Buổi tối, Lục Phiêu Diêu sao khi tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ quần áo thun hình chú ice bear cực kì dễ thương.

Cô lúi húi chuẩn bị vào phòng mình đã được Trà Dụ thu xếp thì bất chợt cổ áo bị anh kéo lại.
Lục Phiêu Diêu bất ngờ bị kéo nên bước chân hơi lảo đảo, vô tình viễn phải chân anh.

Trà Dụ cũng chẳng phát ra âm thanh, anh im lặng nhìn cô, đến khi cô hết chịu được mà lên tiếng hỏi:
- Sao thế? Phá hoại giấc ngủ của công dân là tội ác đấy.
Trà Dụ nhìn cô bằng đôi mắt nhìn kẻ ngốc, anh trực tiếp dùng sức lôi cô tiến về phòng mình.

Lục Phiêu Diêu cứ bị lôi đi đến gần cửa phòng anh thì cô nhanh chóng vươn tay níu lấy cánh cửa, hò hét:
- Anh không được bộc phát thú tính đâu.

Lí trí lên! Tôi tin anh vượt qua được cám dỗ mà.
Trà Dụ kéo mãi không thấy cô chịu theo mình, lúc này anh mới lên tiếng:
- Lục Phiêu Diêu, cô đừng suy nghĩ nữa được không? Tôi đang tạo cơ hội làm việc cho cô đấy.
Lục Phiêu Diêu ngớ người nhìn anh:
- Hử? Anh nói nghe xem?

Trà Dụ buông cổ áo cô ra, Phiêu Diêu chỉnh chỉnh lại cổ áo bị xộc xệch của mình, cô nghe thấy anh nói:
- Cô ru tôi ngủ, một bài hát ba triệu.
Thấy Lục Phiêu Diêu không lên tiếng, anh lần nữa lên giá:
- Năm triệu.
Lục Phiêu Diêu nghe vậy liền vươn tay đầu hàng:
- Hát, hát.
Anh hài lòng gật đầu nhưng khi anh đã lên giường nằm vẫn thấy cô còn đứng đờ người ngoài cửa:
- Cô không tính vào à? Muốn đứng ngoài rống cổ lên hát sao?
Cô nghe anh nói thì ra sức gật đầu:
- Tôi tự có cách, anh chỉ cần nằm im thôi.
Nói rồi cô chạy đi, chốc lát sao quay lại với cái loa mini cùng chiếc mic.

Sao khi đã chỉnh âm lượng bình ổn, ngước nhìn anh đã an ổn nằm trên giường, cô mới bắt đầu lên giọng:
Làm gì có ai thương em như vậy
Có ai cần em đến thế
Có ai chia tay mà vẫn mong từng ngày
Mong niềm vui dù em thuộc về ai
Làm gì có ai thương em như vậy
Có ai vẫn luôn ở đấy
Đứng sau lưng em để những khi chơi vơi
Mang bình yên chẳng mang gì xa xôi
Có ai thương em
Có ai thương em như vậy
Có ai cần em đến thế
Có ai chia tay mà vẫn mong từng ngày
Mong niềm vui dù em thuộc về ai...!
Trà Dụ bình ổn mà lắng nghe giọng cô ngân nga, chân mày từ từ thả lỏng cho đến khi nghe cô hỏi:
- Ông chủ, có muốn hát tiếp không? Lần này hát miễn phí, hát riêng cho anh nghe.
Lục Phiêu Diêu nói vậy một phần là vì thấy mình lấy tiền anh quá hời rồi, chỉ cần ngân nga xíu đã được năm triệu.
Trà Dụ nghe cô hỏi thì chân mày hơi nhướng lên, môi anh khẽ mấp máy, một lát mới thành tiếng:
- Bình thường cô cũng hay hát thêm cho khách vậy à?

Lục Phiêu Diêu lắc đầu, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội nhưng anh đâu hề nhìn thấy:
- Không hề, chỉ có anh mới được hưởng phúc lợi này thôi.
Nghe vậy khóe môi Trà Dụ khẽ cong lên một độ cung nhẹ, nhìn sơ qua cũng đủ phát hiện anh đang vui vẻ.
Lục Phiêu Diêu không nghe thấy tiếng anh đáp lại, chốc lát sau cô lại hát tiếp.
Giữa mênh mông hoa mặt trời trải dài cuối chân đồi phía xa
Ngồi bên anh mãi không rời bình yên nghe hương thơm cỏ cây
Gió ơi gió đừng vội kéo mây kéo hạt mưa rớt qua nơi này
Để em ngắm nụ cười của anh cứ dịu dàng mà lại nồng say
Những nụ cười mình ươm trong nắng
Những ngọt ngào gửi vào cành hoa
Những kỉ niệm lặng im trên mây để nơi này của riêng đôi ta
Để mai này dù xa hai hướng vẫn có người hằng ngày chờ anh
Đến một ngày mình gặp lại nhau giữ ngọn đồi ngập tràn vàng tươi
Những bông hoa mặt trời...
Hát xong lại không nghe anh bình phẩm gì, cô loáng thoáng gọi tên anh nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại liền biết anh đã ngủ rồi.

Lúc này, Lục Phiêu Diêu mới lê thân thể này về phòng ngủ.
Tới tận 9 giờ sáng cô mới dậy, tắm rửa một hồi thì xuống phòng khách.

Trà Dụ đang đọc kịch bản phim mới của công ty thì thấy cô xuất hiện, anh vươn tay đẩy bữa sáng về trước:
- Tới đây ăn sáng đi.
- Oh.


- Cô nhanh chóng bước đến.
Trong lúc Lục Phiêu Diêu đang ăn sáng thì Trà Dụ mở điện thoại lên, xem thành quả của bản thân.
Lục Phiêu Diêu không hề biết bản thân đêm qua đã hot thế nào.

Đoạn clip quay cô mặc chiếc váy đỏ nhạt, đeo khăn che mặt đã phát tán đầy trên mạng.
Chất giọng thanh mát lại có chút ngọt nhẹ rất nịnh tai người nghe.

Thêm đó, nhan sắc của cô cũng rất được nhiều người bàn tán dù đã che mặt.
Dáng người e ấp giấu sau lớp váy đỏ nhạt, đôi mắt long lanh chứa đầy tình, chỉ cần nhìn vào hồ nước xuân thủy ấy thì sẽ bị đắm chìm.
〈 Thiên địa ơi, chị gái này quá xinh đẹp rồi 〉
〈 Tự nhiên muốn bao nuôi chị ta.

Để mỗi ngày đều được nghe hát 〉
〈 Nghe nói chị gái này là ca sĩ vừa giải nghệ〉
〈 Lầu trên nói thật sao? Vậy thì chị gái này quá thảm rồi, vừa giải nghệ thì đột nhiên hot 〉.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương