờ gặp lại hắn, đã vậy hắn còn đến tận phủ thăm nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ thật, Hữu Hòa biết lần này Phượng Miên Thư tới Đại Thịnh chắc chắn có nguyên nhân khác, nhưng Phượng Miên Thư không nói, nàng cũng không hỏi.
Nháy mắt, đã đến mùng hai tháng mười. Đã là cuối thu, thời tiết trở lạnh hơn.
Sáng sớm, theo thường lệ Tiêu Trực đi đến Ỷ Nguyệt Hiên. Lúc hắn đi vào tẩm phòng, Thu Đàm đang khoác thêm áo cho Hữu Hòa, thấy hắn tới, Thu Đàm hiểu chuyện lui sang một bên, khom người hành lễ.
Hữu Hòa nhìn thấy Tiêu Trực, có chút kinh ngạc: “Hôm nay ngươi đến sớm nha”.
“Hôm nay muốn đi doanh trại”.
“À”. Hữu Hòa hai mắt trong suốt, gật đầu tỏ ý đã rõ: “Lâu rồi ngươi chưa ra ngoài, hoàng huynh chắc là nhịn không nổi nữa rồi”.
Tiêu Trực không ý kiến, hỏi: “Chuẩn bị đi Địch Tâm Trai ư?”
Hữu Hòa lắc đầu: “Hôm nay không đi, ngươi mau đi đi, kẻo chậm trễ”. Suy nghĩ giây lát nàng nói tiếp, “Sau này cũng không cần phiền ngươi đến bế ta đi thư phòng đâu”. Nói tới đây, hai vành tai hơi ửng đỏ lên.
“Tại sao?” Tiêu Trực nhíu mày, bất giác tiến lên một bước, bóng đen cao lớn phủ lên người Hữu Hòa.
“Chân ta tốt hơn rồi, không còn đau, đi lại cũng không quá khó khăn, ta không làm phiền Tiêu tướng quân thêm nữa”. Dưỡng thương hơn hai mươi ngày, chân Hữu Hòa hồi phục rất nhiều, chỉ là vết thương gân cốt, muốn hoàn toàn hồi phục cần thêm chút thời gian, nhưng Hữu Hòa nghĩ đến lúc phải tiêu diệt cái thói quen đáng sợ này, nàng không muốn Tiêu Trực ngày ngày đến đây bế nàng đi nên đành phải nói vậy thôi.
“Ta không cảm thấy phiền”. Tiêu Trực vội vàng tỏ thái độ.
“Nhưng ta cảm thấy phiền”. Khuôn mặt trắng nõn hơi ngẩng lên, đôi mắt long lanh kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta nhớ ngày đại hôn ngày đã từng nói, ta nói ta sẽ không mang phiền phức đến cho ngươi, ngươi thấy đó, còn chưa đầy một tháng, ta đã làm phiền ngươi rất nhiều lần, trong lòng ta cảm thấy hơi khó chịu”.
Thân ảnh cao lớn trước mặt chấn động, hắn chăm chú nhìn nàng, chậm chạp nói: “Hóa ra… là ta làm công chúa khó chịu”.
Nàng không nghĩ hắn phiền phức, chuyện này không tốt sao? Lúc trước không phải đã nói chuyện ai người nấy quản, không ai can thiệp chuyện của ai mà? Hắn cũng đáp ứng rồi đó? Sao bây giờ…
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn hắn có vẻ như đang… Khổ sở vậy.
Chắc là nàng nhìn lầm rồi đúng không?
Hữu Hòa lúng túng nhìn Tiêu Trực, không biết nàng nói sai cái gì.
Lát sau, Tiêu Trực cụp mắt xuống, trầm thấp lên tiếng: “Ta hiểu rồi”.
Ngươi hiểu cái gì? Hữu Hòa đang muốn hỏi lại nhưng Tiêu Trực đã xoay người đi khỏi tẩm phòng của nàng.
“Hắn… Làm sao vậy?” Hữu Hòa nhíu mày, tầm mắt vẫn đuổi theo thân ảnh đã đi xa.
“Nô tỳ không biết”. Ngữ khí Thu Đàm không tốt nổi. Bao nhiêu tâm huyết của nàng ta lại bị công chúa đạp đổ, lần này tốt lắm, phò mã bị đuổi đi mất. Nửa tháng vất vả coi như công cốc, hỏi làm sao nàng ta không buồn bực cho được?
Hữu Hòa kỳ quái nhìn Thu Đàm, trong lòng kinh ngạc không thôi: Hôm nay làm sao vậy, mới sáng sớm ra sao ai ai cũng tức giận với nàng? Nàng có làm chuyện xấu hả? Thật là kỳ lạ!
Hữu Hòa xoa đầu, không muốn đoán mò nữa. Thôi vậy, hôm nay Miên Thư muốn tới chơi, cho nên vẫn là một ngày đẹp trời!
****
Hôm nay Tiêu Trực về sớm, cuối giờ Thân, lính canh đã thấy hắn ở cửa phủ.
“Hôm nay có gì khác thường không?” Hắn lưu loát nhảy xuống lưng ngựa, thuận miệng hỏi một lính canh gần đó.
“Hồi tướng quân, hôm nay có khách đến”. Lính canh tuổi trẻ cung kính đáp lời.
Lòng Tiêu Trực chùng xuống, dự cảm không tốt dâng lên trong lòng: “Khách? Không phải ta đã nói, lúc ta không có ở trong phủ, không cho bất kỳ ai vào trong phủ sao”.
Thấy sắc mặt Đại tướng quân thay đổi, lính canh kia không khỏi khẩn trương, trên trán đổ đầy mồ hôi: “Là, là do sáng nay công chúa cho người truyền khẩu dụ phân phó bọn thuộc hạ, nếu có vị Phượng công tử tới chơi, thì mời vào”.
Quả nhiên là tên đó!
Sắc mặt Tiêu Trực thoáng chốc trở nên u ám: “Hắn ta đi chưa?”
“Chưa ạ”. Lính canh đầu cúi thấp, không dám ngẩng đầu nhìn Đại tướng quân, qua một lúc thấy Đại tướng quân đen mặt đi vào trong phủ.
Tiêu Trực bước nhanh vào phủ.
Triệu Tùng từ xa nhìn thấy Tiêu Trực đi tới, có chút giật mình, bình thường tướng quân đến doanh trại sớm nhất cũng đến tối mới quay về, hôm nay sao lại về sớm thế này.
Triệu Tùng ra đón, gọi một tiếng “Tướng quân”, Tiêu Trực thất thần ừ một tiếng, đi thẳng vào sảnh chính, Triệu Tùng đi theo phía sau, có cảm giác tướng quân hôm nay hơi lạ, nhưng cũng đành phải mở miệng, bởi vì còn có chính sự muốn bẩm báo.
“Tướng quân, Đông Uyển có khách”. Triệu Tùng vừa nói, vừa trộm quan sát sắc mặt Đại tướng quân. Nếu hắn nhớ không lầm, lần trước vị khách này tới, tướng quân không vui vẻ gì lắm, còn giờ không biết sao đây.
“Ta biết rồi”. Tiêu Trực nhìn mặt đất, Triệu Tùng không đoán được tâm tư của hắn.
“Tướng quân… Người có muốn qua xem một chút không ạ?”
“Ngươi cảm thấy ta nên đi à?” Tiêu Trực liếc hắn ta, ngữ khí lạnh lùng.
“Ách, chuyện này…” Triệu Tùng ấp úng, không biết phải đáp như thế nào, may Tiêu Trực không hắn ta đáp lời, mà cất bước đi thẳng.
Triệu Tùng ở phía sau nhìn theo, đó là hướng Đông Uyển đúng không?
Bước chân Tiêu Trực dồn dập, nhưng đến trước nguyệt môn, thì đứng lại không tiến vào.
Đứng chần chừ hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn bước vào Đông Uyển.
Tiêu Trực mới đi đến bên ngoài vườn Ỷ Nguyệt Hiên đã nghe thấy tiếng cười ngọt thanh dễ nghe.
Tiêu Trực nhìn về phía phát ra âm thanh, bị cảnh tượng bên kia đập vào mắt khiến hắn phải miễn cường ngừng chân.
Dưới những chiếc lá mùa thu đỏ rực, hai bóng lưng đứng cạnh nhau trước bàn, mỗi người cầm một chiếc bút lông, nam tử cao lớn đĩnh đạc, bạch y áo gấm, tóc đen đổ xuống như thác, tuấn dật như tiên, nữ tử mảnh khảnh thanh tú, áo nguyệt váy sương, tóc đen như lụa, xinh đẹp bất phàm.
Gió mùa thu thật đẹp, thỉnh thoảng còn thổi qua mái tóc của hai người, tóc đen mềm mại tung bay trong gió, có vài sợi va vào nhau, phân không biết là của nàng, hay hắn ta.
Một mảnh trời thu cộng với một đôi bích nhân trở thành bức tranh đẹp tuyệt mỹ.
Đẹp đẽ hài hòa.
Đẹp đẽ hài hòa đến vậy.
Mấy ngày nay Hữu Hòa vẽ được khá nhiều, theo tính toán thì cũng gần đến ngày hẹn, không khỏi có chút mong đợi.
Ba năm trước, Phượng Miên Thư được đưa về Nam Việt, trả lại tự do. Hắn không ở kinh đô Nam Việt an ổn làm Lục hoàng tử, mà đi chu du khắp nơi, trong lúc dạo chơi ngắm cảnh, vẽ được không ít tranh, đều là cảnh đẹp các nơi hắn đi qua. Hữu Hòa nghe vậy rất muốn xem tranh hắn vẽ, vừa hay Phượng Miên Thư có mang theo một ít nhưng để trong khách điếm, vì thế hẹn lần gặp mặt tới sẽ mang đến cho Hữu Hòa xem.
Thật sự thì, Hữu Hòa không ngây thơ như Thu Đàm nghĩ, quan hệ của Nam Việt và Đại Thịnh, Hữu Hòa rất rõ, nàng cũng không muốn quan hệ giữa nàng và Phượng Miên Thư dính liếu đến chuyện của hai nước, nàng xem Phượng Miên Thư là bạn tốt, dù cho hắn có phải là Lục hoàng tử Nam Việt hay không, vả lại Hữu Hòa biết, Phượng Miên Thư cũng có suy nghĩ giống nàng. Miên Thư là người tiêu sái tự do, không quan tâm tới chiến tranh các nước hay tranh đấu nơi triều đình. Sinh ra ở hoàng thất Nam Việt, với hắn cũng là chuyện không may mắn gì, đúng hơn là trói buộc, nếu không bốn năm trước hắn đâu phải chịu cảm làm con tin.
Khi đó, biết hắn được thả đi, Hữu Hòa thực sự thấy mừng cho hắn. Nàng cho rằng cả đời này hai người sẽ không lại gặp nhau nữa, không ngờ bây giờ gặp lại hắn, đã vậy hắn còn đến tận phủ thăm nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ thật, Hữu Hòa biết lần này Phượng Miên Thư tới Đại Thịnh chắc chắn có nguyên nhân khác, nhưng Phượng Miên Thư không nói, nàng cũng không hỏi.
Nháy mắt, đã đến mùng hai tháng mười. Đã là cuối thu, thời tiết trở lạnh hơn.
Sáng sớm, theo thường lệ Tiêu Trực đi đến Ỷ Nguyệt Hiên. Lúc hắn đi vào tẩm phòng, Thu Đàm đang khoác thêm áo cho Hữu Hòa, thấy hắn tới, Thu Đàm hiểu chuyện lui sang một bên, khom người hành lễ.
Hữu Hòa nhìn thấy Tiêu Trực, có chút kinh ngạc: “Hôm nay ngươi đến sớm nha”.
“Hôm nay muốn đi doanh trại”.
“À”. Hữu Hòa hai mắt trong suốt, gật đầu tỏ ý đã rõ: “Lâu rồi ngươi chưa ra ngoài, hoàng huynh chắc là nhịn không nổi nữa rồi”.
Tiêu Trực không ý kiến, hỏi: “Chuẩn bị đi Địch Tâm Trai ư?”
Hữu Hòa lắc đầu: “Hôm nay không đi, ngươi mau đi đi, kẻo chậm trễ”. Suy nghĩ giây lát nàng nói tiếp, “Sau này cũng không cần phiền ngươi đến bế ta đi thư phòng đâu”. Nói tới đây, hai vành tai hơi ửng đỏ lên.
“Tại sao?” Tiêu Trực nhíu mày, bất giác tiến lên một bước, bóng đen cao lớn phủ lên người Hữu Hòa.
“Chân ta tốt hơn rồi, không còn đau, đi lại cũng không quá khó khăn, ta không làm phiền Tiêu tướng quân thêm nữa”. Dưỡng thương hơn hai mươi ngày, chân Hữu Hòa hồi phục rất nhiều, chỉ là vết thương gân cốt, muốn hoàn toàn hồi phục cần thêm chút thời gian, nhưng Hữu Hòa nghĩ đến lúc phải tiêu diệt cái thói quen đáng sợ này, nàng không muốn Tiêu Trực ngày ngày đến đây bế nàng đi nên đành phải nói vậy thôi.
“Ta không cảm thấy phiền”. Tiêu Trực vội vàng tỏ thái độ.
“Nhưng ta cảm thấy phiền”. Khuôn mặt trắng nõn hơi ngẩng lên, đôi mắt long lanh kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta nhớ ngày đại hôn ngày đã từng nói, ta nói ta sẽ không mang phiền phức đến cho ngươi, ngươi thấy đó, còn chưa đầy một tháng, ta đã làm phiền ngươi rất nhiều lần, trong lòng ta cảm thấy hơi khó chịu”.
Thân ảnh cao lớn trước mặt chấn động, hắn chăm chú nhìn nàng, chậm chạp nói: “Hóa ra… là ta làm công chúa khó chịu”.
Nàng không nghĩ hắn phiền phức, chuyện này không tốt sao? Lúc trước không phải đã nói chuyện ai người nấy quản, không ai can thiệp chuyện của ai mà? Hắn cũng đáp ứng rồi đó? Sao bây giờ…
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn hắn có vẻ như đang… Khổ sở vậy.
Chắc là nàng nhìn lầm rồi đúng không?
Hữu Hòa lúng túng nhìn Tiêu Trực, không biết nàng nói sai cái gì.
Lát sau, Tiêu Trực cụp mắt xuống, trầm thấp lên tiếng: “Ta hiểu rồi”.
Ngươi hiểu cái gì? Hữu Hòa đang muốn hỏi lại nhưng Tiêu Trực đã xoay người đi khỏi tẩm phòng của nàng.
“Hắn… Làm sao vậy?” Hữu Hòa nhíu mày, tầm mắt vẫn đuổi theo thân ảnh đã đi xa.
“Nô tỳ không biết”. Ngữ khí Thu Đàm không tốt nổi. Bao nhiêu tâm huyết của nàng ta lại bị công chúa đạp đổ, lần này tốt lắm, phò mã bị đuổi đi mất. Nửa tháng vất vả coi như công cốc, hỏi làm sao nàng ta không buồn bực cho được?
Hữu Hòa kỳ quái nhìn Thu Đàm, trong lòng kinh ngạc không thôi: Hôm nay làm sao vậy, mới sáng sớm ra sao ai ai cũng tức giận với nàng? Nàng có làm chuyện xấu hả? Thật là kỳ lạ!
Hữu Hòa xoa đầu, không muốn đoán mò nữa. Thôi vậy, hôm nay Miên Thư muốn tới chơi, cho nên vẫn là một ngày đẹp trời!
****
Hôm nay Tiêu Trực về sớm, cuối giờ Thân, lính canh đã thấy hắn ở cửa phủ.
“Hôm nay có gì khác thường không?” Hắn lưu loát nhảy xuống lưng ngựa, thuận miệng hỏi một lính canh gần đó.
“Hồi tướng quân, hôm nay có khách đến”. Lính canh tuổi trẻ cung kính đáp lời.
Lòng Tiêu Trực chùng xuống, dự cảm không tốt dâng lên trong lòng: “Khách? Không phải ta đã nói, lúc ta không có ở trong phủ, không cho bất kỳ ai vào trong phủ sao”.
Thấy sắc mặt Đại tướng quân thay đổi, lính canh kia không khỏi khẩn trương, trên trán đổ đầy mồ hôi: “Là, là do sáng nay công chúa cho người truyền khẩu dụ phân phó bọn thuộc hạ, nếu có vị Phượng công tử tới chơi, thì mời vào”.
Quả nhiên là tên đó!
Sắc mặt Tiêu Trực thoáng chốc trở nên u ám: “Hắn ta đi chưa?”
“Chưa ạ”. Lính canh đầu cúi thấp, không dám ngẩng đầu nhìn Đại tướng quân, qua một lúc thấy Đại tướng quân đen mặt đi vào trong phủ.
Tiêu Trực bước nhanh vào phủ.
Triệu Tùng từ xa nhìn thấy Tiêu Trực đi tới, có chút giật mình, bình thường tướng quân đến doanh trại sớm nhất cũng đến tối mới quay về, hôm nay sao lại về sớm thế này.
Triệu Tùng ra đón, gọi một tiếng “Tướng quân”, Tiêu Trực thất thần ừ một tiếng, đi thẳng vào sảnh chính, Triệu Tùng đi theo phía sau, có cảm giác tướng quân hôm nay hơi lạ, nhưng cũng đành phải mở miệng, bởi vì còn có chính sự muốn bẩm báo.
“Tướng quân, Đông Uyển có khách”. Triệu Tùng vừa nói, vừa trộm quan sát sắc mặt Đại tướng quân. Nếu hắn nhớ không lầm, lần trước vị khách này tới, tướng quân không vui vẻ gì lắm, còn giờ không biết sao đây.
“Ta biết rồi”. Tiêu Trực nhìn mặt đất, Triệu Tùng không đoán được tâm tư của hắn.
“Tướng quân… Người có muốn qua xem một chút không ạ?”
“Ngươi cảm thấy ta nên đi à?” Tiêu Trực liếc hắn ta, ngữ khí lạnh lùng.
“Ách, chuyện này…” Triệu Tùng ấp úng, không biết phải đáp như thế nào, may Tiêu Trực không hắn ta đáp lời, mà cất bước đi thẳng.
Triệu Tùng ở phía sau nhìn theo, đó là hướng Đông Uyển đúng không?
Bước chân Tiêu Trực dồn dập, nhưng đến trước nguyệt môn, thì đứng lại không tiến vào.
Đứng chần chừ hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn bước vào Đông Uyển.
Tiêu Trực mới đi đến bên ngoài vườn Ỷ Nguyệt Hiên đã nghe thấy tiếng cười ngọt thanh dễ nghe.
Tiêu Trực nhìn về phía phát ra âm thanh, bị cảnh tượng bên kia đập vào mắt khiến hắn phải miễn cường ngừng chân.
Dưới những chiếc lá mùa thu đỏ rực, hai bóng lưng đứng cạnh nhau trước bàn, mỗi người cầm một chiếc bút lông, nam tử cao lớn đĩnh đạc, bạch y áo gấm, tóc đen đổ xuống như thác, tuấn dật như tiên, nữ tử mảnh khảnh thanh tú, áo nguyệt váy sương, tóc đen như lụa, xinh đẹp bất phàm.
Gió mùa thu thật đẹp, thỉnh thoảng còn thổi qua mái tóc của hai người, tóc đen mềm mại tung bay trong gió, có vài sợi va vào nhau, phân không biết là của nàng, hay hắn ta.
Một mảnh trời thu cộng với một đôi bích nhân trở thành bức tranh đẹp tuyệt mỹ.
Đẹp đẽ hài hòa.
Đẹp đẽ hài hòa đến vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook