Hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, liên tục lắc đầu:
- Không cần, thật sự không cần nó đâu.

Trà Dụ vốn không tính xài tới rau củ, anh cũng không thích dùng thứ to lớn khác đâm vào cơ thể cô:
- Em hôn tôi.

Cô ngơ ngác nhìn anh, cho tới khi anh lặp lại lần nữa:
- Em hôn tôi thì tôi không đâm nó vào trong em.

Lục Phiêu Diêu nghe anh nói vậy liền vội vàng ngưỡng cổ lên hôn nhẹ lên môi anh, sau đó gấp rút thối lui:
- Như vậy được chưa?
Cô lo lắng nhìn anh, vẻ mặt anh từ lúc cô vừa về nhà đã rất tệ, trong lòng cô dâng lên một nỗi lo sợ.

Anh nhíu mày nhìn cô vừa hôn xong đã rời khỏi ngay lập tức, giọng nói mang theo chút phàn nàn:
- Chỉ như vậy thôi sao?
Cô bất ngờ khi anh nói vậy, chưa kịp định hình đã bị anh bắt lấy cằm, giọng anh nhàn nhạt nhưng đầy dụ dỗ:
- Lưỡi đâu? Lè lưỡi ra đây.


Trà Dụ không say, nhưng anh cảm giác bản thân không được thanh tỉnh mấy, chỉ cần nghĩ đến cô gặp tên khốn Diệc Dương ấy đã khiến anh tức sôi máu, anh không chỉ ghét tên đàn ông này, mà tất cả những tên đàn ông có ý đồ với cô, anh đều ghét.

Nhìn cô trúc trắc đáp lại cái hôm của mình, đại não anh như đang nổ tung lên, nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, càng lúc càng nồng nhiệt, hôn mãnh liệt đến mức cô cảm giác đầu óc mình đang quay cuồng.

Dứt khỏi nụ hôn sâu, sợi chỉ bạc kéo dài anh đứt ra, chảy xuống cằm cô, ánh mắt anh càng thâm một nấc, anh vươn tay chạm lên cằm cô, xoa xoa khóe môi cô.

Lục Phiêu Diêu không nghĩ bản thân bị hôn đến mức chảy nước dãi, cô đỏ mặt nhìn anh đang lau khóe môi mình, lo lắng hỏi anh:
- Tâm trạng anh hôm nay không tốt sao?
Trà Dụ nghiêng đầu, cụp mi nhìn cô, động tác tay càng dùng lực:
- Ừ.

Tôi không muốn em bị người đàn ông khác đụng vào.

Ánh mắt anh di chuyển từ môi cô xuống xương quai xanh, ngực, eo, vùng tam giác, cuối cùng dừng ở góc chân:
- Em ngoan ngoãn ngồi đây đợi tôi.

Cô ngơ ngác nhìn anh quay lưng đi, bản thân bắt đầu suy nghĩ có nên chạy trốn hay không thì nghe giọng anh vang lên đầy cảnh cáo:
- Em dám chạy thì tôi đánh gãy chân em.

Theo vô thức cô rụt chân lại, ôm lấy hai chân mình, cảnh giác đáp lời anh:
- Không chạy, tôi không chạy.

Cô mím môi, hai mắt dâng lên nồng đậm sự uất ức, rõ ràng anh tỏ tình cô, anh dịu dàng tặng hoa cho cô, vậy mà sao giờ lại phát điên chỉ vì một người đàn ông mà cô không quen biết thế này!?
Có lẽ Lục Phiêu Diêu không biết, sâu trong tim cô sớm đã nở mầm cây, một mầm cây vì anh mà lớn lên, rồi dần dần phát triển.

Lúc anh quay lại, trên các đầu ngón tay anh quấn băng gạt, vừa nhìn là cô thấy có điều gì không ổn, vội vàng thối lui chạy trốn.

Trà Dụ sao có thể cho cô chạy được, một tay anh bắt lấy cô, nhấc bổng cô ngồi lên bàn, chẳng cần dùng sức đã có thể tách hai chân cô ra.

Hai tay cô bấu lấy bả vai anh, nghi ngờ trong mắt dâng cao:

- Anh định làm gì?
Bàn tay có quấn băng gạt đã chạm lên gò bồng đảo của cô, băng gạt thô cứng chà xát viên kẹo dẻo:
- Đương nhiên là tẩy sạch cơ thể em rồi.

Tay cô bấu vào bả vai càng càng chặt:
- Tôi có thể đi tắm, đi tắm thì sẽ sạch ngay.

Anh khẽ gật đầu, cười đáp:
- Ý tưởng không tồi.

Ngay lúc cô thở phào nhẹ nhõm thì anh bổ sung thêm một câu:
- Làm xong sẽ đưa em đi tắm.

.

Băng gạt lấy chà xát viên kẹo dẻo của cô càng nhanh, cô bé vì hành động của anh mà âm thầm rỉ nước, làm ướt phần lưng quần của anh, cô như sợ anh phát hiện liền muốn khép chân lại.

Trà Dụ sớm nhận ra biến hóa cơ thể cô, anh di chuyển eo dí sát vào hạ bộ của cô, dùng vải quần thô cứng cọ sát nơi mềm mại của cô.

Nhìn gò bồng đảo còn lại đang bị bỏ rơi, anh liền cúi người, hôn nhẹ lên viên kẹo dẻo, rồi ngậm lấy nó.

Cô vì hành động của anh mà khó chịu cong lưng, nào ngờ hành động này của cô lại đang đón hùa theo anh, giúp anh trêu chọc cơ thể cô càng dễ dàng.


Lúc anh nhả viên kẹo dẻo ra, viên kẹo dẻo ấy dính nước mà sáng lấp lánh, khiến người nhìn vô liền không thể không ngại ngùng được.

Bàn tay quấn băng gạt của anh dần buông tha cho gò bồng đảo, anh di chuyển tay xuống phía dưới, dừng ở nơi che giấu *** *** ***, không ngừng kích thích khiến nó phải dựng lên.

Nơi nhạy cảm nhất của Lục Phiêu Diêu bị băng gạt thô cứng cọ sát không ngừng, anh di chuyển từ hai bên mép của hạt đậu, phía trên hạt đậu, phía dưới hạt đậu rồi đánh thẳng vào *** *** *** của cô.

Lặp lại vài lần thì cô đã không nhịn được mà rên rỉ, khe nhỏ của cô e ấp lúc khép lúc mở, tuôn ra dòng nước dinh dính.

Vào lúc anh cọ sát hạt đậu liên tục với tốc độ nhanh thì cô không nhịn được mà cong lưng, ưỡn ngực về phía trước, ngón chân cô quắp lại.

Cô ra.

Chỉ vì anh đùa nghịch bên ngoài.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương