Lục Phiêu Diêu nghiêng đầu nhìn anh, lỗ tai cô ửng đỏ:
- Không cần mắng tên này.

Gọi cảnh sát đến bắt hắn ta vì tội cưỡng hiếp là được rồi.
Tên đàn ông đó nghe cô nói vậy liền tức giận mà xông đến, Trà Dụ vươn tay lôi cô tránh ra, tung một cước vô điểm yếu của anh ta khiến anh ta ngã chổng vó.
Lục Phiêu Diêu cùng cô gái tròn mắt nhìn anh, trong lòng thầm ghi nhớ chiêu anh vừa đánh.
Lúc cảnh sát đến thì thấy cảng tên đàn ông nằm trên đường ôm lấy nơi cậu nhỏ, cảnh sát còn phát hiện ra tên đàn ông này có dùng đến chất cấm, liền mang hắn ta đến đồn cảnh sát, còn cô gái thì được đưa về nhà an toàn.
Về tới nhà, Lục Phiêu Diêu âm thầm nhìn theo bóng lưng của anh, chợt anh bất ngờ quay lại ôm trọn cô vào lòng:
- Sao thế? Thích tôi rồi à?
Cô vươn tay đẩy anh ra nhưng đẩy không nổi, bất lực lên tiếng:
- Sao ban nãy anh lại làm thế? Nguy hiểm lắm đấy, lỡ hắn ta có vũ khí thì sao?
Trà Dụ vươn tay xoa đầu cô:
- Ồ.
Cô tức giận đánh vào lưng anh:
- Nghiêm túc xíu coi.
Anh khẽ cười, nhẹ giọng lên tiếng:
- Tối rồi, mau đi ngủ đi.

Nói rồi anh đẩy cô vào phòng, còn bản thân thì quay về phòng của mình.
Nhìn cửa phòng được anh đóng lại, cô cụp mi, ngón tay cọ xát vào nhau.
Đây là lần đầu cô được dung túng như vậy.

Cũng là lần đầu cô nghe câu nói ấy.
Ghét thì cứ mắng đi, tôi biết đánh nhau.
Cô vươn tay che đi gương mặt đang dần nóng lên của mình.

Hình như cô có chút rung động rồi.
Những ngày tiếp theo anh liên tục tìm cách tiếp cận cô.
Dùng cớ thảo luận kịch bản mà luôn xuất hiện trước mặt cô.

Cảnh tình cảm thì cố ý diễn sai, thậm chí còn lén lút động chạm cô nữa.
Ngày hôm đó, Đoàn Nhu sau khi thi về, tâm trạng cô khá tốt liền đến tận nhà anh tìm anh.
Chuông cửa vang lên một lúc thì bên trong vang lên tiếng anh:
- Là ai?
Cô lên tiếng đáp:
- Là tớ, Đoàn Nhu.
Hàn Tô khựng người, anh mím môi:
- Cậu về đi.
Cô liên tục gõ cửa, giọng mang theo chút nức nở:
- Tại sao cậu lại tránh tớ? Hàn Tô, cậu ghét tớ đến vậy sao?
Anh lặp lại lần nữa:
- Cậu về đi.
Đến khi bước chân đã nhỏ dần, anh mới mở cửa ra, nhưng cô sớm đã rời đi.

Anh cúi đầu, thở dài một hơi, sau đó lại tràn ra một nụ cười tự giễu.

Là chính anh đã đẩy cô ra, bây giờ lại luyến tiếc không nỡ rời xa cô.
Hôm có kết quả thi, Đoàn Nhu xuất sắc ẵm nhẹ giải á khoa thành phố, điểm của cô chỉ thua thủ khoa vỏn vẹn ba điểm.

Lúc được phỏng vấn, cô mặc bộ váy màu hồng phấn, kiểu dáng rất giống bộ váy mà lúc cấp ba cô từng mặc để đi dã ngoại cùng lớp.

Cô chính là cố ý mặc lại, nhưng không biết anh có nhớ không nữa?
Trong khi cô được phỏng vấn rồi phát sóng trực tiếp thì anh chỉ âm thầm ở nhà xem cô tỏa sáng trên ti vi.
Nhìn cô xinh đẹp tỏa sáng lấp lánh, còn anh chỉ hèn mọn xuất hiện thoáng qua trong cuộc đời cô.
Hàn Tô uống một ngụm bia lớn, vị đắng sộc lên tận não anh khiến anh nhíu mày.
Đoàn Nhu chỉnh tề trả lời từng câu hỏi của người dẫn chương trình.

Buổi phỏng vấn này của cô còn có phần tương tác với người hâm mộ, trong đó có một người đã hỏi rằng:
- Chị thật sự yêu đương rồi à?
Hai mắt Hàn Tô chăm chú nhìn màn hình ti vi, anh cắn môi, lại uống một ngụm bia lớn.
Đoàn Nhu nghe câu hỏi thì trầm mặc một hồi lâu, như chấp nhận điều gì đó, cô mỉm cười lên tiếng:
- Chưa, anh ấy chưa đồng ý với tình cảm của chị.
Người hâm mộ đó há hốc mồm:
- Là chị đơn phương anh ấy sao?
Cô cụp mi, nhàn nhạt đáp:
- Phải, thích cậu ấy từ đầu cấp ba đến tận bây giờ.
Cô cứ nghĩ bản thân sẽ bị thời gian lấy đi tình cảm đơn phương ấy, nhưng cô nghĩ sai rồi.

Thời gian lại càng khiến cô yêu anh sâu đậm rồi day dẳng hơn.
Không những người hâm mộ bất ngờ, ngay cả anh cũng bất ngờ.


Anh không nghĩ cô lại dám thừa nhận ngay trên sóng truyền hình.
Hàn Tô đã vốn muốn chừa đường lui cho bản thân, chỉ cần ban nãy cô chọn che giấu, anh nhất định sẽ chôn vùi tình cảm của mình rồi rời khỏi cuộc đời cô.
Lúc cô quay về chung cư thì thấy anh đứng dựa lưng trước cửa, anh nâng mắt nhìn cô.
Đoàn Nhu thấy gương mặt đỏ hồng như say rượu của anh thì vội vàng tiến đến đỡ:
- Cậu uống bia sao?
Mùi bia nồng đến mức chui tọt vào mũi cô khiến cô nhăn mặt.
Anh được cô đỡ vào nhà, cửa vừa đóng lại thì cô bất ngờ bị lôi vào lòng anh, mặt vùi vào ngực anh.
Hàn Tô cúi đầu chôn mặt ở hõm vai cô, anh mím môi:
- Đoàn Nhu, tôi thích em.
Rất thích em.
Thích em từ lúc em mặc chiếc váy màu hồng xinh xắn trong chuyến dã ngoại.
Em đáng yêu ngọt ngào, em trong sạch thanh cao.
Em là ngôi sao mà tôi mãi mãi không với tới được...
Đoàn Nhu nghe anh nói liền khựng người, lắp bắp:
- Hàn Tô, anh vừa nói gì?
Hàn Tô ngẩng mặt nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mà anh hằng mơ ước..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương