Lục Phiêu Diêu lạnh nhạt nhìn tên đàn ông đang ra sức nài nỉ trước mắt, cô lên tiếng:
- Ngôn Hạ Sơ, tôi đã nói là tôi không có tiền mà.

Thay vì anh đến vay tôi thì hãy đi mà vay ngân hàng ấy.
Ngôn Hạ Sơ đang cố thuyết phục cô, nghe cô nói vậy liền giải thích:
- Khoản nợ ngân hàng cũ anh vẫn chưa trả.

Phiêu Diêu, nghĩ tình chúng ta lúc trước có qua lại, em giúp anh có được không?
Cô thở dài nhìn anh ta:
- Tôi cũng muốn giúp anh nhưng tôi làm gì có số tiền lớn như vậy.
Mắt anh ta liếc xung quanh, sau đó hạ giọng khẽ nói:
- Chẳng phải bạn trai mới của em rất giàu sao? Em...em vay anh ta giùm anh có được không?
Lục Phiêu Diêu đập tay xuống bàn, tức giận đứng dậy:
- Ngôn Hạ Sơ, anh mặt dày quá rồi đầy.


Tôi không giúp anh được gì đâu nên đừng tới kiếm tôi.

Còn nữa, anh ta không phải là bạn trai tôi.
Nói xong cô liền quay lưng rời đi, để lại Ngôn Hạ Sơ với vẻ mặt trắng dã, hai mắt láo liên.
Lục Phiêu Diêu trở về nhà với tâm trạng rối bời.

Cô cảm thấy Ngôn Hạ Sơ hình như đã thay đổi rồi, anh ta lúc trước vốn dĩ rất ôn nhu, rất dịu dàng, cớ sao bây giờ anh ta lại trở nên lạ lẫm như vậy.
Rốt cuộc là do anh ta thay đổi hay là do cô vốn dĩ chưa từng hiểu anh ta?
Trở về nhà, Lục Phiêu Diêu mở cửa ra, cô nhìn đèn vẫn sáng, còn Trà Dụ thì đang ngồi trên sofa quay lưng về phía cô.
Lục Phiêu Diêu từng bước đi về phía anh:
- Anh sao còn chưa ngủ thế?
Trà Dụ ngẩng đầu nhìn cô, anh lên tiếng nói với giọng khẳng định:
- Sau này đừng gặp bạn trai cũ của cô nữa.
- Hử? Tại sao? - Cô thắc mắc.
- Vì tôi không cho phép.
Lục Phiêu Diêu sững người, chốc lát sau cô mới thốt ra thành tiếng:
- Trà Dụ, chúng ta chưa thân tới mức anh được quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi đâu.
Trà Dụ nghe cô đang phản bác lại ý của mình liền lên tiếng mỉa mai:
- Cô đã kí hợp đồng với tôi, tôi là chủ.

Lời của tôi nói cô không được quyền cãi lại.
Cô nghe anh nhắc đến bản hợp đồng đó thì hơi bất ngờ:
- Anh đang dùng bản hợp đồng đó để đe dọa tôi sao?
Trà Dụ im lặng không đáp nhưng cô biết anh chính là có ý đó:
- Trà Dụ, anh không có quyền cản trở sự tự do của tôi.

Anh vốn dĩ chỉ là một người ngoài mà thôi!!
Anh lạnh nhạt nhìn cô, khóe môi xả ra một nụ cười lạnh:

- Lục Phiêu Diêu, khi mà cô kí vào bản hợp đồng đó thì cô đã là bạn gái trên danh nghĩa của tôi.

Cô lén lút đi gặp bạn trai cũ, có phải nhân phẩm cô hơi kì quái rồi không?
Cô siết chặt nắm tay, cuối cùng nhịn không được mà quăng cái tát vào mặt anh.
Trà Dụ có chút bất ngờ, anh cười lớn:
- Lục Phiêu Diêu!!
Anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô lôi vào phòng.

Lục Phiêu Diêu không ngừng giãy giụa nhưng sức nữ nhân sao bằng nam nhân.
Trà Dụ đẩy cô ngã lên giường, anh tháo cà vạt ra, nhanh chóng buột tay cô lại với nhau, trong lòng Lục Phiêu Diêu dâng lên luồn sóng bất an, cô quát:
- Anh điên rồi, mau thả tôi ra!
Anh làm sao có thể nghe theo lời cô được, anh từng bước từng bước cởi từng cúc áo của cô ra, lộ ra đôi gò bồng đảo được lớp bra bao lại, Trà Dụ khẽ cười:
- Phiêu Diêu, tôi đến chỉ cô cách bạn gái hầu hạ bạn trai mình.
Anh đẩy nhẹ bra lên, đôi gò bồng đảo trắng nõn trực tiếp rơi vào mắt anh, yết hầu Trà Dụ chuyển động, tay anh dần dần mơn trớn, dùng thịt ở đầu ngón tay đẩy điểm ở giữa đôi gò bồng đảo khiến chúng e ấp lộ ra ngoài, sưng lên như viên kẹo dẻo.
Trà Dụ cúi đầu, khẽ đưa viên kẹo mềm dẻo ấy vào miệng, anh dùng lưỡi liếm chậm rãi thưởng thức.

Hành động của anh khiến Lục Phiêu Diêu giật mình, hai chân cô vô tình ma sát với nhau, anh cũng nhận thấy điều này.
Lục Phiêu Diêu run rẩy, cô chuyển sang dùng nhu đánh cương:
- Trà Dụ, đừng làm như vậy, sau này tôi không cãi lời anh nữa.
Tay anh đã di chuyển đến bụng dưới cô, sắp đến nơi tam giác thì làm sao có thể dừng lại được:

- Ngoan nào.
Cơ thể Lục Phiêu Diêu dần ửng hồng, khóe mắt cô cũng hiện lên tia động tình.
Trà Dụ bóc lớp vải cuối cùng ra khỏi cơ thể cô, nhìn nơi đó còn đang e ấp, anh cũng không vội mà từ tốn tách hai cánh hoa ra khỏi nhau, lộ ra viên hạch đào hồng nhẹ cùng khe hở nho nho đang không ngừng rỉ nước.
Giọng anh vì động tình mà khàn khàn:
- Ngứa lắm phải không?
Anh dùng ngón cái gảy nhẹ viên hạch đào khiến chúng dựng lên như đang chào anh, mỗi khi anh ma sát viên hạch đào khi khe nhỏ ấy lại rỉ nước, Lục Phiêu Diêu ngại ngùng muốn khép chân lại thì bị anh dùng tay ngăn cản.

Cô dùng sức giãy giụa:
- Trà Dụ, xin anh đấy.

Đừng.
Anh vươn tay xoa đầu cô xem như trấn an, bàn tay còn lại không ngừng trêu chọc hạch đào, ngón giữa đã len lỏi vào bên trong khe nhỏ lúc nào không hay.
Ngón tay anh vừa thon vừa dài, nhưng thịt ở đầu ngón tay thì lại có chút thô, chạm vào bên trong liền khiến cô giật nảy, eo cũng cong lên.
Trà Dụ như hài lòng với phản ứng của cô, cùng với nhịp đong đưa eo nhỏ mà ngón tay linh động di chuyển khiến ga giường ướt một mảng lớn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương