_ Chuyện...!chuyện này sao anh biết được? Xuân dược gì đó, sao anh biết chứ?
Ngọc Chiêu Vân thẳng tay quăng ly nước xuống sàn, tiếng động lớn khiến cho thư kí của Ngọc Trác Đông phải chạy vào, hốt hoảng hỏi:
_ Ngọc tổng, anh có chuyện gì cần sai bảo sao?
_ Không có, mau ra ngoài, đừng làm phiền Vân Nhi nhà tôi đang tức giận.
Thư kí Châu gật đầu hiểu ý, vội chạy nhanh ra ngoài, một chút cũng không muốn quay đầu lại nhìn.
Ngọc Chiêu Vân nhìn cái ly vỡ vụn dưới sàn, sau đó nhìn về phía Ngọc Trác Đông, rằng giọng nói:
_ Anh hai, anh có tin bản thân mình sẽ như cái ly đó không?
_ Ê nè, Vân Nhi, có gì từ từ nói! Chuyện này, anh chỉ muốn xem em và hắn có thật sự yêu nhau hay không thôi!
_ Vậy là anh thử bọn em bằng cách này sao? Có thấy mình quá đáng không? Chuyện vợ chồng không phải chuyện nhỏ, anh như vậy là phá hủy cuộc sống đã đặt ra của bọn em.
_ Anh...
Ngọc Trác Đông vò đầu bứt tóc, thật sự đã rất khó xử về chuyện này! Nếu anh ta suy nghĩ trước khi làm, chắc đã không khiến Ngọc Chiêu Vân phải bày ra bộ mặt này với anh ta.
_ Bỏ đi, sớm muộn cũng xảy ra, chuyện này chấm dứt đi! Em không muốn anh làm chuyện gì đó mà không suy nghĩ trước! Nếu xảy ra lần nào nữa, em sẽ không tha cho anh đâu!
_ Anh sai rồi, anh xin lỗi!
_ Không sao, sau này đừng như vậy nữa! Nếu anh dùng thuốc đó quá nhiều, người nguy hiểm là bọn em.

Với lại, lần đầu mà như vậy, là làm khó bọn em.

...
Ngọc Chiêu Vân ra về, vừa xuống đến sảnh chính, lại có chuyện không hay xảy ra.

Cô liếc nhẹ người đến gây rối, sau đó gửi một tin nhắn cho Ngọc Trác Đông, sau đó đi đến hóng chuyện cùng đám nhân viên.
_ Phạm Thị có quan hệ gì với anh? Cô ta tìm đến gây rối trật tự của Ngọc thị rồi!
Ngọc Trác Đông vừa nhận được tin nhắn, đã chạy ngay xuống sảnh, muốn xem cô gái tên Phạm Thị mà Ngọc Chiêu Vân đã nhắc đến, là ai và có lai lịch thế nào!
Ngọc Chiêu Vân đi đến nhìn cô ta nổi loạn, rốt cuộc là đến đây vì mục đích gì chứ? Cô nhìn sang nhân viên bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
_ Cô ta đến đây làm gì vậy? Ngày nào cũng gây rối vậy sao?
_ Đại tiểu thư, cô có điều không biết! Cô gái họ Phạm này là lần đầu đến đây, còn không ngừng la lối um xùm.

Muốn tìm Ngọc tổng, nhưng không gặp được là một lát liền rời đi! Đã như vậy ba ngày liền rồi, chúng tôi đều không dám nói với Ngọc tổng, sợ bị trách xuống, chúng tôi lại không gánh nổi.
_ Thế bảo vệ thì sao? Không đuổi được cô ta sao?
_ Có bảo vệ cũng như không, họ xem trọng cái đẹp, hoàn toàn không muốn làm đau phụ nữ.

Nên là, mặc cho cô ta làm loạn.
Ngọc Chiêu Vân nhíu mày khó chịu, lại còn có loại người mặt dày như Phạm Thị sao? Đã không đu bám được Thẩm Hạo Quân, bây giờ lại muốn quay sang Ngọc Trác Đông sao?
Loại phụ nữ chỉ muốn dựa dẫm vào đàn ông như cô ta, chắc cô ta là người cuối cùng trong đám người bị tuyệt chủng rồi!
Cô sao có thể làm ngơ được chuyện này, luồn qua đám đông, đi đến phía sau Phạm Thị, lạnh lùng nói:
_ Phạm Thị, đây là nơi cô muốn gây rối lúc nào là gây sao? Có tin tôi báo cảnh sát đưa cô đi không?
Phạm Thị quay người, bắt gặp oan gia liền nhếch mép cười khinh bỉ, lên mặt đáp lại cô, một chút cũng không quan tâm cô có làm thật hay không!
_ Lại là cô sao? Sao đi đâu cũng gặp vậy? Một mình Thẩm Hạo Quân không đủ thỏa mãn cô sao? Bây giờ lại đến tìm Trác Đông, là định...
Bốp.
Không đợi Phạm Thị nói thêm câu nào, Ngọc Chiêu Vân trực tiếp tát thẳng vào mặt cô ta, một chút nương tay cũng không có.

Cô thừa biết câu tiếp theo cô ta định nói là gì, cứ vậy để cô ta nói ra những câu mất mặt đó, thì không phải tác phong của cô.

Cô đưa mắt quan sát coi ta từ trên xuống dưới, sau đó lại dùng giọng điệu dạy dỗ, đáp lời cô ta:
_ Ngọc Trác Đông là anh trai tôi, tôi còn nắm trong tay hai mươi phần trăm cổ phần của Ngọc thị.

Tôi có tư cách quyết định mọi chuyện ở Ngọc thị, kể cả chuyện đuổi hai tên bảo vệ kia!

_ Cô...
_ Có chuyện gì vậy? Sao lại không làm việc, tụm ba tụm năm ở đây làm gì?
_ Ngọc tổng.
Ngọc Trác Đông đưa mắt nhìn Phạm Thị, rồi nắm lấy tay cô, khẽ hỏi:
_ Không sao chứ? Đây nhiều người như vậy, muốn đánh người cũng nên nói họ một tiếng, nhân viên của anh liền giúp em.
_ Cô ta nói em quyến rũ anh, một mình chồng em không thỏa mãn được!
_ Ngoan, anh cho người đưa em đến Thẩm thị, ở đây để anh giải quyết.
Ngọc Chiêu Vân gật đầu, liếc xéo Phạm Thị một cái rồi mới rời đi! Ngọc Trác Đông thấy cô đã đi xa, quay người liền bắt gặp ánh mắt đầy uất ức của Phạm Thị.
Anh khó chịu nhìn lễ tân, sau đó nhìn hai tên bảo vệ đứng gần đó, lớn giọng nói:
_ Liên hệ với phòng kế toán, phát lương trực tiếp cho hai bảo vệ, bắt đầu từ ngày mai không cần phải đến làm nữa!
_ Ngọc tổng, anh đừng đuổi bọn tôi mà, bọn tôi biết sai rồi!
_ Muộn rồi, mau cút đi!
Phạm Thị nhìn hành động dứt khoát của Ngọc Trác Đông, hai chân đã run rẩy đến không nhấc lên được! Anh ta lúc này mới chú ý đến cô ta, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, mà nói thẳng mặt cô ta:
_ Giả vờ cái gì? Bản thân mình là loại người thế nào thì sống theo như vậy đi! Cứ phải diễn mỗi nơi một diễn cảnh như vậy, không thấy mệt sao? Phạm Thị chứ gì? Tôi báo cảnh sát rồi, rất nhanh sẽ đến đón cô thôi!
_ Trác Đông, anh...anh nghe em giải thích đi mà!
_ Giải thích cái gì? Tôi giải quyết như vậy không được sao? Phiền phức!
Phạm Thị đã thật sự buông xuôi, những người đàn ông giữ thân như ngọc này, cô ta hoàn toàn không có cơ hội chạm vào.

Chỉ khi người mà họ thích, mới có đặc quyền này mà thôi!
Không kịp để Phạm Thị trốn chạy, cảnh sát đã đến trước cổng chính.


Ngọc Trác Đông trực tiếp ra đón, nói gì đó với người cảnh sát, rồi quay người đi lên văn phòng.
Vị cảnh sát đưa theo hai người nữa đi vào, nhìn Phạm Thị một cái rồi lên tiếng hỏi:
_ Cô là Phạm Thị sao? Ngọc tổng vừa báo, cô gây rối ở đây đã nhiều lần, mời cô theo chúng tôi về trụ sở làm biên bản.
_ Tôi đến vì hợp đồng.
_ Chuyện đó tôi không can thiệp được, mời cô theo chúng tôi.

Nếu không hợp tác, chúng tôi sẽ bắt cô đi!
Phạm Thị thật sự không cam tâm, ánh mắt uất hận nhìn theo bóng lưng của Ngọc Trác Đông.

Phạm thị của cô ta nhỏ bé, chỉ khi hợp tác với một trong hai Tập đoàn là Thẩm thị và Ngọc thị.

Phạm thị mới có cơ hội vươn lên.
Bây giờ cả hai người họ đều có mối quan hệ tốt với Ngọc Chiêu Vân.

Có chết cũng không để tâm đến Phạm thị nhỏ bé kia!
Cô ta vừa đi vừa suy nghĩ, trong đầu liền nảy ra một ý định, chẳng biết là gì nhưng lại khiến cô ta vui vẻ hẳn lên, còn nở một nụ cười quỷ dị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương