Nay là ngày đầu tiên cô gia nhập đoàn làm phim, vì cảnh quay cô khá ít nên được đôn lên quay trước.

Nay có lẽ là cô sẽ quay phân đoạn lúc Tang Lạc còn nhỏ, có thể sẽ gặp nữ chính trong phim, trong lòng Lục Phiêu Diêu như nổi bong bóng nước, âm thầm hồi hộp.
Cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, đuôi váy pha trắng mềm mại như lụa, tóc được cô tết lại phía sau, cài thêm một chiếc kẹp bông hoa đan bằng len, đủ xinh đẹp, đủ dịu dàng.
Sáng nay anh đã rời nhà sớm, liếc không thấy bóng dáng anh, Lục Phiêu Diêu mím môi mở cửa rời khỏi.
Gặp lại nhân viên trang điểm hôm qua, hai người vừa trang điểm vừa trò chuyện, chốc lát đã vào lúc thay đồ.
Bộ y phục hôm nay của cô là bạch y, lấy màu trắng làm chủ đạo, họa tiết có màu hồng phấn, nhìn nhã nhặn chứ không sến.
Lúc cô bước ra, biên kịch cho cô một ánh mắt cổ vũ, quả thật rất giống Tang Lạc lúc còn trẻ, ôn nhu nhưng có chút gì đó thanh cao, khiến người khác không nỡ vấy bẩn.
Chỉ là lúc này Lục Phiêu Diêu có chút ngần ngại tiến đến chào hỏi nữ chính.
Bởi cô nhớ lời anh dặn, phải thiết lập quan hệ tốt với dàn diễn viên, như vậy mới dễ hòa nhập vào vai diễn.
Hai người cũng chỉ trò chuyện một chút thì đã bị kêu vào phim trường.
Lúc này là phân cảnh Tang Lạc cùng nữ chính Hạ Đình Vi đọc sách ngâm thơ, vì là quan hệ gần nhà nên hai người cũng khá thân thiết.

Lục phiêu diêu cong cong mắt nhìn Hạ Đình Vi, nhưng chưa kịp nói thoại đã bị đạo diễn hô:
- Cut.

Tang Lạc sẽ không quá hiền như cô đang diễn đâu.
Cô mím môi, quả thật là cô chưa tìm cảm giác.
Phiêu Diêu...chẳng lẽ mình thật sự không hợp đóng phim sao?
Đạo diễn thấy tình trạng cô không ổn, diễn nãy giờ chỉ có thể coi là tạm được chứ không làm hài lòng ông.

Đây là bộ phim ông tâm huyết nên diễn viên nhất định phải đóng đạt hết mức.
Đạo diễn Hồ kêu cô vào nghỉ ngơi, tìm cảm hứng rồi hẳn vào phim trường.
Ngồi bên ngoài nhìn mọi người diễn như chính bản thân họ là nhân vật trong phim.

Lục Phiêu Diêu cụp mi, cô siết chặt điện thoại trong tay, nhấp vào Messenger, ở trong tin nhắn với Trà Dụ, nhưng mãi thì cô cũng chẳng gửi đi tin nhắn nào.
Để điện thoại xuống bên cạnh thì chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh lành nhàn nhạt của Trà Dụ:
- Ở phim trường thế nào rồi? Có ổn không? Sáng tôi bận quá nên không chúc cô quay phim thuận lợi nên giờ tôi gọi chúc bù.
Lục phiêu diêu nghe giọng anh, hòn đá treo ngang tim như hạ xuống, cảm giác an tâm vỗ về tâm trạng đang ngổn ngang của cô:
- Trà Dụ, tôi chắc chắn sẽ quay phim thật tốt.
Bên kia vọng qua tiếng cười của anh, trong như tiếng chuông bạc:
- Ừ, tôi tin cô.
Chỉ ba chữ " tôi tin cô " của anh đã tiếp thêm sức lực tinh thần cho cô.


Cúp máy, Lục Phiêu Diêu nghiêm túc tìm cảm hứng.
Tang Lạc.
Cô chính là Tang Lạc.
Quay lại lần nữa, lúc này hai nữ nhân trong máy quay như hai đóa hoa nở rộ đầy vui mắt.
Một nữ nhân mặc y phục màu vàng nhạt, vải lụa mềm mại lại nhẹ tưng, khiến mỗi cử động của cô gái càng trở nên dịu dàng, đây chính là nữ chính.

Khác với y phục dịu dàng thì nữ chính là một cô gái đầy năng lượng, cô vừa cười, vừa nói chuyện.

Ánh mắt như chứa cả ngân hà lấp lánh, môi hồng liến thoắng không ngừng.
Khác với nữ chính, Tang Lạc tay cầm sách, mắt lại chăm chú nhìn nữ chính, lâu lâu thì đáp lại một vài tiếng.

Dáng vẻ ôn nhu như nước chảy, khiến người khác không nhịn được mà muốn âu yếm.
Nói một hồi, nữ chính nghĩ ra trò chơi mới liền nắm lấy tay áo Tang Lạc kéo đi, mới đầu Tang Lạc có chút e ngại, chân mày cô khẽ nhau, môi đỏ mím lại thành một đường thẳng.
Nhưng cuối cùng bị nữ chính thuyết phục, cô khẽ cười đi theo nữ chính.
Sau đó Lục Phiêu Diêu quay cũng khá thuận lợi.


Những cảnh quay tiếp theo của cô là quay cùng gia đình của Tang Lạc, hai người đóng vai phụ mẫu của nhân vật Tang Lạc là hai diễn viên gạo cội, khi đóng cũng dạy cho cô nhiều điều.
Có khi họ còn nhẹ nhàng cuốn cô vào chính cảm xúc của các nhân vật trong phim Khai Quang.
Hết giờ làm, Tang Lạc ngồi trên xe về chung cư, vốn dĩ vui vẻ vì đã hoàn thành cảnh quay khá thuận lợi nhưng lo lắng khác đã ập đến.

Ngày mai cô phải đối diễn với diễn viên đóng vai ma thần Tần Du, thậm chí còn có cảnh hôn.

Nói thật, cô vẫn còn nụ hôn đầu đấy, vốn định sẽ trao cho chồng của mình trong tương lai, nào ngờ lại gặp phải chuyện này.
Thở dài một hơi, dáng vẻ rầu rĩ dán hẳn lên trên gương mặt của cô.
Vừa mở cửa, ập vào mắt cô là hình bóng của Trà Dụ đang ngồi chiễm chệ trên sofa, trên ti vi là bộ phim mà anh từng đóng.
Một bộ phim điện ảnh từng làm mưa làm gió, hiện tại vẫn là bộ phim được yêu thích nhất..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương