Đường Hướng Noãn khẽ nhíu mày, trợ lý mà Lăng Mặc nhắc đến là Vân Đóa, nhưng người mà cô không muốn nhắc đến lúc này nhất chính là Vân Đóa.

"Chúng ta lên xe rồi nói, em mời anh một bữa." Anh không quản vất vả từ ngàn dặm xa xôi trở về, cô đương nhiên phải thịnh tình khoản đãi anh rồi.

Lăng Mặc vốn là người thông minh, anh nhạy bén nắm bắt được sự dị thường của cô.

Xem ra người có vấn đề chính là con bé trợ lý kia của cô.

Nghe Đường Hướng Noãn kể xong, Lăng Mặc chẳng những không chỉ trích Vân Đóa, mà trái lại anh bắt đầu cười nhạo Đường Hướng Noãn.

"An Nhiên, em ngốc quá rồi ấy chứ? Người bên cạnh giật bồ của em, mà em lại chẳng hề phát hiện chút nào?" Lăng Mặc cười nhạo cô không chút nể tình gì, Đường Hướng Noãn nhìn dáng vẻ của anh, chỉ hận không thể nhét cái bát vào trong miệng anh.

"Nhưng em cũng thật là, vừa về đã tìm bạn trai rồi." Sắc mặt Lăng Mặc, dựa cả người vào ghế, nhìn chằm chằm Đường Hướng Noãn ở phía đối diện.

"Em chỉ đang tìm đối tượng kết hôn thôi."

Trông dáng vẻ của cô thì không giống nói dối.

Vả lại bị người ta cướp mất bạn trai mà trông cô cũng không có vẻ đau khổ gì cả.

Anh coi như rất hiểu An Nhiên, cô là người không dễ thích ai đó. Anh quen biết cô lâu như vậy, cô chưa từng nói mình thích người đàn ông nào.

"Em muốn tìm đối tượng kết hôn, không phải trước mặt em có sẵn một người rồi sao?" Lăng Mặc nói như nửa đùa nửa thật.

Đường Hướng Noãn nhấp một ngụm nước trái cây, vừa liếc nhìn anh ta một cái: "Anh đừng có đùa, đường đường cậu Mặc, em làm sao với tới nổi."

Cô không chú ý thấy trong mắt người đàn ông đối diện lóe lên chút suy sụp.

"Vậy bây giờ em định làm gì? Hành bạn trai cũ với kẻ thứ ba? Được rồi, em gả cho anh, anh xử hết cho em."

"..." Đường Hướng Noãn nhìn anh, anh vẫn giống lúc trước, không hề thay đổi chút nào.

"Nếu em kết hôn với anh, vị hôn thê của anh phải làm sao?" Đường Hướng Noãn nhìn anh ta đầy hứng thú, quả nhiên sắc mặt Lăng Mặc lập tức thay đổi.

"Đừng nhắc đến cô ta với anh." Người có xuất thân gia tộc lớn thì chắc chắn có một số việc không thể nào theo ý mình được, anh ta là con trai độc nhất nhà họ Lăng, nhưng chuyện hôn nhân đại sự lại do người khác khống chế.

Đường Hướng Noãn nhếch môi cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Cô luôn biết Lăng Mặc có một vị hôn thê, mà cô gái ấy cũng xuất thân hào môn, là tiểu thư ngậm thìa vàng được cưng chiều hết mực, đương nhiên là có tính cách kiêu căng lỗ mãng rồi.

Sở dĩ Đường Hướng Noãn biết nhiều như vậy là vì vị hôn thê này của anh từng tới tìm cô, hơn nữa còn cho cô một lời cảnh cáo rất nghiêm trọng.

Đương nhiên là Đường Hướng Noãn không sợ cô ta, bởi dù sao thì tình cảm giữa cô và Lăng Mặc chỉ là tình bạn mà thôi, cũng chỉ giới hạn như thế.

Lăng Mặc thì quả thực là cực kỳ chán ghét vị hôn thê này. Anh ta ghét nhất loại con gái hợm hĩnh, thanh cao, lỗ mãng, giả vờ giả vịt, mà vị hôn thê của anh ta lại có đủ tất cả mấy điều này!

"Lăng Mặc, lần này em muốn nhờ anh giúp em đối phó Vân Đóa."

Lăng Mặc khẽ nhíu mày, có chút không hiểu ý của cô cho lắm.

"Ý của em là?"

Đường Hướng Noãn nở nụ cười cực kỳ không thuần khiết.

"..." Khóe miệng Lăng Mặc khẽ giật giật, có lẽ anh hiểu ý của cô.

Loại người như Vân Đóa, cùng lắm chỉ có thể coi là thanh thuần. Trước kia cô ta đi theo bên Đường Hướng Noãn, từng không ít lần đá lông nheo với anh ta, nhưng khi đó anh ta đều một lòng một dạ quan tâm tới Đường Hướng Noãn, cơ bản là chưa từng liếc nhìn cô ta lần nào.

Bây giờ nghe cô nói vậy, xem ra Vân Đóa này còn là loại con gái mưu mô xảo quyệt.

"Anh cảm thấy làm như thế không được tốt cho lắm." Lăng Mặc nói với dáng vẻ thâm trầm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương