Trong xe, không khí ngượng ngùng bao trùm, khiến Ngọc Chiêu Vân phải hít thở khó khăn.

Thẩm Hạo Quân chòm người lấy chai nước, mở sẵn nắp rồi đưa cho cô.
Người phía trên vừa thấy hành động vừa rồi, đã không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc:
_ Yo, Thẩm tổng đại nhân còn có bộ mặt như thế này nữa sao? Nếu để người khác biết, có phải là rất mất mặt không?
_ Thời Đình, cậu chán sống rồi sao? Tôi như vậy với vợ của tôi, cũng đâu có gì lạ!
_ Vợ...!vợ? Thẩm Hạo Quân, cậu đùa tôi sao? Người này là vợ cậu?
Thời Đình như vừa khai sáng một điều gì đó, khiến anh ta kinh ngạc đến mắt chữ A mồm chữ O.
Ngọc Chiêu Vân thấy Thời Đình không tin chuyện này, cô nhỏ giọng lên tiếng giới thiệu:
_ Chào anh, tôi là Ngọc Chiêu Vân, là vợ của Thẩm Hạo Quân.
_ Ngọc Chiêu Vân? Là giám đốc quản trị khách sạn Đông Chiêu? Hai người bắt tay lừa gạt tôi có đúng không?
Thời Đình nhanh tay bẻ lái vào lề đường, dừng xe lại để hỏi rõ mọi chuyện.

Dù sao thì chuyện này cũng là chuyện lớn, không hỏi rõ, anh ta lại thấy ăn không ngon ngủ không yên.
Thẩm Hạo Quân đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Ngọc Chiêu Vân, nhẹ nhàng giới thiệu:
_ Vân Nhi, đây là Thời Đình, là bạn thân từ cấp hai của anh.

Cậu ta đang là giám đốc của Thời thị, về mọi lĩnh vực như Thẩm thị.

Sắp tới có đấu giá mảnh đất ở cạnh bờ biển.

Nếu em muốn, anh sẽ bảo anh ta tặng mảnh đất đó cho em.

Xem như là của hồi môn bạn thân anh tặng.
_ Chính là mảnh đất vàng, đứng sau mảnh đất rồng vàng sao?
_ Em biết sao?

Ngọc Chiêu Vân gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Thời Đình, vừa định lên tiếng cảm ơn, liền bị ánh ta cắt ngang, khó chịu trách móc Thẩm Hạo Quân.
_ Hạo Quân, cậu lấy vợ, chuyện này tôi rất vui thay cho cậu.

Nhưng mảnh đất đó, không thể tặng không cho vợ cậu.

Em gái, chuyện này anh nói thẳng, mảnh đất đó...
_ Khụ...khụ...
_ Quân, anh không sao chứ?
Thẩm Hạo Quân lắc đầu, liếc ánh mắt đầy sát khí nhìn Thời Đình, khiến anh ta im bặt, một chút cũng không dám nói tiếp câu sau.
Anh nhìn cô, trong đầu nghĩ cô đúng là người anh đang tìm.

Đến diễn cũng tự nhiên như vậy, còn quan sát từng cử chỉ và hành động nhỏ nhặt của anh.

Rốt cuộc cô đang là diễn cùng anh, hay là đã bị vai diễn người vợ này làm cho không còn nhớ mục đích của bản thân?
...
Thời Đình tiếp tục chạy, trong lòng đã tiếc đứt ruột đứt gan vì chuyện mảnh đất.

Bên ngoài vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng bên trong đã khóc nhiều chút!
Lâu lâu mới gặp thằng bạn, mà mỗi lần gặp, nó chỉ biết báo cho mình.

Bây giờ nó lại có vợ, cuộc sống sau này lại càng thảm hơn.
Ngọc Chiêu Vân ngồi nghịch điện thoại, lâu lâu lại ngước nhìn anh, nhỏ giọng nói vừa đủ hai người nghe:
_ Chúng ta không cần phải ôm nhau như vậy! Em cảm thấy hơi khó chịu.
_ Ngoan, chúng ta đang tập sống chung với tư cách là vợ chồng thật sự.
_ Nhưng...em không quen.
Thẩm Hạo Quân xoa đầu cô, nhỏ giọng bảo:
_ Mai ra mắt gia đình hai bên, chúng ta về sống chung đi!
_ Quân, chuyện này quá nhanh đi! Anh cũng phải cho em thời gian thích nghi chứ!
_ Aiya, được được!
Ngọc Chiêu Vân suy nghĩ về cuộc sống sau này, đúng là thảm họa mà! Hai năm sống chung, nên thương lượng lại chuyện chăn gối không nhở?
Ngọc Chiêu Vân lưới nhẹ Weibo, hai mắt bỗng sáng rực, đưa điện thoại đến trước mắt Thẩm Hạo Quân.

Anh nhìn qua rồi lại thôi, lên tiếng hỏi cô về người xem mắt:
_ Người đàn ông được Ngọc phu nhân giới thiệu, là ai?
_ Hình như là đại thiếu gia của Thời gia.

Thời...!Thời gia?
Cả Ngọc Chiêu Vân và Thẩm Hạo Quân đều kinh ngạc.

Thời Đình ngồi phía trước cũng toát mồ hôi hột, vội lên tiếng giải thích:
_ Thẩm tổng đại nhân, chuyện này tôi không biết gì cả! Chuyện xem mắt, là do mẹ tôi sắp xếp.

Với lại, đại thiếu gia là anh trai tôi, là Thời Địch.
_ Thời Địch? Là người đã giành giải quán quân trong cuộc thi đấu võ toàn quốc, đợt vừa rồi sao?
_ Đúng đúng.

Chiêu Vân, em biết sao?
Ngọc Chiêu Vân nhìn Thời Đình gật đầu, sau đó lại nói tiếp:

_ Anh ấy chính là thần tượng của Thẩm Tịch Y.

Cậu ấy nói, hai người có dịp gặp nhau ở Mỹ, còn đi ăn cùng nhau thì phải.
_ Thẩm Tịch Y, chẳng phải là...
_ Khụ...khụ...
Câu nói vừa ra cửa miệng, đã bị Thẩm Hạo Quân chặn lại.

Thời Đình như hiểu chuyện, vội cười cho qua, rồi nói:
_ Chiêu Vân, chúng ta nói chuyện này sau đi! Để anh liên lạc với anh hai, không cần đến buổi xem mắt.
_ Ồ, vậy nhờ anh!
...
Đến chiều, Ngọc Chiêu Vân vừa vào cửa Ngọc gia, liền bị một lực mạnh vác cô lên vai đi thẳng vào phòng khách.

Tiếng la thất thanh của cô vang vọng cả căn biệt thự.
_ Nè, anh có gì từ từ nói, đừng có mà động thủ với em.
Anh ta thẳng tay quăng cô xuống sofa, còn nhẫn tâm ép cô vào thành ghế, tức giận nói:
_ Ngọc Chiêu Vân, có phải em đủ long đủ cánh rồi, nên muốn bay đi đâu là bay sao? Còn bí mật kết hôn mà không báo cho ai biết!
_ Trác Đông, có gì từ từ nói, con làm con bé sợ rồi!
_ Mẹ, mẹ cứ cưng chiều nó mãi, bây giờ nó đã làm ra loại chuyện gì rồi!
Ngọc Trác Đông, anh trai của Ngọc Chiêu Vân.

Đang nắm trong tay Tập đoàn Ngọc thị, chuyên về sản xuất rượu.

Anh là người trầm tính ít nói, lạnh lùng đến lửa cũng không thể làm chảy được! Nhưng đối với đứa em gái là Ngọc Chiêu Vân, anh ta luôn đặt trong lòng bàn tay mà cưng sủng.
Những ai có ý đồ với cô, đều phải có sự cho phép của anh ta.

Nếu không, Ngọc Trác Đông nhất định sẽ hành người đó lên bờ xuống ruộng.
Giống như chuyện cô kết hôn bí mật, đã khiến cho dư luận phải một phen kinh hãi.

Người làm anh như anh ta, không tức giận mới lạ.

Đối với anh ta, cô vẫn chỉ là một bé con, vẫn chưa muốn gả đi nhanh như vậy!
Bây giờ Ngọc Trác Đông cũng đã gần ba mươi, nhưng một mảnh tình vắt vai còn chưa có.


Chỉ có đứa em gái luôn quanh quẩn bên cạnh.

Người ngoài không biết còn tưởng họ là người yêu của nhau.
...
Tào Tuyết Nghi đi đến ngồi cạnh Ngọc Chiêu Vân, đưa nước cho cô uống, sau đó mới hỏi chuyện:
_ Vân Nhi, chuyện con kết hôn là thật sao? Sao không bàn chuyện với gia đình?
_ Mẹ, con là bất đắc dĩ mà! Bọn con yêu nhau, mà mẹ và ba cứ bắt con đi xem mắt, thật không biết nên làm thế nào mới đúng.
_ Nhưng con cũng nên bàn qua với ba mẹ chứ!
Tào Tuyết Nghi luôn nhẹ nhàng hỏi chuyện, không hề có câu nào lớn tiếng với cô.

Còn Ngọc Cảnh Minh thì khác, lúc nóng giận thường hay im lặng, chỉ đợi mọi người nói xong mới lên tiếng trách móc.
Tính cách của Ngọc Trác Đông cũng từ ông mà ra, chỉ có điều, nghĩ gì làm nấy, không quan tâm cảm xúc của người khác ra sao!
Ngọc Chiêu Vân liếc nhìn Ngọc Cảnh Minh, sau đó mới nhẹ giọng đáp lại Tào Tuyết Nghi:
_ Mẹ, mẹ yên tâm, con không yêu sai người.

Chuyện kết hôn, bọn con đã thương lượng với nhau, không có gì sai sót cả.
_ Nói láo.

Em làm gì có bạn trai mà kết hôn.

Người đàn ông đó, có phải em tìm đại để biện minh cho chuyện em không muốn xem mắt không?
_ Anh nói gì thế? Em không phải loại người như vậy! Vậy tại sao anh không tìm bạn gái rồi kết hôn đi? Mẹ sắp xếp xem mắt cho anh, anh cũng đã đi đâu?
Ngọc Chiêu Vân trừng mắt nhìn lại Ngọc Trác Đông.

Tính cách của cô được thừa hưởng từ cả ba lẫn mẹ, nên tính khí có hơi thất thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương