Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh
-
Chương 16: Tôi nóng
Nói rồi, anh đưa tay ra hiệu cho phục vụ mang lên hai ly rượu vang. Anh cầm lấy một ly, ly còn lại đưa cho Cao Yến.
Nâng ly rượu lên trước mặt, anh chậm rãi nói ra từng chữ.
"Cao tiểu thư... Mục Trì Khiêm tôi thay mặt cho cô ấy, thành tâm thành ý xin lỗi cô."
"Anh Trì Khiêm..."
"Mong cô đại nhân đại lượng, bỏ qua cho cô ấy."
Nói xong, anh khẽ mỉm cười, đưa ly rượu lên một hơi uống cạn. Cao Yến thấy vậy, cũng chậm rãi đưa ly rượu lên. Chỉ là khi cô ta vừa mới chạm môi vào ly, Mục Trì Khiêm ở trước mặt lập tức ném mạnh lý xuống sàn.
Chiếc ly rơi xuống, va chạm mạnh với sàn nhà, tạo ra một âm thanh khó chịu rồi vỡ tan tành. Tất cả những người chứng kiến đều được một phen chấn động. Cao Yến cũng vì thế mà giật mình khiến cho ly rượu trên tay rơi theo.
Mục Trì Khiêm đưa ánh nhìn lạnh lẽo đặt lên người cô ta, giọng nói không chút nhiệt độ nhấn mạnh từng chữ.
"Cao tiểu thư! Cô vui rồi chứ?"
Cao Yến đơ người nhìn anh, đến cả một câu trả lời cũng không nói được. Mục Trì Khiêm cười lạnh, nhìn sang ông của mình rồi nói tiếp.
"Xin lỗi tất cả mọi người! Tôi không còn hứng thú để tham gia buổi dạ tiệc này nữa. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mời mọi người tự nhiên."
Khẽ cúi đầu chào Mục Trạch Đông, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi xoay người rời đi. Nhưng khi đi được mấy bước, anh đột ngột dừng lại rồi nói.
"Nhân tiện tôi cũng muốn nói điều này. Cô gái bên cạnh chính là vợ sắp cưới của tôi. Sau này, ai động đến cô ấy thì chính là đối đầu với tôi. Mọi người cứ xem như đây là lời cảnh cáo của Mục Trì Khiêm..."
Nói rồi, anh nắm tay cô bước đi, không quay đầu nhìn lại. Bữa dạ tiệc đó cũng vì thế mà bị hủy bỏ. Lần lượt từng người nối tiếp nhau rời đi. Chẳng mấy chốc, cả sảnh lớn liền trở nên vắng lặng, chỉ còn lại Mục Trạch Đông và Cao Yến đứng đó, ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh.
[...]
Doanh Doanh im lặng đi theo phía sau anh. Lưu Diễn đã đậu xe chờ sẵn ở bên ngoài. Nhìn thấy hai người bước ra, anh liền vội vàng mở cửa.
Khi đã ngồi vào trong, Lưu Diễn mới ngồi vào ghế lái. Mục Trì Khiêm lên tiếng hỏi.
"Chuyện tôi căn dặn, đã làm tới đâu rồi?"
"Tổng giám đốc yên tâm! Tôi đã giải quyết xong rồi. Tuyệt đối sẽ không có ai có thể điều tra ra được."
" Làm tốt lắm!"
"Tổng giám đốc! Bây giờ đi đâu?"
"Về nhà!"
Lục Diễn gật đầu, ra ý đã hiểu. Chiếc xe lao nhanh trên con đường trở về nhà của anh.
Trên suốt chặng đường đi, Doanh Doanh không nói lời nào. Cô dựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra ngoài cảnh vật xung quanh. Từng hàng cây, từng ngôi nhà... mọi thứ cứ lùi về sau, về sau mãi rồi dần dần trở nên mờ nhạt trong mắt cô.
Mục Trì Khiêm ngồi đó, im lặng một lúc lâu. Đến khi quay sang nhìn, cô gái nhỏ ấy đã ngủ từ lúc nào. Bất giác anh lại nhớ đến những lời cô nói ở trong bữa tiệc lúc nãy.
"Thật sự mà nói... cháu không có tham vọng gì cả. Bởi vì đối với cháu mà nói... anh ấy... là vô giá."
Rồi chẳng hiểu tại sao, anh lại bật cười. Đưa tay lên hướng về phía cô, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa lên gò má hồng hào ấy. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu khiến bản thân anh giật mình mà rụt tay lại. Rõ ràng đã nói, chỉ là hợp đồng hai năm. Trong hai năm đó, hai người sẽ không xảy ra bất cứ một chuyện gì, cũng tuyệt đối không được có tình cảm với đối phương. Vậy nên... anh không thể có suy nghĩ gì khác đối với cô.
Nhưng mà... cứ mỗi lần nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, chẳng hiểu tại sao lại cứ khiến cho anh muốn chở che. Giá mà... anh không gửi tâm tư cho cô gái năm đó thì chắc có lẽ, anh sẽ động lòng với cô mất thôi.
Cởi chiếc áo khoác ra đắp lên người cho cô. Anh đưa tay kéo cô dựa vào vai mình, rồi cứ thế mà im lặng nhìn cô.
Chiếc xe dừng lại trước cửa căn biệt thự nhỏ, Mục Trì Khiêm ra hiệu cho Lưu Diễn im lặng. Lưu Diễn hiểu ý, liền bước xuống xe rồi giúp anh mở cổng. Mục Trì Khiêm cứ thế mà ôm cô trong lòng rồi đi vào nhà.
Bước chân anh chậm rãi đi lên tầng. Mở cửa đi vào phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống chiếc giường êm ái. Khẽ thở dài một hơi, anh đứng đó nhìn cô thêm một lúc rồi xoay người đi lên tầng.
Mở cửa phòng đi vào phòng tắm. Mục Trì Khiêm cởi chiếc áo sơ mi trắng ra, để lộ vòng ngực săn chắc cùng chiếc bụng sáu múi vô cùng đẹp mắt. Đưa tay mở vòi, một dòng nước ấm nóng cứ thế mà chảy xuống trên cơ thể hoàn mỹ của anh.
Chỉ là trong lúc không để ý, cánh cửa phòng tắm lại lần nữa được mở ra...
Nghe có tiếng mở cửa, Mục Trì Khiêm liền quay lại. Nhìn thấy người đang đứng trước cửa, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại.
"Cô... Vào đây làm gì?"
"Tôi... Tôi nóng..."
Doanh Doanh đứng đó, đôi mắt mơ màng cùng gương mặt ửng đỏ cứ nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Trên trán cô vã ra một tầng mồ hôi, Doanh Doanh cảm thấy vô cùng khó thở.
Đôi chân loạng choạng đi về phía trước, bàn tay mềm mại của cô chạm phải dòng nước ấm nóng ấy khiến cô hốt hoảng rụt tay lại.
"Nóng quá..."
Với tay tắt đi vòi nước, anh đỡ lấy cô rồi hỏi.
"Cô sao vậy?"
"Tôi nóng... Rất nóng..."
"Tại sao tự nhiên lại thấy nóng? Cô bệnh sao?"
"Tôi... Không biết... Tôi nóng lắm..."
Vừa nói, cô vừa đưa tay chạm vào cơ ngực rắn chắc kia. Gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, trên môi lại nở ra một nụ cười.
"Người anh... lạnh thật đó. Chạm vào thật thoải mái."
Mục Trì Khiêm nhíu chặt mày nhìn cô. Một suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu khiến anh giật mình. Vội vàng đẩy cô ra, anh lớn tiếng chấp vấn.
"Cô... Lúc nãy... cô có ăn uống gì không?"
"Hình như là... có uống một ly nước ép."
"Cô lấy ở đâu?"
"Có một người... rất đẹp trai... rất tốt bụng đã lấy cho tôi."
"Anh ta tên gì?"
Doanh Doanh nhíu mày, đôi mắt mơ màng như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Hình như... tôi nghe có người gọi là... Đinh... Đinh..."
"Đinh Duật Phàm?"
"Á... Đúng... đúng rồi... Là... Đinh Duật Phàm."
Nghe xong cái tên đó, Mục Trì Khiêm nghiến răng nghiến lợi, tức giận chửi thề một câu.
"Mẹ kiếp! Đinh Duật Phàm! Cậu muốn hại chết tôi có đúng không hả?"
Nâng ly rượu lên trước mặt, anh chậm rãi nói ra từng chữ.
"Cao tiểu thư... Mục Trì Khiêm tôi thay mặt cho cô ấy, thành tâm thành ý xin lỗi cô."
"Anh Trì Khiêm..."
"Mong cô đại nhân đại lượng, bỏ qua cho cô ấy."
Nói xong, anh khẽ mỉm cười, đưa ly rượu lên một hơi uống cạn. Cao Yến thấy vậy, cũng chậm rãi đưa ly rượu lên. Chỉ là khi cô ta vừa mới chạm môi vào ly, Mục Trì Khiêm ở trước mặt lập tức ném mạnh lý xuống sàn.
Chiếc ly rơi xuống, va chạm mạnh với sàn nhà, tạo ra một âm thanh khó chịu rồi vỡ tan tành. Tất cả những người chứng kiến đều được một phen chấn động. Cao Yến cũng vì thế mà giật mình khiến cho ly rượu trên tay rơi theo.
Mục Trì Khiêm đưa ánh nhìn lạnh lẽo đặt lên người cô ta, giọng nói không chút nhiệt độ nhấn mạnh từng chữ.
"Cao tiểu thư! Cô vui rồi chứ?"
Cao Yến đơ người nhìn anh, đến cả một câu trả lời cũng không nói được. Mục Trì Khiêm cười lạnh, nhìn sang ông của mình rồi nói tiếp.
"Xin lỗi tất cả mọi người! Tôi không còn hứng thú để tham gia buổi dạ tiệc này nữa. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mời mọi người tự nhiên."
Khẽ cúi đầu chào Mục Trạch Đông, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi xoay người rời đi. Nhưng khi đi được mấy bước, anh đột ngột dừng lại rồi nói.
"Nhân tiện tôi cũng muốn nói điều này. Cô gái bên cạnh chính là vợ sắp cưới của tôi. Sau này, ai động đến cô ấy thì chính là đối đầu với tôi. Mọi người cứ xem như đây là lời cảnh cáo của Mục Trì Khiêm..."
Nói rồi, anh nắm tay cô bước đi, không quay đầu nhìn lại. Bữa dạ tiệc đó cũng vì thế mà bị hủy bỏ. Lần lượt từng người nối tiếp nhau rời đi. Chẳng mấy chốc, cả sảnh lớn liền trở nên vắng lặng, chỉ còn lại Mục Trạch Đông và Cao Yến đứng đó, ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh.
[...]
Doanh Doanh im lặng đi theo phía sau anh. Lưu Diễn đã đậu xe chờ sẵn ở bên ngoài. Nhìn thấy hai người bước ra, anh liền vội vàng mở cửa.
Khi đã ngồi vào trong, Lưu Diễn mới ngồi vào ghế lái. Mục Trì Khiêm lên tiếng hỏi.
"Chuyện tôi căn dặn, đã làm tới đâu rồi?"
"Tổng giám đốc yên tâm! Tôi đã giải quyết xong rồi. Tuyệt đối sẽ không có ai có thể điều tra ra được."
" Làm tốt lắm!"
"Tổng giám đốc! Bây giờ đi đâu?"
"Về nhà!"
Lục Diễn gật đầu, ra ý đã hiểu. Chiếc xe lao nhanh trên con đường trở về nhà của anh.
Trên suốt chặng đường đi, Doanh Doanh không nói lời nào. Cô dựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra ngoài cảnh vật xung quanh. Từng hàng cây, từng ngôi nhà... mọi thứ cứ lùi về sau, về sau mãi rồi dần dần trở nên mờ nhạt trong mắt cô.
Mục Trì Khiêm ngồi đó, im lặng một lúc lâu. Đến khi quay sang nhìn, cô gái nhỏ ấy đã ngủ từ lúc nào. Bất giác anh lại nhớ đến những lời cô nói ở trong bữa tiệc lúc nãy.
"Thật sự mà nói... cháu không có tham vọng gì cả. Bởi vì đối với cháu mà nói... anh ấy... là vô giá."
Rồi chẳng hiểu tại sao, anh lại bật cười. Đưa tay lên hướng về phía cô, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa lên gò má hồng hào ấy. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu khiến bản thân anh giật mình mà rụt tay lại. Rõ ràng đã nói, chỉ là hợp đồng hai năm. Trong hai năm đó, hai người sẽ không xảy ra bất cứ một chuyện gì, cũng tuyệt đối không được có tình cảm với đối phương. Vậy nên... anh không thể có suy nghĩ gì khác đối với cô.
Nhưng mà... cứ mỗi lần nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, chẳng hiểu tại sao lại cứ khiến cho anh muốn chở che. Giá mà... anh không gửi tâm tư cho cô gái năm đó thì chắc có lẽ, anh sẽ động lòng với cô mất thôi.
Cởi chiếc áo khoác ra đắp lên người cho cô. Anh đưa tay kéo cô dựa vào vai mình, rồi cứ thế mà im lặng nhìn cô.
Chiếc xe dừng lại trước cửa căn biệt thự nhỏ, Mục Trì Khiêm ra hiệu cho Lưu Diễn im lặng. Lưu Diễn hiểu ý, liền bước xuống xe rồi giúp anh mở cổng. Mục Trì Khiêm cứ thế mà ôm cô trong lòng rồi đi vào nhà.
Bước chân anh chậm rãi đi lên tầng. Mở cửa đi vào phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống chiếc giường êm ái. Khẽ thở dài một hơi, anh đứng đó nhìn cô thêm một lúc rồi xoay người đi lên tầng.
Mở cửa phòng đi vào phòng tắm. Mục Trì Khiêm cởi chiếc áo sơ mi trắng ra, để lộ vòng ngực săn chắc cùng chiếc bụng sáu múi vô cùng đẹp mắt. Đưa tay mở vòi, một dòng nước ấm nóng cứ thế mà chảy xuống trên cơ thể hoàn mỹ của anh.
Chỉ là trong lúc không để ý, cánh cửa phòng tắm lại lần nữa được mở ra...
Nghe có tiếng mở cửa, Mục Trì Khiêm liền quay lại. Nhìn thấy người đang đứng trước cửa, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại.
"Cô... Vào đây làm gì?"
"Tôi... Tôi nóng..."
Doanh Doanh đứng đó, đôi mắt mơ màng cùng gương mặt ửng đỏ cứ nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Trên trán cô vã ra một tầng mồ hôi, Doanh Doanh cảm thấy vô cùng khó thở.
Đôi chân loạng choạng đi về phía trước, bàn tay mềm mại của cô chạm phải dòng nước ấm nóng ấy khiến cô hốt hoảng rụt tay lại.
"Nóng quá..."
Với tay tắt đi vòi nước, anh đỡ lấy cô rồi hỏi.
"Cô sao vậy?"
"Tôi nóng... Rất nóng..."
"Tại sao tự nhiên lại thấy nóng? Cô bệnh sao?"
"Tôi... Không biết... Tôi nóng lắm..."
Vừa nói, cô vừa đưa tay chạm vào cơ ngực rắn chắc kia. Gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, trên môi lại nở ra một nụ cười.
"Người anh... lạnh thật đó. Chạm vào thật thoải mái."
Mục Trì Khiêm nhíu chặt mày nhìn cô. Một suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu khiến anh giật mình. Vội vàng đẩy cô ra, anh lớn tiếng chấp vấn.
"Cô... Lúc nãy... cô có ăn uống gì không?"
"Hình như là... có uống một ly nước ép."
"Cô lấy ở đâu?"
"Có một người... rất đẹp trai... rất tốt bụng đã lấy cho tôi."
"Anh ta tên gì?"
Doanh Doanh nhíu mày, đôi mắt mơ màng như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Hình như... tôi nghe có người gọi là... Đinh... Đinh..."
"Đinh Duật Phàm?"
"Á... Đúng... đúng rồi... Là... Đinh Duật Phàm."
Nghe xong cái tên đó, Mục Trì Khiêm nghiến răng nghiến lợi, tức giận chửi thề một câu.
"Mẹ kiếp! Đinh Duật Phàm! Cậu muốn hại chết tôi có đúng không hả?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook