Đường Hướng Noãn miễn cưỡng nhìn về phía người đàn ông này, tướng mạo anh tuấn, thoạt nhìn dịu dàng nho nhã, tính tình tốt hơn Nam Diệc Sâm tốt không biết bao nhiêu lần.

Sao cô lại không tự chủ được mà lấy anh ta ra so sánh với Nam Diệc Sâm?

Nam Diệc Sâm lạnh nhạt cong môi, đáp lại, "Tần Xuyên, đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Cố Tần Xuyên đi lên ôm anh một cái. Người xưa gặp lại luôn khiến người ta hơi xúc động.

"Mấy năm nay dù không gặp mặt anh nhưng tôi đã nghe được không ít tin tức về anh." Cố Tần Xuyên trêu ghẹo nói.

Nam Diệc Sâm cong môi cười, cũng không tiếp lời.

Trong lúc vô tình Cố Tần Xuyên quét mắt nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh anh, chỉ liếc mắt nhìn qua đã cảm thấy không thể dời mắt nổi.

Đường Hướng Noãn hơi rủ mắt, anh ta không thấy rõ tâm tình nơi đáy mắt cô.

Dường như cô cũng không có chút hứng thú nào với cảnh người xưa gặp lại đầy thắm thiết của hai người bọn họ, chỉ vì ngại vai diễn của mình hôm nay cho nên cô mới đứng ở nơi này.

Nghe lời tới quá phận.

"Đây là?" Cố Tần Xuyên nghi ngờ hỏi.

"Bạn gái của tôi." Nam Diệc Sâm phun ra bốn chữ đơn giản, cũng không muốn giới thiệu nhiều hơn.

Ngay khoảnh khắc này Đường Hướng Noãn ngẩng đầu, cô và Cố Tần Xuyên nhìn thẳng vào nhau. Cô mỉm cười trước, khẽ gật đầu, có thể tính là chào hỏi.

"An Nhiên?" Cố Tần Xuyên nhận ra cô.

Đầu đề hôm nay toàn là tin tức về cô và Nam Diệc Sâm.

Sáng sớm mới có tin tức truyền ra, hiện tại lại thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ, chẳng lẽ tin tức là thật?

Chẳng qua anh ta cũng không quá để ý tới, bởi tốc độ đổi bạn gái của Nam Diệc Sâm tựa như thay quần áo vậy.

"Diệc Sâm, Thi Uyển cũng quay về rồi, anh từng gặp cô ấy chưa?" Cố Tần Xuyên dò xét hỏi.

Nghe được cái tên này, độ cung nơi khóe miệng Nam Diệc Sâm lại sâu thêm vài phần.

Thật không ngờ anh ta lại chủ động nhắc tới người này ngay trước mặt anh.

"Từng gặp." Anh lạnh nhạt mở miệng, phảng phất như đang nói một chuyện không quan trọng gì đó.

"Ừm, tôi vốn định nhờ anh chăm sóc cô ấy thật tốt, chẳng qua hiện tại xem ra dường như tôi lo lắng quá rồi." Khóe môi Cố Tần Xuyên mang theo ý cười, đáy mắt ý vị thâm trường.

Mặc dù Đường Hướng Noãn không biết rõ người bọn họ đang nhắc tới là ai, nhưng dường như cô đã bắt được một chút tàn bạo chợt lóe lên nơi đáy mắt Nam Diệc Sâm.

Có thể khiến cảm xúc của cậu Nam Tứcậu Tư Nam thay đổi như vậy, hẳn chuyện này không nhỏ chút nào.

Đường Hướng Noãn chủ động tiến đến bên cạnh Nam Diệc Sâm, nhỏ giọng nói bên tai Nam Diệc Sâm: "Cửu biệt gặp lại, nhưng dường như tâm trạng của cậu Tứcậu Tư không tốt lắm?"

Trong giọng nói của cô mang theo chút ác liệt và hả hê. Vất vả lắm mới bắt được một cơ hội đùa cợt anh, sao cô có thể buông tha được?

Nam Diệc Sâm nhướng mày, trên mặt không có gì thay đổi.

Anh thuận thế đè lại người đang định nhích ra xa kia, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt người ngoài mà thân mật ôm eo cô.

Tự mình chủ động sáp lên, hiện tại lại muốn toàn thân trở ra?

Như vậy không phải là quá tự tại rồi sao?

Đường Hướng Noãn cũng không tỏ vẻ khác lạ, cô an phận tiếp tục đứng bên cạnh anh.

Cố Tần Xuyên thu hết hành động mờ ám của hai người vào mắt, không nhịn được trêu chọc: "Diệc Sâm, anh vẫn biết dỗ con gái như vậy."

Dường như Nam Diệc Sâm không nghe ra trong lời nói của anh ta có gai, khóe miệng hơi cong lên: "Nghe nói sau khi anh về nước đã có niềm vui mới?"

Cố Tần Xuyên nhìn thoáng qua nơi cách đó không xa, sau đó mỉm cười:, "Cô ấy đến rồi."

Người phụ nữ mang đôi guốc cao mười phân, váy liền cúp ngực màu ngà, mái tóc dài uốn lượn tùy ý xõa trên vai và sau lưng, mang theo vài phần quyến rũ gợi cảm lại không mất khí chất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương