Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
-
Chương 45: Bàn tay lạnh như băng
Ngày thứ hai Uất Noãn Tâm kìm nén tâm tình mình lại, lên tòa án như thường lệ. Vụ án này là vụ tranh chấp giữa các nhà phát triển bất động sản với các hộ gia đình, đây là một vụ kiện điển hình của các nhà tài phiệt áp bức những người dân bình thường. Uất Noãn Tâm vừa cầm lấy một bộ tài liệu, thì biết vụ án này rất khó thắng. Đằng sau vụ án này liên quan đến lợi ích của các tập đoàn lớn, không có một luật sư bình thường nào dám ra mặt nhận vụ kiện này, trên cơ bản vụ này kiện cũng như không kiện.
Đối với phần thắng của vụ này, cô cũng không nắm chắc, chỉ có thể nổ lực hết mình, cố gắng giúp đỡ Lương Cảnh Đường.
Vừa bắt đầu, các hộ gia đình bị đưa vào tình cảnh vô cùng bất lợi. Nhưng trong quá trình biện luận, Lương Cảnh Đường đã đưa ra bằng chứng vô cùng thuyết phục, hơn nữa còn có tài biện luận sắc xảo của anh, luận cứ rõ ràng, đã đẩy các nhà tài phiệt đi vào bước đường cùng, không còn lời nào để nói, cuối cùng giành được phần thắng về mình.
Gia đình của A Thuần cảm động đến rơi nước mắt, nhất quyết mời Lương Cảnh Đường dùng cơm. Trên bàn ăn rất nhiều lần mời rượu, Uất Noãn Tâm khó có thể từ chối thành ý của người khác, nên chỉ uống vài ngụm rượu trắng. Vừa mới uống thì không cảm thấy gì, chỉ là đầu óc hơi choáng ván, nhưng vẫn có thể nhớ đường về đến nhà.
Về đến nhà, mùi rượu lại xộc lên lần nữa. Đầu óc vừa choáng váng vừa nhức, chân bước lảo đảo, đứng cũng đứng không vững, hình ảnh trước mắt xoay vòng vòng. Một tay miễn cưỡng vịn trên tay nắm cầu thang, chợt một trận buồn nôn từ bụng muốn trào lên, một mạch chạy đại vào một căn phòng, ôm lấy bồn cầu nôn thóc nôn tháo.
Ói hơn nửa giờ, cô mới cảm thấy có chút dễ chịu. Men theo tường từ từ bước ra ngoài phòng, người như bùn nhão ngã lăn ra giường. Đỏ mặt tía tai, đầu óc choáng váng, cổ họng vô cùng khô khốc, không có sức, lí nhí: “Nước…tôi muốn uống nước…”
Mơ màng có cảm giác có một tiếng vang rất nhỏ ngày càng gần, giống như tiếng vang của các bánh xe đang ma sát nhau.
Có một hình bóng màu đen che hết mặt của cô.
Uất Noãn Tâm cố gắng mở mắt ra, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được, đột nhiên bị một người thô lỗ kéo xuống đất. Sức lực rất mạnh, cả người cô gần như bay ra ngoài, văng vào tường, cô nghe thấy tiếng xương gãy trên người mình, thảm thiết kêu lên:”A…..”
Một giây sau, có một bàn tay lạnh như băng hung hăn bóp cổ của cô. Trong bóng đêm có người chạy đến ôm lấy cô, như một con sư tử đang giận dữ, nhìn chằm chằm vào cô, không ngừng tăng thêm lực: “Chết…chết đi…chết đi…”
Uất Noãn Tâm liều mạng đánh vào cánh tay của anh ta, chân đá loạn xạ, nhưng không cách nào thoát khỏi cánh tay lạnh như băng tựa như tay của ác quỷ đó.
“…..” thế giới trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cổ họng nóng giống như bị đốt cháy vậy, hô hấp dồn dập, cô sắp bị chết ngạt rồi…
Đối với phần thắng của vụ này, cô cũng không nắm chắc, chỉ có thể nổ lực hết mình, cố gắng giúp đỡ Lương Cảnh Đường.
Vừa bắt đầu, các hộ gia đình bị đưa vào tình cảnh vô cùng bất lợi. Nhưng trong quá trình biện luận, Lương Cảnh Đường đã đưa ra bằng chứng vô cùng thuyết phục, hơn nữa còn có tài biện luận sắc xảo của anh, luận cứ rõ ràng, đã đẩy các nhà tài phiệt đi vào bước đường cùng, không còn lời nào để nói, cuối cùng giành được phần thắng về mình.
Gia đình của A Thuần cảm động đến rơi nước mắt, nhất quyết mời Lương Cảnh Đường dùng cơm. Trên bàn ăn rất nhiều lần mời rượu, Uất Noãn Tâm khó có thể từ chối thành ý của người khác, nên chỉ uống vài ngụm rượu trắng. Vừa mới uống thì không cảm thấy gì, chỉ là đầu óc hơi choáng ván, nhưng vẫn có thể nhớ đường về đến nhà.
Về đến nhà, mùi rượu lại xộc lên lần nữa. Đầu óc vừa choáng váng vừa nhức, chân bước lảo đảo, đứng cũng đứng không vững, hình ảnh trước mắt xoay vòng vòng. Một tay miễn cưỡng vịn trên tay nắm cầu thang, chợt một trận buồn nôn từ bụng muốn trào lên, một mạch chạy đại vào một căn phòng, ôm lấy bồn cầu nôn thóc nôn tháo.
Ói hơn nửa giờ, cô mới cảm thấy có chút dễ chịu. Men theo tường từ từ bước ra ngoài phòng, người như bùn nhão ngã lăn ra giường. Đỏ mặt tía tai, đầu óc choáng váng, cổ họng vô cùng khô khốc, không có sức, lí nhí: “Nước…tôi muốn uống nước…”
Mơ màng có cảm giác có một tiếng vang rất nhỏ ngày càng gần, giống như tiếng vang của các bánh xe đang ma sát nhau.
Có một hình bóng màu đen che hết mặt của cô.
Uất Noãn Tâm cố gắng mở mắt ra, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được, đột nhiên bị một người thô lỗ kéo xuống đất. Sức lực rất mạnh, cả người cô gần như bay ra ngoài, văng vào tường, cô nghe thấy tiếng xương gãy trên người mình, thảm thiết kêu lên:”A…..”
Một giây sau, có một bàn tay lạnh như băng hung hăn bóp cổ của cô. Trong bóng đêm có người chạy đến ôm lấy cô, như một con sư tử đang giận dữ, nhìn chằm chằm vào cô, không ngừng tăng thêm lực: “Chết…chết đi…chết đi…”
Uất Noãn Tâm liều mạng đánh vào cánh tay của anh ta, chân đá loạn xạ, nhưng không cách nào thoát khỏi cánh tay lạnh như băng tựa như tay của ác quỷ đó.
“…..” thế giới trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cổ họng nóng giống như bị đốt cháy vậy, hô hấp dồn dập, cô sắp bị chết ngạt rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook