Hợp Đồng Hào Môn: Boss Nam Thần Quá Khó Chơi
-
Chương 46
Bọn họ không biết được những chuyện xảy ra giữa An Nhiên và Vân Đóa, nghe thấy Vân Đóa nói vậy thì nhao nhao nhìn về phía Đường Hướng Noãn.
Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ.
Cho dù chỉ là lời đồn thổi, cũng sẽ có sự lợi hại của lời đồn thổi.
“Cô ta còn mơ tưởng sẽ kết hôn với chồng tôi, tôi bây giờ đang mang bụng bầu, cô ta còn dám dây dưa không dứt với chồng tôi, mọi người nói xem, cô ta có còn liêm sỉ không?” Vẫn Đóa tiếp tục lớn giọng, Đường Hướng Noãn lúc này vô cùng khâm phục cô ta, khâm phục cô ta có thể mặt dày như vậy.
Vừa ăn cướp vừa la làng.
Ban đầu là kẻ nào mặt dày mày dạn bò lên giường Phương Thần, bây giờ còn cắn ngược lại cô.
Cô thực sự choáng váng, sao có thể gặp một người không biết xấu hổ như Vân Đóa.
Đường Hướng Noãn xoay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vân Đóa: “Triệu Tiểu Thúy, nếu như cô muốn chơi thì tôi sẽ chơi đến cùng với cô.”
Vân Đóa bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, thế nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại khôi phục như cũ.
Cô ta hiện tại đã có nhà họ Phương làm chỗ dựa, còn sợ An Nhiên nữa sao? Cho dù An Nhiên có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một ả diễn viên mà thôi.
“Là kẻ thứ ba mà còn dám mạnh mồm.” Vân Đóa trào phúng nói.
“Ai là kẻ thứ ba thì trong lòng kẻ đó tự biết, cô bây giờ có thể đi cướp người yêu của tôi, một ngày nào đó cũng sẽ có người đến cướp chồng của cô, cô cứ chờ xem.” Đường Hướng Noãn nói xong thì lách qua đám đông, đi về phòng nghỉ ngơi.
Trợ lý Hi Ngữ đưa cho cô cốc nước chanh: “Chị An Nhiên đừng có giận, chị Tịnh đã nói với em rồi, Vân Đóa là trợ lý lúc trước đúng không ạ? Người hèn hạ rồi cũng sẽ có ngày bị quả báo, chị An Nhiên không nên vì chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Đường Hướng Noãn nhìn cô ấy, là một cô gái tuổi hai mươi, cô gái trước mặt này nhìn qua đã thấy dịu dàng ngoan ngoãn, mặc dù làm việc vẫn có sai sót nhưng Lưu Tịnh đã nói với cô rất nhiều lần, Hi Ngữ là cô gái tốt.
Chỉ mong mắt nhìn người của Lưu Tịnh không sai, nếu như bên cạnh cô lại xuất hiện một người giống như Vân Đóa, cô thật sự sẽ phải tự kiểm điểm bản thân.
“Ừ, còn bao lâu sẽ đến cảnh quay tiếp theo?” Đường Hướng Noãn không để bụng chuyện Vân Đóa, nếu Vân Đóa đã chủ động đến khiêu khích, thì có lẽ cô ta đã chuẩn bị kế hoạch chu đáo rồi.
Hơn 8 giờ tối cô mới quay xong những cảnh quay của ngày hôm nay, cô là người mới, có chỗ vẫn còn làm chưa tốt.
Hôm nay gần như là ngày cô bị mắng chửi nhiều nhất, cũng bởi vậy mà có hai cảnh quay cô tập cả ngày mới xong.
Đường Hướng Noãn lên xe, cô lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Rất lâu sau đầu bên kia mới bắt máy, giọng nói miễn cưỡng, mang theo một chút thiếu kiên nhẫn.
“Bà cô ơi, có chuyện gì vậy, sao cứ nhằm lúc này mà gọi điện cho anh.”
Đầu bên kia điện thoại trừ giọng nói của người đàn ông còn có thêm giọng của một cô gái tê dại đến tận xương: “Cậu Mặc~ Anh nghe điện thoại làm gì, thật mất hứng…”
Khóe mắt Đường Hướng Noãn giật giật, cô xem thời gian, mới có hơn 9 giờ một chút.
“Lúc này đã bắt đầu chiến đấu, anh thật là yêu nghề.” Đường Hướng Noãn châm chọc nói.
“Cái gì mà yêu nghề, An Nhiên, muộn như này em còn gọi điện đến, em không sinh hoạt giường chiếu à?!” Lăng Mặc châm chọc ngược lại.
“Đúng vậy.” Đường Hướng Noãn thẳng thắn thừa nhận, cô thật sự không có sinh hoạt giường chiếu, chuyện này có gì hay?
Lăng Mặc không nói gì, anh ta đẩy cô gái xinh đẹp ở bên cạnh ra, đứng dậy rời giường.
“Nói đi, muộn như này còn có chuyện gì gọi anh, không phải là đang nhớ anh chứ?”
“Đúng vậy, nhớ anh.” Đường Hướng Noãn nhướn mày, đây cũng không phải lần đầu cô buông lời tán tỉnh anh ta, hơn nữa anh ta hiện tại còn đang ở nước ngoài.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm thấp trân thành của Lăng Mặc: “An Nhiên, anh hỏi thật đấy, em có nhớ anh không?”
Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ.
Cho dù chỉ là lời đồn thổi, cũng sẽ có sự lợi hại của lời đồn thổi.
“Cô ta còn mơ tưởng sẽ kết hôn với chồng tôi, tôi bây giờ đang mang bụng bầu, cô ta còn dám dây dưa không dứt với chồng tôi, mọi người nói xem, cô ta có còn liêm sỉ không?” Vẫn Đóa tiếp tục lớn giọng, Đường Hướng Noãn lúc này vô cùng khâm phục cô ta, khâm phục cô ta có thể mặt dày như vậy.
Vừa ăn cướp vừa la làng.
Ban đầu là kẻ nào mặt dày mày dạn bò lên giường Phương Thần, bây giờ còn cắn ngược lại cô.
Cô thực sự choáng váng, sao có thể gặp một người không biết xấu hổ như Vân Đóa.
Đường Hướng Noãn xoay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vân Đóa: “Triệu Tiểu Thúy, nếu như cô muốn chơi thì tôi sẽ chơi đến cùng với cô.”
Vân Đóa bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, thế nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại khôi phục như cũ.
Cô ta hiện tại đã có nhà họ Phương làm chỗ dựa, còn sợ An Nhiên nữa sao? Cho dù An Nhiên có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một ả diễn viên mà thôi.
“Là kẻ thứ ba mà còn dám mạnh mồm.” Vân Đóa trào phúng nói.
“Ai là kẻ thứ ba thì trong lòng kẻ đó tự biết, cô bây giờ có thể đi cướp người yêu của tôi, một ngày nào đó cũng sẽ có người đến cướp chồng của cô, cô cứ chờ xem.” Đường Hướng Noãn nói xong thì lách qua đám đông, đi về phòng nghỉ ngơi.
Trợ lý Hi Ngữ đưa cho cô cốc nước chanh: “Chị An Nhiên đừng có giận, chị Tịnh đã nói với em rồi, Vân Đóa là trợ lý lúc trước đúng không ạ? Người hèn hạ rồi cũng sẽ có ngày bị quả báo, chị An Nhiên không nên vì chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Đường Hướng Noãn nhìn cô ấy, là một cô gái tuổi hai mươi, cô gái trước mặt này nhìn qua đã thấy dịu dàng ngoan ngoãn, mặc dù làm việc vẫn có sai sót nhưng Lưu Tịnh đã nói với cô rất nhiều lần, Hi Ngữ là cô gái tốt.
Chỉ mong mắt nhìn người của Lưu Tịnh không sai, nếu như bên cạnh cô lại xuất hiện một người giống như Vân Đóa, cô thật sự sẽ phải tự kiểm điểm bản thân.
“Ừ, còn bao lâu sẽ đến cảnh quay tiếp theo?” Đường Hướng Noãn không để bụng chuyện Vân Đóa, nếu Vân Đóa đã chủ động đến khiêu khích, thì có lẽ cô ta đã chuẩn bị kế hoạch chu đáo rồi.
Hơn 8 giờ tối cô mới quay xong những cảnh quay của ngày hôm nay, cô là người mới, có chỗ vẫn còn làm chưa tốt.
Hôm nay gần như là ngày cô bị mắng chửi nhiều nhất, cũng bởi vậy mà có hai cảnh quay cô tập cả ngày mới xong.
Đường Hướng Noãn lên xe, cô lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Rất lâu sau đầu bên kia mới bắt máy, giọng nói miễn cưỡng, mang theo một chút thiếu kiên nhẫn.
“Bà cô ơi, có chuyện gì vậy, sao cứ nhằm lúc này mà gọi điện cho anh.”
Đầu bên kia điện thoại trừ giọng nói của người đàn ông còn có thêm giọng của một cô gái tê dại đến tận xương: “Cậu Mặc~ Anh nghe điện thoại làm gì, thật mất hứng…”
Khóe mắt Đường Hướng Noãn giật giật, cô xem thời gian, mới có hơn 9 giờ một chút.
“Lúc này đã bắt đầu chiến đấu, anh thật là yêu nghề.” Đường Hướng Noãn châm chọc nói.
“Cái gì mà yêu nghề, An Nhiên, muộn như này em còn gọi điện đến, em không sinh hoạt giường chiếu à?!” Lăng Mặc châm chọc ngược lại.
“Đúng vậy.” Đường Hướng Noãn thẳng thắn thừa nhận, cô thật sự không có sinh hoạt giường chiếu, chuyện này có gì hay?
Lăng Mặc không nói gì, anh ta đẩy cô gái xinh đẹp ở bên cạnh ra, đứng dậy rời giường.
“Nói đi, muộn như này còn có chuyện gì gọi anh, không phải là đang nhớ anh chứ?”
“Đúng vậy, nhớ anh.” Đường Hướng Noãn nhướn mày, đây cũng không phải lần đầu cô buông lời tán tỉnh anh ta, hơn nữa anh ta hiện tại còn đang ở nước ngoài.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm thấp trân thành của Lăng Mặc: “An Nhiên, anh hỏi thật đấy, em có nhớ anh không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook