Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của Lục Trà Tiên Sinh
-
Chương 46
Tập quay này vừa lên sóng liền khuấy động dân cư mạng và người qua đường.
Liên tục có người đẩy thuyền Lục Phiêu Diêu và Trà Dụ, còn fan couple của Mân và cô thì tâm như tro tàn.
Nhưng cũng có không ít fan only của Trà Dụ xé couple này, không ngừng mắng mỏ Lục Phiêu Diêu đang dựa vào Trà Dụ để trở nên nổi tiếng.
〈 Họ đẹp đôi quá, tôi đẩy thuyền họ từ trailer bộ phim Khai Quang đến bây giờ 〉
〈 Lúc đầu thấy hai người hơi tránh nhau nhưng sau đó liền thân thiết, có ẩn tình gì rồi? 〉
〈@lautren, tán thành.
Tôi cá là hai người đó đang giận nhau 〉
〈 Hai người đang yêu giận dỗi, sau đó người nam dỗ dành thì liền hòa thuận 〉
〈 Tui là người hâm mộ nhan sắc của họ, đứng với nhau thật là bùng nổ nhan sắc 〉
〈 Tự nhiên ngày càng hóng bộ phim Khai Quang lên sóng 〉
〈 Không biết tương tác hai người đó trên phim có ổn không? Chứ thấy tập này tương tác quá đỉnh rồi 〉
〈 Trà Dụ đẹp trai quá, tôi mê anh ta từ lúc mới mang thai tới lúc đẻ con luôn rồi vẫn còn mê 〉
〈 Tôi thấy couple này đẹp hơn couple Mân Diêu nha, couple Mân Diêu thấy giống chị em hơn là yêu đương 〉
〈 @lautren, khen couple nhà mình thì cũng đừng lôi couple nhà người ta xuống nước chứ 〉
Theo sau đó là một cuộc đại chiến giữa hai couple, ngoài ra còn có những bình luận đầy tiêu cực.
〈 Con trà xanh này suốt ngày bám theo anh nhà, từ phim Khai Quang tới quay chương trình giải trí vẫn đeo theo 〉
〈 Lúc đầu thấy cô ta né tránh anh nhà cứ tưởng là biết điều rồi, nào ngờ là lạc mềm buột chặt 〉
〈 Lục Phiêu Diêu mặt dày, tránh xa Trà Dụ của chúng tôi đi 〉
〈 Tránh xa anh nhà chúng tôi ra 〉
〈 Không hiểu sao có người lại đẩy thuyền anh nhà với ả ta? Não tàn à〉
〈 Thấy Lục Phiêu Diêu không xứng với anh nhà tí nào 〉
〈 Lục Phiêu Diêu cô có đạo đức thì làm ơn biến khỏi mắt anh nhà chúng tôi đi 〉
Tập này là tập duy nhất có lượt xem cao, những khách mới sao cũng không quá thú vị nhưng vẫn khiến tiền chương trình thu vào đạt ngưỡng cao hơn trung bình.
Chương trình vừa kết thúc, Lục Phiêu Diêu mang theo hành lí trở về chung cư.
Trời lúc này đã tối, vì có uống chút rượu nên mặt cô hơi ửng đỏ.
Cô nằm trên sofa, không khí yên tĩnh, vắng lặng lại có chút cô đơn.
Chợt cô nhớ đến lời chị Tự Anh nói với cô.
Hãy tránh xa Trà Dụ, đừng lôi kéo rắc rối thêm nữa.
Lục Phiêu Diêu hít hít cái mũi, cô cũng đâu muốn đâu.
Rõ ràng anh là người chủ động tiếp xúc với cô, nhưng sao cô lại là người bị mắng kia chứ.
Cô uất ức hít mũi, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.
Trà Dụ vừa cho người đàn áp xuống những bài vu oan cho cô, anh vươn tay xoa xoa thái dương.
Kể từ hôm đó, anh và cô đã không liên lạc với nhau.
Trà Dụ áp xuống những bài báo tiêu cực về cô, nhưng những bình luận mắng chửi ấy cuối cùng vẫn lọt vào mắt cô.
Đây là lỗi của anh và anh biết điều đó nhưng anh vẫn chưa từng lên tiếng để giải thích cho cô...!
Anh muốn nương theo làn sóng này để mọi người tiếp tục đẩy thuyền anh và cô, như vậy rất tốt, rất hợp ý anh.
Kết thúc công việc vào lúc gần 10 giờ khuya, Trà Dụ lái xe nhanh về nhà.
Bởi anh nhớ ra hôm nay cô sẽ về chung cư.
Vừa mở cửa, đập vào mắt anh là bóng dáng mảnh khảnh đang nằm trên sofa.
Anh tiến về phía cô, nhìn cô gái vì khóc mà mũi ửng đỏ, gương mặt đẫm nước mắt cùng đôi mi ướt nhẹp.
Lục Phiêu Diêu vì tiếng mở cửa mà tỉnh giấc, cô vừa trở mình liền nhìn thấy anh, khẽ giật mình, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt lên án.
Trà Dụ ngồi khuỵa xuống gần cô, vươn tay luồn qua tóc cô, nhè nhẹ xoa đầu:
- Ngoan, vào phòng rồi ngủ.
Ngủ ở đây rất dễ cảm lạnh.
Cô buồn ngủ đến mức hai mí mắt sắp mở không lên, nghe anh nói vậy thì ậm ừ, từ từ ngồi dậy.
Bước chân Lục Phiêu Diêu loạng choạng, thấy vậy anh vội đưa tay kéo lấy tay vô, nào ngờ cô lại hất ra khiến bản thân nghiêng ngả.
Chân mày Trà Dụ chau lại, anh trực tiếp bế cô lên.
Lục Phiêu Diêu trừng mắt nhìn anh, không ngừng vùng vẫy:
- Thả tôi ra, anh mau thả tôi ra.
Anh nhàn nhạt cúi đầu nhìn cô, lên tiếng đáp:
- Không thả.
Lục Phiêu Diêu tức giận hét:
- Không thả thì tôi liền cắn chết anh.
Trà Dụ không ngờ cô sẽ nói vậy, khóe môi liền bật ra nụ cười trêu chọc:
- Em dám không?
Anh vốn chỉ muốn chọc ghẹo cô chút, vốn không nghĩ cô dám làm thật.
Lục Phiêu Diêu quả thật không dám làm nhưng chút rượu trong người cô càng làm cô trở nên bạo dạn, cô há miệng liền cắn mạnh lên bả vai anh.
Bả vai to rộng liền căng cứng lại do bị cắn một cách bất ngờ.
Đau đớn truyền lên đại não anh, Trà Dụ chuyển mắt nhìn cô:
- Nhả ra.
Lục Phiêu Diêu ngoan cường lắc đầu, trong miệng vẫn cắn lấy bả vai anh, chỉ là lực đạo có vẻ nhẹ hơn.
Anh nheo mắt, con ngươi lạnh nhạt như đang cảnh cáo cô, anh lặp lại lần nữa:
- Tôi nói em nhả ra.
Không thì tôi bẻ răng em.
Nhưng nửa câu sau anh không nói thành tiếng.
Lúc này Lục Phiêu Diêu mới nhả ra, ngoan ngoãn để anh bế vào phòng.
Cô ngay khoảng khắc đó, rất sợ anh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook