Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh
120: Không Mong Tương Phùng


Cẩn thận khóa cổng, Linh Lan lê đôi chân mệt nhoài đi vào trong.

Hiểu ra được một vài vẫn đề, cô lại càng cảm thấy đau lòng hơn.

Nhưng thôi, cứ đau hết một lần này vậy, sau này cô sẽ không vì ai mà đau lòng như thế nữa.
Đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống bên cạnh anh, cô yên lặng gắm nhìn gương mặt ấy.

Người đàn ông này là người cô yêu nhất cũng là người làm cô đau lòng nhất.
Cúi người xuống hôn nhẹ lên môi anh, cô vậy mà lại quyến luyến không rời.

Đôi mi cong khẽ khép lại, chóp mũi hai người cứ thế mà chạm nhau.

Linh Lan không khóc chỉ là nước mắt lặng lẽ rơi ra rồi chảy chạm xuống môi anh.

Mím chặt môi ngăn không cho bản thân mình bật ra tiếng nấc, cô nghẹn giọng nói với người đang yên giấc ngủ say kia.
"Đinh Duật Phàm...!em và anh lẽ ra ngay từ đầu không nên gặp gỡ.

Ngày hôm đó, lẽ ra em không nên cứu anh..."
"Em sai rồi, yêu anh là em sai rồi...!Anh cũng có lỗi.

Lỗi của anh là đã đối xử với em quá tốt nên mới khiến em sinh ra ảo tưởng.

Duật Phàm...! Chúng ta sai rồi...!"
Cô bật khóc, thật sự là cô không thể kìm nén được nữa rồi.

Nước mắt cứ không ngừng rơi ra, cổ họng cô giống như nghẹn lại.


Nơi nào đó trong trái tim nhỏ bé ấy, cứ như thể bị ai đó lấy dao đâm vào, đau đến mức chẳng thể thốt ra lời.
Ngồi thẳng người đối diện với anh, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào má.

Cô vẫn cố kéo ra một nụ cười mà nói.
"Nếu như được quay lại từ đầu, chắc có lẽ em vẫn muốn gặp anh.

Nếu như chỉ còn sống được một ngày thì ngày hôm đó em vẫn muốn yêu anh."
"Chỉ tiếc là tình yêu của em lại không đủ lớn để có thể làm cảm động.

Vậy nên...!em buông tay nha...!trả anh về thế giới của anh, còn em sẽ đi ngược hướng với anh rồi."
Buông bỏ rồi sẽ thấy nhẹ lòng hơn...
Buông bỏ rồi sẽ thấy bình yên hơn...
Nhưng tại sao cô lại vẫn đau đến vậy...
"Em sẽ không ở bên cạnh anh nữa.

Duật Phàm, chuyện cuối cùng em có thể làm cho anh chính là mang Thẩm Đan Đan về lại bên cạnh anh."
Dáng người nhỏ nhắn đứng dậy rồi đi đến bên cạnh cửa sổ.

Cô lấy điện thoại ra soạn một dòng tin nhắn gửi cho Thẩm Đan Đan.

Quay đầu lại nhìn anh, cô mím chặt môi mà mỉm cười.

Lần này nữa thôi, cho cô nhìn anh một lần cuối.

Ngày tháng sau này, có lẽ sẽ chẳng thể gặp lại nhau nữa rồi.
Một tiếng sau...
Thẩm Đan Đan đứng đó, đôi mắt sưng húp cùng gương mặt tái nhợt nhìn cô.

Sau khi gả cho Giang Thành, cô ta chẳng có lấy một ngày nào được sống bình yên.

Giang Thành là một kẻ trăng hoa, lại có sở thích vô cùng biến thái.

Mỗi lần cô ta cùng hắn làm chuyện vợ chồng, hắn lại nổi hứng mà đánh cô ta không chút thương tiếc.
Lần này lại còn tồi tệ hơn.

Cô nhân tình của hắn đã có thai, hắn đưa nhân tình về nhà và bắt cô ta phải hầu hạ ả.

Mỗi lần cô ta kháng cự, hắn sẽ lại đánh đập cô ta tàn nhẫn.

Mỗi lần cô muốn nói đến chuyện li hôn, hắn đều sẽ lấy danh tiếng của Thẩm gia ra để uy hiếp.

Bởi lẽ...!Thẩm gia đanh nợ hắn một khoảng tiền, một khoảng tiền rất lớn.
"Cô...!Gọi tôi đến đây làm gì?"
Thẩm Đan Đan vẫn đứng đó mà nhỏ giọng hỏi cô.

Linh Lan quay lại nhìn, cô liền cảm thấy như không thể tin vào mắt mình nữa.

Đi vội về phía Thẩm Đan Đan, cô lê giọng hỏi.
"Có chuyện gì xảy ra với cô vậy?"

"Không có gì! Cô không cần quan tâm."
"Hắn lại đánh cô sao?"
"Không liên quan đến cô."
"Li hôn đi! Tôi sẽ giúp cô thoát khỏi hắn."
Nghe cô nói, Thẩm Đan Đan liền bật cười.
"Ha...!Giúp tôi? Thẩm Linh Lan, cô không cần phải giả nhân giả nghĩa."
"Cô đừng ảo tưởng.

Tôi sẽ giúp cô nhưng không phải vì cô."
"Vậy thì là vì cái gì?"
"Tôi sẽ giúp cô thuận lợi li hôn với hắn.

Tuy nhiên tôi có một điều kiện."
"Điều kiện?"
"Phải! Tôi muốn cô phải hứa với tôi, sau khi rời khỏi Giang Thành, cô phải ở bên cạnh Duật Phàm, dùng cả đời của cô để chuộc lỗi và bù đắp cho anh ấy."
"Gì chứ?"
Lần này đến lượt Thẩm Đan Đan giật mình.

Cô ta mở to mắt nhìn cô, cảm thấy như bản thân vừa nghe nhầm rồi.
"Thẩm Linh Lan! Cô..."
"Hai ngày...!Trong vòng hai ngày hắn sẽ tự mình đề nghị li hôn với cô.

Đến lúc đó, tôi hy vọng cô sẽ làm đúng với những gì tôi đã nói."
"Cô...!điên rồi sao?"
"Sau khi giải quyết chuyện của cô, tôi sẽ rời khỏi Thanh Hoa, mãi mãi không quay lại đây nữa.

Duật Phàm...!Tôi giao anh ấy lại cho cô.

Lần này hy vọng cô sẽ không phụ anh ấy."
Bất giác, Thẩm Đan Đan cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Từ trước đến nay, cô ta luôn cảm thấy bản thân mình không thể so được với Linh Lan.

Vậy nhưng thua ở điểm nào thì bản thân lại không biết.


Bây giờ thì có lẽ...!cô ta đã biết rồi.
"Thẩm Linh Lan...!Xin lỗi!"
"Không cần xin lỗi! Cô chỉ cần thay tôi yêu anh ấy là được rồi."
Khẽ cúi mặt xuống, Linh Lan chậm rãi đi về phía anh.

Nhìn gương mặt anh vẫn đang say ngủ, cô mím môi cười mà lòng lại không cười.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên gương mặt anh, cô nhỏ giọng nói lên lời từ biệt.
"Đinh Duật Phàm...!chúc anh sau này mãi mãi bình an.

Chúng ta sau này, long trời lỡ đất cũng không hẹn ngày tương phùng."
Hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy ra, cô mỉm cười rồi xoay người dứt khoát rời đi.

Nếu còn ở lại, có lẽ cô sẽ không nỡ buông tay anh đâu.
"Đinh Duật Phàm...!Sau này...!chúng ta...!đã không còn có sau này nữa rồi.

Việc cuối cùng em có thể làm là đưa cô gái anh yêu trở về bên cạnh anh.

Đinh Duật Phàm...!Tạm biệt!"
Trong màn đêm u tối, mưa phùn lất phất rơi, dáng người nhỏ nhắn của cô chạy đi trong đêm mưa lạnh lẽo.

Cô đi rồi, trái tim cô cũng vỡ nát cả rồi...
"Đừng đi...!Đừng đi mà...!Xin lỗi...!"
Đinh Duật Phàm trong lúc say vẫn vô thức mà thốt lên mấy lời đó.

Chỉ là...!chỉ là cô đã không còn nghe thấy nữa rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương