Tại trạm xe buýt, Kim Ngọc gật gà gật gù đợi chuyến tiếp theo để đến trường.

Do đêm qua cô sau khi tan làm thêm còn phải về viết khóa luận đến sáng nên bây giờ mắt mở không nổi.

Chợt Kim Ngọc thấy có chiếc ví trước mặt.

Cô tiến tới nhặt lên, nhìn phía trước có một người phụ nữ trung niên đang tìm gì đó trong túi xách cô liền bước tới:
"Bác ơi, chiếc ví này có phải của bác không ạ?"
"Ôi đúng nó rồi, cảm ơn cháu nhé."
"Dạ không có gì, việc nên làm thôi ạ!"
Người phụ nữ mở ví ra định lấy tiền đưa cho Kim Ngọc thì cô vội xua tay:
"Thôi! Cháu không nhận đâu ạ"
"Đừng từ chối, đây là tấm lòng của bác mà"
"Dạ, tấm lòng của bác thì cháu xin nhận còn tiền thì cháu xin phép từ chối ạ"
Đúng lúc đó xe buýt tới "Xe buýt tới rồi, cháu phải đi đây, chào bác ạ."
Cô lấy cớ chạy thật nhanh lên xe.


Kim Ngọc vừa định bước lên xe thì thấy một người bà lão đang chen lấn trong hàng người.

Cô tiến tới đỡ tay bà lão ấy rồi dìu bà lên xe.

Trên xe, cô nhường vị trí cuối cùng cho bà còn mình thì đứng.

Tất cả hành động của cô đều lọt vào đôi mắt của người phụ nữ trung niên vừa rồi.

Bà ấy gật đầu hài lòng mỉm cười nhân hậu mà nhìn cô
'Vừa xinh vừa tốt tính người con gái như vậy bây giờ đúng là hiến có khó tìm.'
Xe buýt vừa rời đi thì có một chiếc xe hơi xịn sò tấp ngay vào lề.

Một người đàn ông mặc vest lịch lãm bước xuống mở cửa xe cho người phụ nữ bước vào.
"Chào bà chủ!"
***
Buổi chiều được nghỉ học, Kim Ngọc tranh thủ đi phát tờ rơi ở công viên.

Vì cô muốn nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn OCB nên cần phải hết sức cố gắng.

Để ứng tuyển vào OCB thì cô nhất định phải có học lực xuất sắc cùng với kinh nghiệm làm việc thật tốt, chính vì thế mà cô không ngực học tập và không nề hà bất cứ công việc nào.

Kim Ngọc đang đứng phát tờ rơi thì thấy một bà cụ tóc trắng đang chạy bộ thì bỗng lăn ra ngất.

Cô hấp tấp chạy đến đỡ lấy bà cụ rồi hô hoán nhờ người chở đi bệnh viện.

Bà cụ bị cao huyết áp, cũng may được đưa đi cấp cứu kịp thời nên không bị tai biến.

Người nhà của bệnh nhân đến, không ngờ lại là bác gái mà sáng nay Kim Ngọc gặp ở bến xe buýt.

Bà Uyên, người phụ nữ trung niên nói:

"Cháu là ân nhân lớn của nhà bác, nhất định bác phải tạ ơn cháu thật đàng hoàng.

Cháu đừng từ chối nữa.

Thế này đi, cháu cho bác xin số điện thoại và địa chỉ để bác liên lạc có được không? Sau khi mẹ bác ổn định, nhất định sẽ tìm cháu."
Bác Uyên quá nhiệt tình nên Kim Ngọc cũng không nỡ từ chối.

Cô miễn cưỡng để lại số điện thoại và địa chỉ cho bà Uyên rồi rời đi.
***
Bẵng đi một thời gian, Kim Ngọc cũng quên luôn cả việc đã gặp gỡ với gia đình bà Uyên thì đùng một cái họ xuất hiện ngay ở trước cửa nhà trọ của cô.
Sáng chủ nhật Kim Ngọc đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ thì thấy một chiếc ô tô đen xịn sò và một chiếc xe tải thùng đỗ trước cửa nhà trọ.

Thấy cô, người đàn ông mặc vest bước xuống xe, trịnh trọng nghiêng mình chào cô và nói
"Xin chào, cô có phải Kim Ngọc không ạ?"
Kim Ngọc hơi sợ, cô sợ đã gây chuyện với ai đó nên giờ có người đến tìm.

"Đúng vậy, tôi là Nguyễn Kim Ngọc, anh là..."
Dứt lời thì từ trên xe tải đã có thêm bốn thanh niên cao to bước xuống làm Kim Ngọc sợ muốn nhũn chân.

Cô lắp bắp nói:
" Tôi...!tôi đã làm sai gì ạ?"
Người đàn ông mặc vest đáp:

"Tôi là Văn Khải, trợ lý của bà Kiều Uyên.

Chúng tôi được lệnh của bà Kiều Uyên đến đây để đón cô."
"Bà Kiều Uyên?" - Kim Ngọc sắp xếp trí nhớ một lúc rồi mới vỡ ra.

"À! Là bác ấy."
"Vâng, mời cô lên xe.

Đồ đạc của cô chúng tôi sắp xếp mang về sau."
Kim Ngọc tá hỏa:
"Gì? Gì ạ? Sao lại..."
"Tôi chỉ làm theo lệnh của bà chủ.

Mọi chuyện cô có thể đến hỏi trực tiếp bà chỉ.

Mời cô lên xe."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương