Nam Diệc Sâm vuốt ve vòng eo liễu của cô, trong đầu xuất hiện ba cụm từ:

Âm thanh, mềm mại, dễ đẩy xuống.

Đường Hướng Noãn cầm lấy quần áo anh, nói trong cơn say: "Anh sờ tôi, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!"

Đàn ông đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì, toàn những kẻ ăn trông nồi ngồi trông bát.

Cô từ chối việc quan hệ trước hôn nhân, Phương Thần cũng chẳng nói gì cả, trong một năm nay anh ta thật sự không hề ép buộc cô.

Cô vốn tưởng mình nhặt được báu vật, ai ngờ anh ta lại lén tằng tịu với trợ lý của cô sau lưng cô.

"Phải chịu trách nhiệm như thế nào?" Nam Diệc Sâm nhíu mày. Anh nhìn cô gái say xỉn tới không biết đâu là đông tây nam bắc trong ngực, thật sự rất tò mò tiếp theo cô sẽ làm gì.

"Đi đăng ký kết hôn!" Đường Hướng Noãn thốt lên, Nam Diệc Sâm cũng ngẩn ra. Cô gái này, có vẻ quá trực tiếp rồi nhỉ?

Ai ngờ hành động tiếp theo của cô khiến Nam Diệc Nam càng phải trố mắt ra nhìn.

Đường Hướng Noãn lấy toàn bộ giấy tờ để đăng ký kết hôn với Phương Thần mà cô chuẩn bị sẵn từ sáng ra khỏi túi xách: "Tôi chuẩn bị đồ hết rồi, đi nào! Có dám không?!"

Nam Diệc Sâm giật mình, có chút không nói nên lời, cô gái này mang cả hộ khẩu đi theo người?

Anh cảm thấy bó tay, rốt cuộc gặp phải loại người kỳ quặc nào không biết.

Thấy anh không có động tĩnh gì, Đường Hướng Noãn nở nụ cười chế giễu: "Đàn ông quả nhiên toàn loại nói không giữ lời."

Đáng giận nhất là cô còn giơ ngón tay thối lên với anh!

Nam Diệc Sâm hít vào một hơi thật sâu, người dám bất kính với anh như vậy, e rằng chỉ có cô gái say xỉn trước mặt này thôi.

Đường Hướng Noãn hứ một tiếng coi thường, sau đó chuẩn bị nhét đồ vào trong túi. Nhưng tầm mắt cô choáng váng, cầm đồ cũng không vững, khiến thẻ căn cước rơi xuống đất.

Nam Diệc Sâm nhìn cô đi nghiêng ngả lảo đảo, đột nhiên thoáng thấy thẻ căn cước dưới đất, bèn cúi xuống nhặt lên.

Đường Hướng Noãn.

Cô gái trong ảnh có khuôn mặt thanh thuần sạch sẽ, ánh mắt toát lên vẻ ngang bướng.

Hẳn là ảnh này được chụp năm mười tám tuổi.

Người có thể chụp ảnh thẻ đẹp như vậy, chắc chắn là đại mỹ nhân trời sinh.

Nhưng bây giờ anh không để ý những điều này, mà là...

Cô chính là... Đường Hướng Noãn!?

Nam Diệc Sâm khẽ rũ mắt, sải bước đuổi theo.

Đường Hướng Noãn vẫn chưa đi xa, cô đang ra sức kéo cửa xe mình, nhưng có làm thế nào cũng không mở ra được. Cô tức giận nhấc chân đạp lên xe, khiến tiếng còi cảnh báo vang lên liên tục, không ngừng chút nào.

"Ngay cả cưng cũng muốn chống đối chị phải không!?" Đường Hướng Noãn thở phì phì, phồng má lên, hai bên má đỏ bừng như trái táo chín.

"Đường Hướng Noãn." Nam Diệc Sâm đứng sau lưng cô, gọi một tiếng.

Đường Hướng Noãn theo phản xạ quay người lại, nghiêng đầu nhìn bóng dáng mông lung trước mặt.

"Gì thế?" Đã rất lâu cô không nghe ai gọi cái tên này, nhưng trong cơn say rượu cô gần như chẳng hề nghĩ gì nhiều.

Nam Diệc Sâm nhíu mày, xem ra cô đúng là Đường Hướng Noãn.

"Không phải nói là đi đăng ký kết hôn ư? Sao cô lại bỏ chạy rồi?" Nam Diệc Sâm khẽ hé đôi môi mỏng tạo ra nụ cười khẽ.

"Ai, ai bảo tôi bỏ chạy!" Đường Hướng Noãn nhíu mày, dường như rất bất mãn với từ ngữ mà anh sử dụng.

Nam Diệc Sâm mỉm cười nhìn cô đầy nghiền ngẫm. Hai bên má cô hồng hào, ánh mắt có chút ngơ ngác, cặp môi hồng khẽ chu lên.

Khuôn mặt không trát phấn giống hệt trên thẻ căn cước.

Lúc này Đường Hướng Noãn chỉ muốn tìm người đăng ký kết hôn cho xả cơn giận, mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần là đàn ông là được!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương