Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Chương 56: quyễn 2 : Cảm xúc không ổn định

Một chiếc xe xa hoa đang trên đường đi đến sân bay, Hướng Vi nghiêm túc báo cáo những nội dung quan trọng trong buổi họp cho Nam Cung Nghiêu. Những ngón tay kéo qua kéo lại rất nhanh trên màn hình cảm ứng, hình ảnh quét nhanh qua, nhưng lại được anh ghi nhớ rất nhanh vào trong đầu. Từ nhỏ anh đã có trí nhớ rất tốt, bất cứ vật gì chỉ cần nhìn qua một lần, thì không qua giờ có thể quên được.

“Đánh bại năm công ty khác, nắm bắt thời cơ trước mắt thì tỷ lệ thành công là 70%. Anh đích thân đi, nhất định không có vấn đề gì.” Hướng Vi vô cùng tin tưởng. Làm cấp dưới của Nam Cung Nghiêu mấy năm nay, tập đoàn đã không ngừng nuốt trọn rất nhiều công ty nhỏ, từ từ trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất Đài Loan. Bất cứ chuyện gì hễ anh muốn làm, thì nhất định sẽ thành công.

“Một khi cùng công ty Vân Đạt hợp tác, sẽ đem tập đoàn mở rộng ra trên bản đồ của Đông Nam Á.”

“Ưm!” Sự chú ý của Nam Cung Nghiêu dừng lại ở trên tập tài liệu. Điện thoại đổ chuông, anh quét mắt qua, là số điện thoại nhà. “Là tôi!”

Ở đầu bên kia điện thoại có tiếng người phụ nữ nói chuyện gì đó rất vội vàng, sắc mặt Nam Cung Nghiêm biến đổi, nhanh chóng cúp điện thoại. “Dừng xe!”

“Hướng Vi, em đại diện tôi sang đó đám phán!”

“Nhưng việc này liên quan đến bước phát triển tiếp theo của công ty, anh tự mình tham gia thì càng nắm chắc phần thắng trong tay hơn!” Những lời Hướng Vi nói là thật. Nhưng cô điều cô không dám nói ra đó là, cô vẫn mong mỏi cùng anh đi công. Cô biết anh đã có vợ rồi, đi câu dẫn người đàn ông của người khác cô tuyệt đối không làm. Cô chỉ muốn ở bên chăm sắc anh, cho dù chỉ quay quanh công việc.

“Tôi tin tưởng em!” Nam Cung Nghiêu vỗ nhẹ bả vai cô, rồi xuống xe.

“Tổng, tổng tài…” Hướng Vi không gọi anh lại được, luyến tiếc nhín bóng dáng anh ngồi vào chiếc xe khác.

Anh làm bất cứ việc gì cũng công tư rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vì việc riêng làm ảnh hưởng công việc, huống hồ đây lại là một đề án hợp tác quan trọng.

Xảy ra chuyện gì, khiến anh ấy để tâm đến vậy chứ?

Không lẽ là…Uất Noãn Tâm sao?

……………..

Nam Cung Nghiêu phóng một lèo như gió trở về nhà. “Thiếu Khiêm đâu?”

“Nhị thiếu gia đang ở trong phòng, cách vài phút lại hỏi thiếu phu nhân đâu rồi, nói là muốn nhìn thấy cô ấy!” Sắc mặt của Hà quản gia rất nghiêm trọng. “Tôi lo nếu cứ tiếp tục như vậy, tâm tình của nhị thiếu gia sẽ lại mất kiểm soát.”

“Gọi bác sĩ Lâm đến đây!”

“Vâng…đại thiếu gia…” Hà quản gia do dự nói với anh: “Những ngày có thiếu phu nhân ở bên, tâm tình của nhị thiếu gia rất ổn định, tôi đã rất lâu rồi không nhìn thấy ngài ấy nở nụ cười… hay là có thể….”

“Đủ rồi!” Nam Cung Nghiêu cắt đứt lời bà. “Cùng một sai lầm, tôi không thể để nó xảy ra lần thứ hai!

Vừa bước vào phòng của Nam Cung Thiếu Khiêm, Nam Cung Nghiêu phát hiện đâu đâu cũng đều là. Mười mấy bức tranh, vài tượng thạch cao, tất cả đều là cô ấy. Không phải dịu dàng thì là cười khẽ, cùng với dáng vẻ mưu mô thâm hiểm trong mắt anh hoàn toàn khác nhau. Người đàn bà này, quả nhiên giả vờ rất giỏi, dùng ánh mắt thanh thuần ngây thơ làm cho Thiêm Khiêm mê mẫn đến xoay vòng vòng.

“Anh, anh trở về rồi!”

“Ừ!” Nam Cung Nghiêu nở nụ cười bước lên phía trước, Nam Cung Thiếu Khiêm đang vẽ sơn dầu, nhân vật chính quả nhiên lại là Uất Noãn Tâm. Anh cảm thấy vô cùng chướng mắt, cầm lấy bút vẽ của cậu ấy. “Nghĩ ngơi một lát rồi hãy vẽ tiếp!”

“Anh hai, em muốn nhìn thấy tiểu Noãn!” Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn anh một cách mong đợi, ánh mắt mang theo sự cầu xin.

“Cô ấy về nhà rồi…”

“Vẫn chưa! Cô ấy vẫn còn trong cái nhà này, em biết mà! Có phải anh không cho phép cô ấy đến gặp em, phải không? Ngày thứ hai sau khi anh nhìn thấy hai tụi em ở chung với nhau, thì đã không gặp được cô ấy nữa, Hà quản gia cũng không chịu cho cô ấy qua đây!” Nam Cung Thiếu Khiêm càng nói càng gấp, cảm xúc bắt đầu có chút kích động, nắm chặt lấy bàn tay của Nam Cung Nghiêu.

“Anh hai, em biết anh đang lo lắng chuyện gì! Nhưng em đảm bảo, tiểu Noãn tuyệt đối sẽ không giống loại đàn bà kia! Anh cho cô ấy đến gặp em đi, có được không? Em rất nhớ cô ấy… rất muốn rất muốn nhìn thấy cô ấy….”

“Buổi trưa muốn ăn cái gì nè? Anh hai tự mình xuống bếp nấu cho em ăn!”

“Em không muốn ăn gì hết, em chỉ muốn nhìn thấy cô ấy!”

“Hồi còn nhỏ, em thích nhất là ăn món sườn kho cay, anh vẫn còn nhớ cách làm, chỉ là có chút không quen tay…”

“Anh hai!” Nam Cung Thiếu Khiêm gào lên đẩy tay anh ra. “Em nói rồi cái gì em cũng không muốn, em chỉ cần tiểu Noãn!”

Nam Cung Nghiêu hít một hơi, cuối người xuống nhìn thẳng cậu ấy, nghiêm túc nói: “Cô ấy không nghĩ đơn giản giống như em đâu, để cô ấy ở bên cạnh, chỉ có thể tổn thương em thôi!”

“Có phải anh sợ em làm tổn thương cô ấy đúng không?” Nam Cung Thiếu Khiêm cười lạnh. “Em biết rõ bản thân có bệnh, khi phát tát giống như một thằng điên. Nhưng bây giờ em đã tốt lên rất nhiều, em cũng có thể khống chế chính mình rồi! Nếu như anh thật sự quan tâm em, thì để cho em gặp cô ấy đi!”

“Thiếu Khiêm…”

“Em không muốn nghe gì hết! Em muốn gặp cô ấy! Em muốn gặp cô ấy!” Nam Cung Thiếu Khiêm như bị trúng lời nguyền, trong miệng không người lẩm bẩm câu đó, không quan tâm chạy ra bên ngoài.

“Thiếu Khiêm! Em bình tĩnh đi!” Nam Cung Nghiêu muốn ngăn cậu ấy lại, nhưng kích động khiến cho cậu ấy càng điên loạn phản kháng. Xe lăn bấp bênh, ngã xuống đất, nhưng anh vẫn cứ liền mạng đi ra bên ngoài, gào lên. “Tiểu Noãn…tiểu Noãn…em ở đâu vậy…anh muốn gặp em…

“Tiểu Noãn…em ở đâu…ra đây đi…anh muốn gặp em…anh hai…buông em ra…em muốn đi tìm tiểu Noãn…buông ra…tiểu Noãn…cầu xin em xuất hiện đi…” Tiếng gào thét thê lương làm chấn động cả biễt thự, cũng làm kinh động đến Uất Noãn Tâm.

Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giống như con kiến bò trên chảo nóng, gấp đến xoay vòng vòng. Nhiều lần muốn xông ra ngoài, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Nam Cung Nghiêu, không thể không lùi bước. Cô sợ bản thân xuất hiện sẽ khiến cho Nam Cung Thiếu Khiêm mất khống chế.

“Tiểu Noãn…tiểu Noãn…”

Tiếng kêu ngày càng thê lương, giống như có hàng vạn cây kim đâm vào trong tim của chính mình. Cô che lổ tai mình lại, cật lực lắc đầu, không nghe nữa, không nghe nữa… nếu không cô sẽ phát điên mất!

……………….

“Thiếu Khiêm, em bình tĩnh lại đi!” Nam Cung Nghiêu tốn rất nhiều sức lực mới có thể mang Nam Cung Thiếu Khiêm về giường, nhưng cảm xúc của cậu ấy dường như không khống chế được, sắc mặt hung tợn, hai con mắt đầy tia máu, nhìn giống như một con ác quỷ đang gào thét, cứ một lát lại khốn khổ cầu xin anh buông cậu ấy ra.

Bởi vì kịch liệt bản kháng nên sức lực toàn thân mạnh đến dọa người, nhưng anh lại không thể làm tổn thương cậu ấy, rất khó khống chế.

“Đại thiếu gia!” Hà quản gia nhanh chóng đưa bác sĩ Lâm đến, ông nhìn thấy tình hình trước mắt của Nam Cung Thiếu Khiêm, vội vàng hỏi: “Thiếu gia, có cần phải tiêm thuốc an thần cho cậu ấy không?”

Nam Cung Nghiêu do dự một hội, nhìn thấy cậu ấy đã mất đi khống chế, đành phải gật đầu. Hà quản gian cùng người làm ở bên cạnh đè Nam Cung Thiếu Khiêm xuống. Bác sĩ Lâm cho cậu ấy một mũi thuốc an thần, Nam Cung Nghiêu quay mặt sang chổ khác, không nhẫn tâm chứng kiến cảnh đó.

“Buông tôi ra…buông tôi ra…tôi không muốn tiêm…anh hai…anh hai cứu em với…” Nam Cung Thiếu Khiêm gào thét khàn cả giọng, cả người đầy mồ hôi. Qua một hồi, thuốc có tác dụng, mới từ từ yên tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.

Mọi người nhẹ nhàng thở một hơi.

Ngược lại tâm tình của Nam Cung Nghiêu càng trầm trọng thêm.

“Đại thiếu gia…”

“Các người xuống dưới trước đi! Tôi sẽ chăm sóc em ấy!”

“…………..Vâng!”

Nam Cung Nghiêu đến phòng tắm lấy một chiếc khăn lông, lau mặt cho Nam Cung Thiếu Khiêm. Trên khuôn mặt nổi những đường gân màu xanh, nước mắt và mồ hôi hòa chung là một, làm cho lòng anh vô cùng đau, tự trách mình giống như một con ác quỷ.

Nếu không phải vì anh, em ấy sẽ không biến thành bộ dạng giống như vậy. Anh đã hứa với ba mẹ, cho dù phải mất cái mạng này, cũng sẽ chăm sóc cho em trai thật tốt. Em ấy đáng lẽ phải giống như một thiên sức vô tư không lo nghĩ gì, chứ không phải giống bây giờ biến thành…

Trong mắt anh có vài giọt nước mắt, anh hít sâu một hơi, run rẩy mang nước mắt đè nén xuống. Anh chính là trụ cột tinh thần cho em ấy dự vào, tuyệt đối không thể đầu hàng trước được!”

Uất Noãn Tâm! Cô ta là kẻ đầu xỏ cho tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay. Cô có chết một trăm ngàn lần cũng không đủ để đền hết tội! Nhưng tôi sẽ không để cho cô chết một cách dễ dàng, cô vẫn còn giá trị để lợi dụng. Món nợ này, sau này tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi với cô

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương