Hợp Đồng Hết Hạn
-
Chương 33: Ỷ lại.
“Tôi đã biết được chuyện Chung Miểu Miểu xông vào quý phủ* rồi ạ.” Sau khi ngồi xuống, Cố Đạt Minh đẩy gọng kính, “Càng nghĩ thì tôi càng cảm thấy phải đến đây một chuyến.”
*Quý phủ: là cách nói kính trọng khi gọi nhà của người khác.
“Bác sĩ Cố, anh rất tận tâm.” Khương Khả Vọng vốn còn định hẹn lúc nào đó, điện thoại còn chưa gọi, ngược lại anh ta đã tìm đến trước rồi.
Cố Đạt Minh cười cười: “Chung Miểu Miểu là một bệnh nhân đặc biệt, bản thân tôi chưa từng tiếp xúc qua tình trạng nào khó giải quyết như vậy.”
“Bùi phu nhân, cô hiểu rõ tâm lý ỷ lại chứ ạ?”
“Tâm lý ỷ lại?”
“Giữa người và người ít hay nhiều đều có sự ỷ lại, nó có thể gắn bó quan hệ thân mật, chưa hẳn đã là một chuyện xấu.” Cố Đạt Minh nói, “Nhưng một khi thứ ỷ lại này được tích trữ lại dẫn đến tình trạng không khống chế mức độ được thì nó sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề.”
“Không khống chế được mức độ…”
Cô không khỏi nghĩ đến ngày trước, có lẽ khi ấy cô đối với Bùi Úc chính là thứ ỷ lại đó. Mỗi giờ mỗi phút đều muốn có anh ở bên, một khi tách ra sẽ lập tức lo nghĩ, lo được lo mất.
Mà lúc mà cô đã không còn cách nào khống chế được sự ỷ lại ấy, cô đã quyết định chia tay.
Bây giờ hồi tưởng lại, chuyện đã qua thật lâu rồi nhưng cô vẫn còn nhớ được khoảng thời gian đầy gian nan khi ấy. Dứt bỏ sự ỷ lại, tựa như từ trong lòng cuộc sống mà khoét đi một lỗ, đó là một quá trình vô cùng đau khổ.
Cố Đạt Minh nói: “Tôi đã thử điều chỉnh tâm lý cho Chung Miểu Miểu rồi, cổ vũ con bé đi kết bạn nhiều bạn bè hơn. Mỗi lần tôi cho rằng con bé có chuyển biến tốt thì con bé lại xuất hiện vấn đề mới. Tôi không thể không đổi sang một suy nghĩ khác, ỷ lại thường thường là hai chiều, vấn đề không chỉ xuất hiện trên người Chung Miểu Miểu.”
“Anh có ý gì?” Khương Khả Vọng hỏi.
Cô hoài nghi trừng mắt nhìn bác sĩ kia, ở đằng xa bên ngoài có người gọi cô: “Cô Khương, cô Khương!”
Khương Khả Vọng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa, là trợ lý thợ trang điểm đến nhắc nhở cô hoàn thành hết việc trang điểm. Ở đoàn làm phim vẫn là không tiện lắm, trò chuyện chẳng được bao lâu đã bị gián đoạn rồi.
“Bùi tiên sinh cũng cần tiếp nhận trị liệu, dù cho anh ấy một mực cảm thấy mình không có vấn đề gì.” Cố Đạt Minh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, “Hôm nay tôi vì chuyện này mà đến, Bùi phu nhân, nhất định phải khuyên anh ấy một chút.”
“Anh ấy cần trị liệu gì?” Khương Khả Vọng bất động đứng đấy, trợ lý kia đã đến bên cạnh: “Cô Khương, thầy còn đang chờ cô ạ.”
Cố Đạt Minh cũng đứng dậy, cúi chào: “Vậy tôi xin phép đi trước.”
“Bác sĩ Cố…” Khương Khả Vọng cùng đi ra ngoài mấy bước, nhưng rồi lại đứng nguyên tại chỗ.
Giữa trưa lúc ăn cơm, cô vẫn nói với Comilla, “Thay em nghỉ phép nhé, ngày mai em đi ra ngoài một chuyến.”
“Ừm? Được, vậy chị lát nữa tìm đạo diễn Chu nói chút.” Comilla thấy cô đậy nắp cơm hộp lại, “Ai, sao hôm nay lại ăn ít thế?”
Khương Khả Vọng tiện tay đặt cơm hộp qua một bên: “Ăn uống điều độ.”
“Em đã gầy quá mức rồi đấy.” Comilla dùng một tay cầm lấy tay cô, mảnh mai giống như thiếu nữ vừa trổ mã, “Thầy tạo hình đề nghị em có thể béo lên thêm hai cân nữa, như thế thì tốt hơn, đừng nhịn, ăn thêm chút nữa đi.”
“Đói bụng thì ăn sau, em không thấy ngon miệng.” Cô đứng lên, muốn ném đi, bị Comilla lôi về.
“Không thấy ngon miệng?” Comilla nghi ngờ dò xét cô từ trên xuống dưới, kéo cô đến trước mặt thấp giọng hỏi, “Khả Vọng, em có mang thai không đấy?”
“Em á?” Khương Khả Vọng vốn hững hờ, bỗng nhiên bị đâm một cái như thế, cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
“Không có đâu,” Cô ngạc nhiên rút tay về, “Em không có.”
Trong tay Comilla trống không, người thì đã quay đi ra ngoài rồi, chị ta đứng dậy, “Ai, Khả Vọng!”
Khương Khả Vọng cắm đầu đi ra ngoài, giống như chẳng nghe thấy gì hết. Cô đi đến trước thùng rác ném hộp cơm xuống, đứng dưới ánh mặt trời nóng nực mà ngẩn người.
Tính toán thời gian một chút, hình như thời gian nghỉ lễ chính xác là không có đến.
“Chị Khả Vọng,” Mấy người bạn nhỏ phụ trách mấy thứ tạp vụ trong đoàn làm phim vây ở dưới mái hiên nuốt mây nhả khói, “Lát nữa chị muốn cùng đánh bài không ạ?”
“Ôi không được rồi, mọi người chơi vui vẻ nhé.” Khương Khả Vọng hữu ý cười với bọn họ, vô thức ngừng thở, cách đám sương mù xa một chút.
Cô mất hồn mất vía quay xong cảnh buổi chiều, cơm tối ăn cùng với Chu Tư Phàm.
“Nghe Comilla nói mai cháu muốn xin nghỉ.”
“Có chút chuyện riêng ạ.” Khương Khả Vọng nghĩ đến lời của Cố Đạt Minh, cảm thấy vẫn nên nói chuyện kỹ càng với anh ta, anh ta thân là bác sĩ tâm lý của Chung Miểu Miểu, hẳn là hiểu rõ không ít chuyện.
“Là vì chuyện của Chung Miểu Miểu à?” Chu Tư Phàm vuốt tóc, hỏi.
Khương Khả Vọng cắn đũa, bình tĩnh: “Sao ngài biết ạ?”
“Tôi và Bùi Úc đã quen biết nhiều năm, ít nhiều vẫn biết một chút.” Chu Tư Phàm cười cười, “Hôm nay bác sĩ tâm lý kia đến tìm cô rồi.”
“Dạ…” Khương Khả Vọng cúi đầu.
Ông ta thở dài: “Miểu Miểu số khổ, mới tí tuổi đã mất bố mẹ, Bùi Úc chạy qua chạy lại hai nơi để chăm sóc cũng rất không dễ dàng, chứ không thì cậu ta cũng đã định cư ở Bắc Kinh rồi.”
Ông ta nói lời này khiến cho Khương Khả Vọng hoảng hốt nhớ tới thật lâu trước đây, ngày nào đó Bùi Úc đã nói: “Hồng Kông là một nơi khiến cho người ta khổ sở.”
Khi đó cô vừa biết anh một nửa là người Hồng Kông, cảm thấy anh lại thần bí thêm rồi, thiện cảm với anh lại tăng thêm một tầng nữa, cô năn nỉ xin anh mang cô đi đến đó chơi, anh liền nói một câu ấy.
“Không có gì hay cả, chờ qua mấy năm nữa, sau này tôi cũng không muốn đi đến đó nữa.” Bùi Úc một mặt ưu buồn nói, cái loại u buồn này lại khiến cho anh nhìn vô cùng mê người.
“Cháu nghe nói, bố mẹ Miểu Miểu qua đời là vì tai nạn giao thông.”
“Là kiểu thế, đâm rất nghiêm trọng, mất ngay lập tức.” Chu Tư Phàm thổn thức không nguôi, “Người nhà họ Bùi đinh không vượng, giờ lại chỉ có mình Bùi Úc, Miểu Miểu lại không thích người nhà họ Chung, cũng chỉ có thể dựa vào Bùi Úc.”
“Cái này…” Khương Khả Vọng không khỏi cảm thấy tâm tình nặng nề.
“Khả Vọng,” Chu Tư Phàm hỏi cô, “Có nghĩ đến việc công khai chuyện kết hôn với Bùi Úc không?”
“Công khai ạ?” Cô kinh ngạc, có chút mẫn cảm: “Là Bùi Úc muốn công khai, để ngài đến nói với cháu sao ạ?”
“Chỉ là tùy tiện tâm sự thôi, cháu đừng áp lực, cậu ta sẽ không tìm tôi nói mấy lời này đâu.” Ông ta cười nói, “Bởi vì cảm giác hai đứa được như bây giờ rất không dễ dàng, công khai ra nói không chừng lại là chuyện tốt. Hiện tại không giống trước đây nữa rồi, không phải cưới ngầm, việc kết hôn đối với nghệ sĩ nữ ảnh hưởng đến sự nghiệp đã rất ít rồi.”
“Dạ…” Khương Khả Vọng vô thức nắm tay lại đặt trên bụng, xuất thần.
Ăn cơm tối xong, Comilla cũng quay về đoàn làm phim rồi.
“Chị mua đồ cho em, để ở trong túi của em, kín đáo mà mở ra nhìn đấy, đừng để người ta phát hiện. Chuyện của riêng em, tự suy nghĩ kỹ xem phải xử lý thế nào.” Comilla rỉ tai với cô một tiếng rồi vội vàng chạy đi làm việc khác cho cô.
Khương Khả Vọng vào phòng nghỉ, kéo khóa túi xách ra một đường hở bé, lập tức lại kéo lên.
Đó là một hộp que thử thai.
Buổi tối về nhà, cô một mình ở trong phòng tắm, lấy chiếc hộp dài mảnh kia ra nhìn kỹ phía trên.
Chưa từng nghĩ tới phải dùng đến món đồ này. Ở bên Bùi Úc, anh yêu thích thân thể cô, kiểu gì cũng sẽ kiên nhẫn làm tốt các biện pháp, rất ít khi không khắc chế được. Khương Khả Vọng nhìn mấy dòng chữ lít nha lít nhít kia, cảm thấy hơi choáng đầu, giống như không biết những chữ kia có ý gì.
Cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Ngẩn người ra, ngoài cửa đã vang lên tiếng động, cô vội vàng kéo ngăn kéo dưới bồn rửa tay ném hộp vào.
Cô xoay người, sau khi vừa đẩy ngăn kéo vào thì đúng lúc Bùi Úc đi vào.
“Em làm gì thế?” Anh thấy vẻ mặt cô không tự nhiên lắm, hỏi cô.
Khương Khả Vọng nhìn anh một lúc lâu, sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ trán mình: “Chỗ này mọc một cục mụn to lắm.”
“Để anh xem nào.” Bùi Úc cúi người, xích lại gần cô cẩn thận quan sát, bờ môi dán lên hôn cô một cái, cười cười, “Không sao hết, ngày mai là ổn ấy mà.”
Khương Khả Vọng còn mang tâm sự, câu nệ đẩy đẩy người anh: “Ừm.”
Ánh mắt cô hạ xuống, thoáng nhìn ngón tay anh, không biết anh mang nhẫn từ lúc nào, cõ lẽ từ buổi hôm qua về sau, anh ở trước mặt cô cũng không gắng tháo nó xuống nữa.
“Tắm chung nhé?” Bùi Úc nhốt cô trong vòng tay ở trước gương, đầu kề sát bên đầu, dán đến mức tai cô cũng tê tê dại dại.
Nhưng trong nội tâm cô lại lo lắng không nguôi: “Em… Hôm nay em mệt rồi, muốn ngủ sớm chút.”
Anh cọ mặt cô: “Sao thế?”
“Tối qua nghỉ ngơi không tử tế, hôm nay đạo diễn Chu một mực nói em không vào tốt trạng thái.” Khương Khả Vọng trái lương tâm mà nói dối.
“Thế à?” Bùi Úc rũ con ngươi xuống, suy nghĩ một chút, “Xin lỗi em, vậy tối nay nghỉ ngơi tốt vào nhé, được không?”
Anh nói chuyện tốt như thế ngược lại khiến cô cảm thấy không quá an tâm, đẩy anh ra: “Vậy anh ra ngoài đi.”
Anh lại cười, ôm cô chặt lại: “Anh không làm khó em mà, chỉ tắm chung thôi.”
Lời tương tự như thế trước kia rõ ràng anh cũng đã nói rồi, nhưng cuối cùng cũng đâu giữ chữ tín gì đâu.
Lúc sau Khương Khả Vọng cũng thỏa hiệp, đứng trước vòi hoa sen để anh gội đầu, con mắt nháy loạn xị, sợ một giây sau anh liền muốn làm loạn.
Chỉ là lần này thẳng đến khi cô thư thái thoải mái ngồi trên giường, anh cũng không vượt rào gì, chỉ ôm cô dịu dàng hôn hôn nơi này, hôn hôn chỗ đó.
“Buồn ngủ à?” Bùi Úc kéo chăn qua, giúp cô đắp kín lại, “Vậy anh tắt đèn đây.”
Cô nằm trong lồng ngực anh, lẳng lặng chờ lúc lâu, anh cũng chỉ đặt tay trên người cô, chầm chậm vỗ về từng cái, trấn an cho cô ngủ.
“Bùi Úc, chúng ta có thể nói chuyện xíu được không?” Giọng nói nho nhỏ của Khương Khả Vọng vang lên trong bóng đêm.
Cằm Bùi Úc khẽ động đậy, cọ cọ trên trán cô: “Em muốn nói gì?”
“Cứ tùy ý nói gì đi… Ừm,” Cô giả bộ lơ đãng hỏi anh, “Sau này anh muốn có con sao?”
Gần như tất cả những người được hỏi vấn đề này đều có đáp án giống nhau, anh nói: “Muốn.”
“Vậy anh thích con trai hay con gái?”
“Thích cả, em sinh thì nhất định là một đứa trẻ xinh xắn.” Anh nói dễ nghe như thế, khiến cho người ta có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Hóa ra anh thích đứa trẻ như thế.
“Sao tự dưng lại hỏi cái này,” Cô thích Bùi Úc sờ sờ tóc mình, nơi đó sàn sạt, rất dễ chịu, giọng nói anh dịu dịu hỏi cô, “Muốn có con à?”
“Không, em… Chỉ tùy ý hỏi chút thôi,” Khương Khả Vọng lắc đầu, “Chỉ là em…”
Anh bỗng nhiên chống người lên, nắm chặt tay cô: “Khả Vọng, có phải em…”
“Không phải không phải.” Khương Khả Vọng theo bản năng phủ nhận, hết thảy đối với cô mà nói đều quá đột nhiên, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt tâm lý gì cả. Tim cô đập thình thịch chực chờ nhảy ra, vùi mặt vào trong lồng ngực anh, “Ngủ nhé.”
“Không phải sao?” Anh bất ngờ kéo dài giây lát, im lặng nằm xuống, động tóc sờ đầu cô vẫn dịu dàng như thế, “Ừm, ngủ đi.”
*Quý phủ: là cách nói kính trọng khi gọi nhà của người khác.
“Bác sĩ Cố, anh rất tận tâm.” Khương Khả Vọng vốn còn định hẹn lúc nào đó, điện thoại còn chưa gọi, ngược lại anh ta đã tìm đến trước rồi.
Cố Đạt Minh cười cười: “Chung Miểu Miểu là một bệnh nhân đặc biệt, bản thân tôi chưa từng tiếp xúc qua tình trạng nào khó giải quyết như vậy.”
“Bùi phu nhân, cô hiểu rõ tâm lý ỷ lại chứ ạ?”
“Tâm lý ỷ lại?”
“Giữa người và người ít hay nhiều đều có sự ỷ lại, nó có thể gắn bó quan hệ thân mật, chưa hẳn đã là một chuyện xấu.” Cố Đạt Minh nói, “Nhưng một khi thứ ỷ lại này được tích trữ lại dẫn đến tình trạng không khống chế mức độ được thì nó sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề.”
“Không khống chế được mức độ…”
Cô không khỏi nghĩ đến ngày trước, có lẽ khi ấy cô đối với Bùi Úc chính là thứ ỷ lại đó. Mỗi giờ mỗi phút đều muốn có anh ở bên, một khi tách ra sẽ lập tức lo nghĩ, lo được lo mất.
Mà lúc mà cô đã không còn cách nào khống chế được sự ỷ lại ấy, cô đã quyết định chia tay.
Bây giờ hồi tưởng lại, chuyện đã qua thật lâu rồi nhưng cô vẫn còn nhớ được khoảng thời gian đầy gian nan khi ấy. Dứt bỏ sự ỷ lại, tựa như từ trong lòng cuộc sống mà khoét đi một lỗ, đó là một quá trình vô cùng đau khổ.
Cố Đạt Minh nói: “Tôi đã thử điều chỉnh tâm lý cho Chung Miểu Miểu rồi, cổ vũ con bé đi kết bạn nhiều bạn bè hơn. Mỗi lần tôi cho rằng con bé có chuyển biến tốt thì con bé lại xuất hiện vấn đề mới. Tôi không thể không đổi sang một suy nghĩ khác, ỷ lại thường thường là hai chiều, vấn đề không chỉ xuất hiện trên người Chung Miểu Miểu.”
“Anh có ý gì?” Khương Khả Vọng hỏi.
Cô hoài nghi trừng mắt nhìn bác sĩ kia, ở đằng xa bên ngoài có người gọi cô: “Cô Khương, cô Khương!”
Khương Khả Vọng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa, là trợ lý thợ trang điểm đến nhắc nhở cô hoàn thành hết việc trang điểm. Ở đoàn làm phim vẫn là không tiện lắm, trò chuyện chẳng được bao lâu đã bị gián đoạn rồi.
“Bùi tiên sinh cũng cần tiếp nhận trị liệu, dù cho anh ấy một mực cảm thấy mình không có vấn đề gì.” Cố Đạt Minh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, “Hôm nay tôi vì chuyện này mà đến, Bùi phu nhân, nhất định phải khuyên anh ấy một chút.”
“Anh ấy cần trị liệu gì?” Khương Khả Vọng bất động đứng đấy, trợ lý kia đã đến bên cạnh: “Cô Khương, thầy còn đang chờ cô ạ.”
Cố Đạt Minh cũng đứng dậy, cúi chào: “Vậy tôi xin phép đi trước.”
“Bác sĩ Cố…” Khương Khả Vọng cùng đi ra ngoài mấy bước, nhưng rồi lại đứng nguyên tại chỗ.
Giữa trưa lúc ăn cơm, cô vẫn nói với Comilla, “Thay em nghỉ phép nhé, ngày mai em đi ra ngoài một chuyến.”
“Ừm? Được, vậy chị lát nữa tìm đạo diễn Chu nói chút.” Comilla thấy cô đậy nắp cơm hộp lại, “Ai, sao hôm nay lại ăn ít thế?”
Khương Khả Vọng tiện tay đặt cơm hộp qua một bên: “Ăn uống điều độ.”
“Em đã gầy quá mức rồi đấy.” Comilla dùng một tay cầm lấy tay cô, mảnh mai giống như thiếu nữ vừa trổ mã, “Thầy tạo hình đề nghị em có thể béo lên thêm hai cân nữa, như thế thì tốt hơn, đừng nhịn, ăn thêm chút nữa đi.”
“Đói bụng thì ăn sau, em không thấy ngon miệng.” Cô đứng lên, muốn ném đi, bị Comilla lôi về.
“Không thấy ngon miệng?” Comilla nghi ngờ dò xét cô từ trên xuống dưới, kéo cô đến trước mặt thấp giọng hỏi, “Khả Vọng, em có mang thai không đấy?”
“Em á?” Khương Khả Vọng vốn hững hờ, bỗng nhiên bị đâm một cái như thế, cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
“Không có đâu,” Cô ngạc nhiên rút tay về, “Em không có.”
Trong tay Comilla trống không, người thì đã quay đi ra ngoài rồi, chị ta đứng dậy, “Ai, Khả Vọng!”
Khương Khả Vọng cắm đầu đi ra ngoài, giống như chẳng nghe thấy gì hết. Cô đi đến trước thùng rác ném hộp cơm xuống, đứng dưới ánh mặt trời nóng nực mà ngẩn người.
Tính toán thời gian một chút, hình như thời gian nghỉ lễ chính xác là không có đến.
“Chị Khả Vọng,” Mấy người bạn nhỏ phụ trách mấy thứ tạp vụ trong đoàn làm phim vây ở dưới mái hiên nuốt mây nhả khói, “Lát nữa chị muốn cùng đánh bài không ạ?”
“Ôi không được rồi, mọi người chơi vui vẻ nhé.” Khương Khả Vọng hữu ý cười với bọn họ, vô thức ngừng thở, cách đám sương mù xa một chút.
Cô mất hồn mất vía quay xong cảnh buổi chiều, cơm tối ăn cùng với Chu Tư Phàm.
“Nghe Comilla nói mai cháu muốn xin nghỉ.”
“Có chút chuyện riêng ạ.” Khương Khả Vọng nghĩ đến lời của Cố Đạt Minh, cảm thấy vẫn nên nói chuyện kỹ càng với anh ta, anh ta thân là bác sĩ tâm lý của Chung Miểu Miểu, hẳn là hiểu rõ không ít chuyện.
“Là vì chuyện của Chung Miểu Miểu à?” Chu Tư Phàm vuốt tóc, hỏi.
Khương Khả Vọng cắn đũa, bình tĩnh: “Sao ngài biết ạ?”
“Tôi và Bùi Úc đã quen biết nhiều năm, ít nhiều vẫn biết một chút.” Chu Tư Phàm cười cười, “Hôm nay bác sĩ tâm lý kia đến tìm cô rồi.”
“Dạ…” Khương Khả Vọng cúi đầu.
Ông ta thở dài: “Miểu Miểu số khổ, mới tí tuổi đã mất bố mẹ, Bùi Úc chạy qua chạy lại hai nơi để chăm sóc cũng rất không dễ dàng, chứ không thì cậu ta cũng đã định cư ở Bắc Kinh rồi.”
Ông ta nói lời này khiến cho Khương Khả Vọng hoảng hốt nhớ tới thật lâu trước đây, ngày nào đó Bùi Úc đã nói: “Hồng Kông là một nơi khiến cho người ta khổ sở.”
Khi đó cô vừa biết anh một nửa là người Hồng Kông, cảm thấy anh lại thần bí thêm rồi, thiện cảm với anh lại tăng thêm một tầng nữa, cô năn nỉ xin anh mang cô đi đến đó chơi, anh liền nói một câu ấy.
“Không có gì hay cả, chờ qua mấy năm nữa, sau này tôi cũng không muốn đi đến đó nữa.” Bùi Úc một mặt ưu buồn nói, cái loại u buồn này lại khiến cho anh nhìn vô cùng mê người.
“Cháu nghe nói, bố mẹ Miểu Miểu qua đời là vì tai nạn giao thông.”
“Là kiểu thế, đâm rất nghiêm trọng, mất ngay lập tức.” Chu Tư Phàm thổn thức không nguôi, “Người nhà họ Bùi đinh không vượng, giờ lại chỉ có mình Bùi Úc, Miểu Miểu lại không thích người nhà họ Chung, cũng chỉ có thể dựa vào Bùi Úc.”
“Cái này…” Khương Khả Vọng không khỏi cảm thấy tâm tình nặng nề.
“Khả Vọng,” Chu Tư Phàm hỏi cô, “Có nghĩ đến việc công khai chuyện kết hôn với Bùi Úc không?”
“Công khai ạ?” Cô kinh ngạc, có chút mẫn cảm: “Là Bùi Úc muốn công khai, để ngài đến nói với cháu sao ạ?”
“Chỉ là tùy tiện tâm sự thôi, cháu đừng áp lực, cậu ta sẽ không tìm tôi nói mấy lời này đâu.” Ông ta cười nói, “Bởi vì cảm giác hai đứa được như bây giờ rất không dễ dàng, công khai ra nói không chừng lại là chuyện tốt. Hiện tại không giống trước đây nữa rồi, không phải cưới ngầm, việc kết hôn đối với nghệ sĩ nữ ảnh hưởng đến sự nghiệp đã rất ít rồi.”
“Dạ…” Khương Khả Vọng vô thức nắm tay lại đặt trên bụng, xuất thần.
Ăn cơm tối xong, Comilla cũng quay về đoàn làm phim rồi.
“Chị mua đồ cho em, để ở trong túi của em, kín đáo mà mở ra nhìn đấy, đừng để người ta phát hiện. Chuyện của riêng em, tự suy nghĩ kỹ xem phải xử lý thế nào.” Comilla rỉ tai với cô một tiếng rồi vội vàng chạy đi làm việc khác cho cô.
Khương Khả Vọng vào phòng nghỉ, kéo khóa túi xách ra một đường hở bé, lập tức lại kéo lên.
Đó là một hộp que thử thai.
Buổi tối về nhà, cô một mình ở trong phòng tắm, lấy chiếc hộp dài mảnh kia ra nhìn kỹ phía trên.
Chưa từng nghĩ tới phải dùng đến món đồ này. Ở bên Bùi Úc, anh yêu thích thân thể cô, kiểu gì cũng sẽ kiên nhẫn làm tốt các biện pháp, rất ít khi không khắc chế được. Khương Khả Vọng nhìn mấy dòng chữ lít nha lít nhít kia, cảm thấy hơi choáng đầu, giống như không biết những chữ kia có ý gì.
Cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Ngẩn người ra, ngoài cửa đã vang lên tiếng động, cô vội vàng kéo ngăn kéo dưới bồn rửa tay ném hộp vào.
Cô xoay người, sau khi vừa đẩy ngăn kéo vào thì đúng lúc Bùi Úc đi vào.
“Em làm gì thế?” Anh thấy vẻ mặt cô không tự nhiên lắm, hỏi cô.
Khương Khả Vọng nhìn anh một lúc lâu, sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ trán mình: “Chỗ này mọc một cục mụn to lắm.”
“Để anh xem nào.” Bùi Úc cúi người, xích lại gần cô cẩn thận quan sát, bờ môi dán lên hôn cô một cái, cười cười, “Không sao hết, ngày mai là ổn ấy mà.”
Khương Khả Vọng còn mang tâm sự, câu nệ đẩy đẩy người anh: “Ừm.”
Ánh mắt cô hạ xuống, thoáng nhìn ngón tay anh, không biết anh mang nhẫn từ lúc nào, cõ lẽ từ buổi hôm qua về sau, anh ở trước mặt cô cũng không gắng tháo nó xuống nữa.
“Tắm chung nhé?” Bùi Úc nhốt cô trong vòng tay ở trước gương, đầu kề sát bên đầu, dán đến mức tai cô cũng tê tê dại dại.
Nhưng trong nội tâm cô lại lo lắng không nguôi: “Em… Hôm nay em mệt rồi, muốn ngủ sớm chút.”
Anh cọ mặt cô: “Sao thế?”
“Tối qua nghỉ ngơi không tử tế, hôm nay đạo diễn Chu một mực nói em không vào tốt trạng thái.” Khương Khả Vọng trái lương tâm mà nói dối.
“Thế à?” Bùi Úc rũ con ngươi xuống, suy nghĩ một chút, “Xin lỗi em, vậy tối nay nghỉ ngơi tốt vào nhé, được không?”
Anh nói chuyện tốt như thế ngược lại khiến cô cảm thấy không quá an tâm, đẩy anh ra: “Vậy anh ra ngoài đi.”
Anh lại cười, ôm cô chặt lại: “Anh không làm khó em mà, chỉ tắm chung thôi.”
Lời tương tự như thế trước kia rõ ràng anh cũng đã nói rồi, nhưng cuối cùng cũng đâu giữ chữ tín gì đâu.
Lúc sau Khương Khả Vọng cũng thỏa hiệp, đứng trước vòi hoa sen để anh gội đầu, con mắt nháy loạn xị, sợ một giây sau anh liền muốn làm loạn.
Chỉ là lần này thẳng đến khi cô thư thái thoải mái ngồi trên giường, anh cũng không vượt rào gì, chỉ ôm cô dịu dàng hôn hôn nơi này, hôn hôn chỗ đó.
“Buồn ngủ à?” Bùi Úc kéo chăn qua, giúp cô đắp kín lại, “Vậy anh tắt đèn đây.”
Cô nằm trong lồng ngực anh, lẳng lặng chờ lúc lâu, anh cũng chỉ đặt tay trên người cô, chầm chậm vỗ về từng cái, trấn an cho cô ngủ.
“Bùi Úc, chúng ta có thể nói chuyện xíu được không?” Giọng nói nho nhỏ của Khương Khả Vọng vang lên trong bóng đêm.
Cằm Bùi Úc khẽ động đậy, cọ cọ trên trán cô: “Em muốn nói gì?”
“Cứ tùy ý nói gì đi… Ừm,” Cô giả bộ lơ đãng hỏi anh, “Sau này anh muốn có con sao?”
Gần như tất cả những người được hỏi vấn đề này đều có đáp án giống nhau, anh nói: “Muốn.”
“Vậy anh thích con trai hay con gái?”
“Thích cả, em sinh thì nhất định là một đứa trẻ xinh xắn.” Anh nói dễ nghe như thế, khiến cho người ta có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Hóa ra anh thích đứa trẻ như thế.
“Sao tự dưng lại hỏi cái này,” Cô thích Bùi Úc sờ sờ tóc mình, nơi đó sàn sạt, rất dễ chịu, giọng nói anh dịu dịu hỏi cô, “Muốn có con à?”
“Không, em… Chỉ tùy ý hỏi chút thôi,” Khương Khả Vọng lắc đầu, “Chỉ là em…”
Anh bỗng nhiên chống người lên, nắm chặt tay cô: “Khả Vọng, có phải em…”
“Không phải không phải.” Khương Khả Vọng theo bản năng phủ nhận, hết thảy đối với cô mà nói đều quá đột nhiên, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt tâm lý gì cả. Tim cô đập thình thịch chực chờ nhảy ra, vùi mặt vào trong lồng ngực anh, “Ngủ nhé.”
“Không phải sao?” Anh bất ngờ kéo dài giây lát, im lặng nằm xuống, động tóc sờ đầu cô vẫn dịu dàng như thế, “Ừm, ngủ đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook