Hợp Đồng Định Mệnh
-
17: Cảnh Giác
Nhà hàng.
Thấy Phó Nhã Diệp cứ ngồi thừ người mà không ăn gì, Từ Chí Hàn hỏi.
“Đồ
ăn không ngon sao?”
“Không có.
Là… tôi no rồi.” Phó Nhã Diệp thở một tiếng, buông thìa.
“Tôi thấy cô chưa ăn được mấy miếng mà.
Hay là… Sinh nó sai bảo cô nhiều
quá.” Từ Chí Hàn ăn một miếng thịt, nói.
“Không phải đâu.
Anh Sinh không có sai bảo tôi làm nhiều đâu.”
“Vậy có thể là cô không thấy khỏe?”
“Không an lòng thì đúng hơn.”
“Như này đi.
Nếu cô không an lòng có chuyện gì cứ tâm sự với tôi.
Tôi là
người giỏi lắng nghe.
Mà còn giỏi giữ bí mật nữa.”
“Thật sao?”
“Thật mà.”
“Cũng được.
Là thế này… mà thôi không kể thì hơn.” Phó Nhã Diệp nghĩ
ngợi thế nào rồi không muốn kể nữa.
Nhưng điều đó là làm Từ Chí Hàn tò mò.
“Càng làm vậy tôi lại càng muốn
biết.
Kể đi mà.
Nhé?”
“Là thế này.
Tôi vừa mới biết là…”
“Anh Hàn.” Giọng của một cô gái cắt ngang lời Phó Nhã Diệp.
Phó Nhã Diệp
quay đầu lại thấy một cô gái mặc đầm đỏ, dáng vẻ sành điệu bước lại chỉ
thẳng tay vào mặt cô.
“Con này là ai?”
“Này cô em.
Sao ăn nói khó nghe thế? Mặt mũi cũng xinh đó.” Phó Nhã Diệp
cười nhếch miệng.
“Sao tôi phải ăn nói hẳn hoi với cô? Con bồ nhí.”
“Đợi đã.
Bồ nhí hả?”
“Vy à, đây không phải bồ nhí đâu.” Từ Chí Hàn vội cất tiếng.
“Khỏi phải nói thế đi anh.
Bao lần anh phản bội em rồi? Lần này, chắc chắn
em không bỏ qua.” Trịnh Hân Vy hất ly nước vào mặt Phó Nhã Diệp, trợn
mắt cảnh cáo.
“Lần sau mở mắt ra coi anh Hàn là của ai.
Đừng có dính tới
anh ấy nữa.
Hiểu rồi chứ?”
Phó Nhã Diệp cũng không vừa, một tay giữ chặt tay Trịnh Hân Vy tay còn lại
cầm ly nước đổ xuống từ đầu cô.
“Lần sau biết lấy là đang chơi với ai.
Tôi
không phải bạn gái anh Hàn.
Nhưng nếu cô vẫn còn gây chuyện tôi sẽ làm
vợ anh ấy luôn cho coi.”
“Anh coi nó kìa.
Nhìn bồ nhí anh kìa.
Xinh đẹp thì không lại còn làm vậy với
em.
Con đó là ai thế?” Trịnh Hân Vy dậm chân.
Đáng lẽ ra Phó Nhã Diệp đã bỏ đi rồi những vì Trịnh Hân Vy lại ăn nói ngang
ngược khiến cô không chịu được, cầm nguyên ly đá đổ vào trong ngực Trịnh
Hân Vy.
“Không chịu thôi chứ gì? Không xinh đẹp hả? Không xinh đẹp hả?
Đã đẹp kém người ta lại còn không biết điều.” Rồi Phó Nhã Diệp hiên ngang
bỏ đi
“Anh nhìn nó kìa.
Anh Hàn.” Trịnh Hân Vy giũ áo cho đá rớt xuống.
Từ Chí Hàn không những không khó chịu mà còn cảm thấy Phó Nhã Diệp
thật cá tính.
Anh bắt đầu có thiện cảm với cô.
---
Lâm Quốc Sinh về nhà sau một ngày làm việc.
Điều đầu tiên anh làm là tắm
rửa, không hay biết Phó Nhã Diệp cũng đang ở trong nhà tắm.
Trông thấy
anh, cô túm chặt lấy khăn tắm la lên, ném đồ đạc về phía anh.
“Này, anh làm
gì đấy? Người ta đang tắm.
Anh vào trong này làm gì?”
“Không muốn tôi vào thì cô khóa cửa đi.”
“Khỏi phải nói nhiều.
Anh là kẻ cơ hội.
Vào đây định làm gì hả? Hả, đồ bệnh
hoạn.
Ra ngoài ngay.”
“Cô làm cái trò gì đấy hả? Gặp chuyện ở đâu sao người lại thế kia? Chờ mà
coi.” Lâm Quốc Sinh không bước ra mà còn bước tới gần Phó Nhã Diệp một
bước khiến cô hiểu lầm.
“Chờ coi? Này.
Anh định hiếp tôi chứ gì? Anh là đồ bệnh hoạn, kẻ cơ hội.”
Phó Nhã Diệp mặc áo vào.
“Cô bị gì vậy? Bị ám ảnh vậy nghĩ tôi làm gì được cô? Hay là muốn có được?
Để tôi chiều.” lâm Quốc Sinh bước lại gần hơn nữa.
Phó Nhã Diệp mở cửa
chạy ra.
“Bộ dạng này chắc chắn không thoát được.” Phó Nhã Diệp nghĩ rồi mở cửa
ra khỏi phòng.
Lâm Quốc Hùng huýt sáo đi vô nhà thấy La Mẫn Trang vẫn còn ngồi ở phòng
khách.
“Mẹ vẫn chưa ngủ sao?”
“Ưm.
Tâm trạng đâu mà tốt thế? Hử?”
“Nếu cho em đoán chắc là chuyện phụ nữ phải không, anh Hùng?” Lâm
Quốc Kiệt xen vào.
“Mày nghĩ tao chỉ có chuyện phụ nữ thôi hả?”
“Đúng thế.”
Phớt lờ thằng em trai, Lâm Quốc Hùng nói với La Mẫn Trang.
“Là… con vừa
làm thành công một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thấy có mặt Lâm Quốc Kiệt, đột nhiên Lâm Quốc Hùng hết hứng nói.
“Để
con kể sau nhé mẹ.
Giờ con đi ngủ đây.” Lâm Quốc Hùng hí hửng bước lên
cầu thang, tâm trạng khá vui vẻ.
---
Lâm Quốc Sinh tắm xong đi ra giật nảy người khi thấy Phó Nhã Diệp mặc ba
bốn lớp áo dày cộm, mở cửa vào.
Anh nheo mắt.
“Lạnh hả?”
“Đúng thế.
Tôi lạnh.”
“Bị nặng không đây?”
“Đừng có lại gần tôi.” Phó Nhã Diệp giữ khoảng cách với anh.
Hễ thấy anh ở
đâu là cô tránh tới đó.
“Có bị điên không trời?” Lâm Quốc Sinh lèm bèm trong cổ họng.
Thực chất
anh hiểu cô vì sao phải làm thế.
Ở chung một phòng, cô cảnh giác cũng là
chuyện đương nhiên.
Một lúc sau.
Cả người Phó Nhã Diệp chảy mồ hôi.
Cô nói trong cơn mơ.“
Nóng chết đi được.”
Lâm Quốc Sinh ngồi xổm.
“Để tôi cởi đồ cho nhé.”
“Được.”
Lâm Quốc Sinh cởi những lớp áo không cần thiết trên người cô ném xuống
sàn.
Bàn tay anh mơn man trên mặt cô.
Cô mở hé mắt, hất tay anh ra.
“Làm vợ tôi đi.”
“Buông ra.”
Lâm Quốc Sinh ôm cứng cô từ phía sau.
“Định chạy đâu nữa.
Cô trốn không
thoát tôi đâu.
Này, tôi nghĩ cô cứ ngoan ngoãn chịu tôi đi.
Cho khỏi bị đau.”
“Này tôi không đời nào chịu làm vợ anh.
Tôi không yêu anh.” Phó Nhã Diệp
cố giằng ra nhưng không tài nào thoát được vòng tay cứng ngắc của Lâm
Quốc Sinh.
“Cần gì yêu nào, chỉ cần sinh con cho tôi là đủ rồi.
Nhé?”
“Này buông ra, buông ra.
Tôi không phải bò cái mà đưa tôi đi phối giống.”
“Không phải cũng giống thôi.”
“Buông ra.
Này buông tôi ra.
Cứu với.
Cứu với.
Cứu với.” Cô la toáng cả lên.
Chu Thiên Uyển mở cửa vào.
“Sinh.”
Phó Nhã Diệp thừa dịp Lâm Quốc Sinh nới lỏng tay, chạy lại chỗ Chu Thiên
Uyển, vẻ hoảng sợ.
“Dì ơi.
Dì cứu cháu với.
Con trai dì đang định cưỡng bức
cháu.”
“Dì cũng không giúp được cháu đâu, chịu làm vợ Sinh đi.
Gia đình ta sẽ trở
thành gia đình hạnh phúc.” Chu Thiên Uyển nói, khóe môi cười nham nhở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook