Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
-
Chương 350: Quyễn 7 : Anh trả con lại cho tôi!
Ngay lúc đó, kỳ thực trong lòng Uất Noãn Tâm cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì cô hiểu rõ Nam Cung Nghiêu có rất nhiều thủ đoạn, hơn nữa còn cực kỳ độc ác, chính mình không phải là đối thủ của anh. Nhưng ở trước mặt anh, cô không thể tỏ ra yếu đuối. Cho dù chết cũng phải chống trả đến cùng, nhất định không chịu thua.
“Anh đừng cho rằng mình tài giỏi lắm, tôi đã không còn là Uất Noãn Tâm yếu đuối không làm được gì như lúc trước đâu, tôi muốn làm gì thì làm đó. Chỉ cần chuyện gì tôi không muốn, anh đừng mơ có thể khống chế tôi!”
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu sáng lên, nhìn chằm cô. “Em vẫn mạnh miệng như vậy! Vậy chúng ta đánh cược đi, chưa hết ngày hôm nay, em sẽ ngoan ngoãn về Đài Loan!”
“Nằm mơ!”
Nam Cung Nghiêu bỗng nhiên bật cười, từng tiếng cười tràn ra từ lồng ngực của anh, vươn tay ra nâng cằm của Uất Noãn Tâm lên, từng đợt trêu chọc cứ luân phiên xoay chuyển trong ánh mắt.
“Dáng vẻ bướng bỉnh của em, đáng yêu quá đi……….. rất ngây thơ……….. em muốn đối đầu với tôi, kết cục thường chỉ thảm hại chẳng còn cái gì, em hẳn phải hiểu rõ điều này chứ.”
“Trước khi tôi chưa đẩy em vào đường cùng, em trước hết nên vì sự ngu ngốc của mình mà xin lỗi tôi đi. Có lẽ, tôi sẽ suy nghĩ lại, hoãn thi hành hình phạt, để em có thể sống thêm vài ngày……..”
Cái cằm bị anh siết chặt đến sắp đứt ra, trong lòng tràn ngập sự tức giận, càng tức giận, mặt Uất Noãn Tâm càng ngoan cố hơn. “Muốn tôi xin lỗi anh, nằm mơ đi! Người phải xin lỗi, là anh đó! Cho dù anh có quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi cũng không tha thứ cho nhưng hành vi cầm thú của anh đâu.”
Vẻ mặt của Nam Cung Nghiêu chợt lạnh lẽo, sau đó lại lập tức nở nụ cười nhạt nhẽo. “Vậy sao? Vậy em cứ mở to mắt ra mà xem, ai là người phải quỳ xuống cầu xin ai.”
Nói xong, anh đẩy cô ra, bước thật nhanh rời đi.
Uất Noãn Tâm giống như vừa mới đánh một trận chiến, mệt mỏi lã người, cả người mất hết súc, cố gắng hết sức về đến nhà, ngã nhào xuống ghế sofa. Nhắm mắt lại, trong đầu cứ lượn lờ gương mặt tàn nhẫn và những uy hiếp của Nam Cung Nghiêu.
Càng nghĩ cô càng sợ hãi, anh trước giờ chưa làm chuyện gì mà chưa nắm chắc cả, anh chắc chắn cô sẽ về Đài Loan, nhất định đã có sắp xếp rồi.
Rốt cuộc anh đang toan tính gì đây?
Không lẽ là………. bé Thiên?
Bên tai của Uất Noãn Tâm vang lên một tiếng ầm, sắc mặt trong nháy mắt tái mét.
Đáng chết! Sao cô không sớm nghĩ đến chứ.
Tông cửa chạy ra, đón xe taxi, mau chóng chạy đến nhà trẻ, nhưng cô vẫn đến trễ một bước.
“Bé Thiên được ba cậu bé đón rồi.” Cô giáo đưa cho cô một tờ giấy. “Đây là ba cậu bé để lại cho cô.”
Cô vội mở ra, bên trên có viết số điện thoại, gấp gáp không chờ đợi được nên gọi ngay.
“Nam Cung Nghiêu, anh trả bé Thiên lại cho tôi!”
Trái ngược với vẻ lo lắng của Uất Noãn Tâm, thì Nam Cung Nghiêu lại rất bình tĩnh hẻ hê trêu chọc đến ghê tởm. “Chỉ mới một tiếng, em cũng nhanh thật đó. Đáng tiếng, quá trễ rồi. Tôi và bé Thiên đang trên đường về Đài Loan rồi.”
“Đồ đê tiện!” Cô tức đến run rẩy, cả người run cầm cập. “Anh muốn gì cứ nhắm vào tôi nè, đừng mang bé Thiên đi……”
“Em nói cứ như tôi bắt cóc con vậy.” Anh cười khẽ, “thằng bé là con trai của tôi, tôi thương còn không kịp, làm sao có thể tổn thương con chứ?”
Uất Noãn Tâm giống như con gà mẹ tìm không được đứa con mình yêu thương, sốt ruột gào thét lên, “anh mau trẻ bé Thiên cho tôi, trả cho tôi!”
“Muốn bé Thiên quay trở về bên em, được tôi, đến Đài Loan tìm tôi!”
Nói xong, Nam Cung Nghiêu cúp điện thoại. Uất Noãn Tâm gọi lại lần nữa, nhưng anh tắt máy rồi, cô tức giận dậm chân.
Cô ngu thật! Nếu như cô có thể nghĩ đến Nam Cung Nghiêu sẽ làm chuyện đê tiện như vậy sớm chút, cũng không thành thế này.
Đài Loan……… nơi đó giống như cơn ác mộng, cô chạy trốn nơi đó khi trên người đầy thương tích, nhất quyết không muốn quay trở về nữa, nhưng mà bé Thiên……..
Không! Cô nhất định không thể mất đi người thân duy nhất được.
…………
Trên máy bay tư nhân đang bay về Đài Loan, Nam Cung Vũ Nhi ngồi không yên, vừa nghĩ tới Uất Thiên Hạo đang ở trên máy, cô ta lại cuống lên, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Nam Cung Nghiêu cúp điện thoại, nhìn cô ta. “Em sao vậy? Không thoải mái ư.”
“Đúng! Không thoải mái! Rất không thoải mái!” Mặt Nam Cung Vũ Nhi đen thui hỏi ngược lại. “Cái thằng con hoang Uất Thiên Hạo còn ở trên máy bay, em làm sao có thể thoải mái chứ.”
Anh lạnh lùng quát to, “Vũ Nhi, bé Thiên là con trai anh!”
“Nhưng nó cũng là con trai của con ả đê tiện Uất Noãn Tâm kia!”
“Tóm lại, đừng để anh nghe thấy em gọi thằng bé là con hoang. Nếu không, cho dù người đó là em, anh cũng không nương tay đâu.”
Nam Cung Vũ Nhi cười mỉa. “Anh không nương tay như thế nào đây? Anh giết em sao? Vậy thì giết đi! Dù sao cuộc sống này quá đau khổ rồi, chết đi cũng tốt! Nó chính là con hoang, con hoang, con hoang!”
“……….” Sắc mặt Nam Cung Nghiêu tái mét, cố gắng nhẫn nhịn không kích động mà tát cô ta một cái, cả cánh tay nổi đầy gân anh. Anh sợ mình sẽ tức giận mà mất kiểm soát, làm ra những chuyện đáng sợ, đành đứng dậy bỏ đi.
“Anh đi đâu hả? Đi xem cái đứa con hoang kia sao?” Nam Cung Vũ Nhi ôm anh lại, ngang ngược gào thét. “Em không cho anh đi!”
“Anh đi xem con, không đến lượt em cho phép.” Anh lạnh lùng hất tay cô ta ra.
“Nếu như anh hứa với em, chỉ cần anh và Uất Noãn Tâm cắt đứt quan hệ, em sẽ xem Uất Thiên Hạo như con trai của mình, anh đồng ý không?”
Câu nói này khi Nam Cung Nghiêu nghe thấy, thì chẳng có chút tin tưởng nào cả, quay đầu, nở nụ cười châm chọc. “Em đừng lừa dối mình nữa, em hiểu rất rõ, em làm không được!”
“Chỉ cần anh không qua lại với Uất Noãn Tâm, em đảm bảo…..”
“Cảnh em bóp cổ bé Thiên, vẫn còn in sâu trong đầu anh, anh đang hoài nghi rốt cuộc em là Vũ Nhi, hay là ác quỷ. Có lẽ, anh vốn chưa hề hiểu rõ con người em. Anh không để bé Thiên rơi vào nguy hiểm nữa, em tốt nhất nên tránh xa thằng bé đi. Bất kỳ người nào dám làm hại thằng bé, anh sẽ không nương tay đâu, bao gồm cả em đó.”
Nam Cung Vũ Nhi càng ghen tỵ hơn, Uất Thiên Hạo là con trai, là cục cưng của anh, không lẽ Đào Đào không phải sao? Đào Đào chẳng có chút ý nghĩa nào với anh sao?
Phải chăng không phải do anh sinh ra, nên anh không có chút cảm giác về tình cha con ruột thịt sao? Anh vẫn chưa biết thân phận của Đào Đào nên mới đối xử với con bé như vậy, nếu lỡ bị anh biết được chuyện đêm đó……….
Cô ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Cho dù chết, cô ta cũng sẽ không để chuyện này xảy ra!
“Anh đừng cho rằng mình tài giỏi lắm, tôi đã không còn là Uất Noãn Tâm yếu đuối không làm được gì như lúc trước đâu, tôi muốn làm gì thì làm đó. Chỉ cần chuyện gì tôi không muốn, anh đừng mơ có thể khống chế tôi!”
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu sáng lên, nhìn chằm cô. “Em vẫn mạnh miệng như vậy! Vậy chúng ta đánh cược đi, chưa hết ngày hôm nay, em sẽ ngoan ngoãn về Đài Loan!”
“Nằm mơ!”
Nam Cung Nghiêu bỗng nhiên bật cười, từng tiếng cười tràn ra từ lồng ngực của anh, vươn tay ra nâng cằm của Uất Noãn Tâm lên, từng đợt trêu chọc cứ luân phiên xoay chuyển trong ánh mắt.
“Dáng vẻ bướng bỉnh của em, đáng yêu quá đi……….. rất ngây thơ……….. em muốn đối đầu với tôi, kết cục thường chỉ thảm hại chẳng còn cái gì, em hẳn phải hiểu rõ điều này chứ.”
“Trước khi tôi chưa đẩy em vào đường cùng, em trước hết nên vì sự ngu ngốc của mình mà xin lỗi tôi đi. Có lẽ, tôi sẽ suy nghĩ lại, hoãn thi hành hình phạt, để em có thể sống thêm vài ngày……..”
Cái cằm bị anh siết chặt đến sắp đứt ra, trong lòng tràn ngập sự tức giận, càng tức giận, mặt Uất Noãn Tâm càng ngoan cố hơn. “Muốn tôi xin lỗi anh, nằm mơ đi! Người phải xin lỗi, là anh đó! Cho dù anh có quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi cũng không tha thứ cho nhưng hành vi cầm thú của anh đâu.”
Vẻ mặt của Nam Cung Nghiêu chợt lạnh lẽo, sau đó lại lập tức nở nụ cười nhạt nhẽo. “Vậy sao? Vậy em cứ mở to mắt ra mà xem, ai là người phải quỳ xuống cầu xin ai.”
Nói xong, anh đẩy cô ra, bước thật nhanh rời đi.
Uất Noãn Tâm giống như vừa mới đánh một trận chiến, mệt mỏi lã người, cả người mất hết súc, cố gắng hết sức về đến nhà, ngã nhào xuống ghế sofa. Nhắm mắt lại, trong đầu cứ lượn lờ gương mặt tàn nhẫn và những uy hiếp của Nam Cung Nghiêu.
Càng nghĩ cô càng sợ hãi, anh trước giờ chưa làm chuyện gì mà chưa nắm chắc cả, anh chắc chắn cô sẽ về Đài Loan, nhất định đã có sắp xếp rồi.
Rốt cuộc anh đang toan tính gì đây?
Không lẽ là………. bé Thiên?
Bên tai của Uất Noãn Tâm vang lên một tiếng ầm, sắc mặt trong nháy mắt tái mét.
Đáng chết! Sao cô không sớm nghĩ đến chứ.
Tông cửa chạy ra, đón xe taxi, mau chóng chạy đến nhà trẻ, nhưng cô vẫn đến trễ một bước.
“Bé Thiên được ba cậu bé đón rồi.” Cô giáo đưa cho cô một tờ giấy. “Đây là ba cậu bé để lại cho cô.”
Cô vội mở ra, bên trên có viết số điện thoại, gấp gáp không chờ đợi được nên gọi ngay.
“Nam Cung Nghiêu, anh trả bé Thiên lại cho tôi!”
Trái ngược với vẻ lo lắng của Uất Noãn Tâm, thì Nam Cung Nghiêu lại rất bình tĩnh hẻ hê trêu chọc đến ghê tởm. “Chỉ mới một tiếng, em cũng nhanh thật đó. Đáng tiếng, quá trễ rồi. Tôi và bé Thiên đang trên đường về Đài Loan rồi.”
“Đồ đê tiện!” Cô tức đến run rẩy, cả người run cầm cập. “Anh muốn gì cứ nhắm vào tôi nè, đừng mang bé Thiên đi……”
“Em nói cứ như tôi bắt cóc con vậy.” Anh cười khẽ, “thằng bé là con trai của tôi, tôi thương còn không kịp, làm sao có thể tổn thương con chứ?”
Uất Noãn Tâm giống như con gà mẹ tìm không được đứa con mình yêu thương, sốt ruột gào thét lên, “anh mau trẻ bé Thiên cho tôi, trả cho tôi!”
“Muốn bé Thiên quay trở về bên em, được tôi, đến Đài Loan tìm tôi!”
Nói xong, Nam Cung Nghiêu cúp điện thoại. Uất Noãn Tâm gọi lại lần nữa, nhưng anh tắt máy rồi, cô tức giận dậm chân.
Cô ngu thật! Nếu như cô có thể nghĩ đến Nam Cung Nghiêu sẽ làm chuyện đê tiện như vậy sớm chút, cũng không thành thế này.
Đài Loan……… nơi đó giống như cơn ác mộng, cô chạy trốn nơi đó khi trên người đầy thương tích, nhất quyết không muốn quay trở về nữa, nhưng mà bé Thiên……..
Không! Cô nhất định không thể mất đi người thân duy nhất được.
…………
Trên máy bay tư nhân đang bay về Đài Loan, Nam Cung Vũ Nhi ngồi không yên, vừa nghĩ tới Uất Thiên Hạo đang ở trên máy, cô ta lại cuống lên, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Nam Cung Nghiêu cúp điện thoại, nhìn cô ta. “Em sao vậy? Không thoải mái ư.”
“Đúng! Không thoải mái! Rất không thoải mái!” Mặt Nam Cung Vũ Nhi đen thui hỏi ngược lại. “Cái thằng con hoang Uất Thiên Hạo còn ở trên máy bay, em làm sao có thể thoải mái chứ.”
Anh lạnh lùng quát to, “Vũ Nhi, bé Thiên là con trai anh!”
“Nhưng nó cũng là con trai của con ả đê tiện Uất Noãn Tâm kia!”
“Tóm lại, đừng để anh nghe thấy em gọi thằng bé là con hoang. Nếu không, cho dù người đó là em, anh cũng không nương tay đâu.”
Nam Cung Vũ Nhi cười mỉa. “Anh không nương tay như thế nào đây? Anh giết em sao? Vậy thì giết đi! Dù sao cuộc sống này quá đau khổ rồi, chết đi cũng tốt! Nó chính là con hoang, con hoang, con hoang!”
“……….” Sắc mặt Nam Cung Nghiêu tái mét, cố gắng nhẫn nhịn không kích động mà tát cô ta một cái, cả cánh tay nổi đầy gân anh. Anh sợ mình sẽ tức giận mà mất kiểm soát, làm ra những chuyện đáng sợ, đành đứng dậy bỏ đi.
“Anh đi đâu hả? Đi xem cái đứa con hoang kia sao?” Nam Cung Vũ Nhi ôm anh lại, ngang ngược gào thét. “Em không cho anh đi!”
“Anh đi xem con, không đến lượt em cho phép.” Anh lạnh lùng hất tay cô ta ra.
“Nếu như anh hứa với em, chỉ cần anh và Uất Noãn Tâm cắt đứt quan hệ, em sẽ xem Uất Thiên Hạo như con trai của mình, anh đồng ý không?”
Câu nói này khi Nam Cung Nghiêu nghe thấy, thì chẳng có chút tin tưởng nào cả, quay đầu, nở nụ cười châm chọc. “Em đừng lừa dối mình nữa, em hiểu rất rõ, em làm không được!”
“Chỉ cần anh không qua lại với Uất Noãn Tâm, em đảm bảo…..”
“Cảnh em bóp cổ bé Thiên, vẫn còn in sâu trong đầu anh, anh đang hoài nghi rốt cuộc em là Vũ Nhi, hay là ác quỷ. Có lẽ, anh vốn chưa hề hiểu rõ con người em. Anh không để bé Thiên rơi vào nguy hiểm nữa, em tốt nhất nên tránh xa thằng bé đi. Bất kỳ người nào dám làm hại thằng bé, anh sẽ không nương tay đâu, bao gồm cả em đó.”
Nam Cung Vũ Nhi càng ghen tỵ hơn, Uất Thiên Hạo là con trai, là cục cưng của anh, không lẽ Đào Đào không phải sao? Đào Đào chẳng có chút ý nghĩa nào với anh sao?
Phải chăng không phải do anh sinh ra, nên anh không có chút cảm giác về tình cha con ruột thịt sao? Anh vẫn chưa biết thân phận của Đào Đào nên mới đối xử với con bé như vậy, nếu lỡ bị anh biết được chuyện đêm đó……….
Cô ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Cho dù chết, cô ta cũng sẽ không để chuyện này xảy ra!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook