Hợp Đồng bé Đường
-
C20: Hoà hợp
*Uỳnh* Toàn thân của Vũ Thần ngã nhào xuống giường.
Anh nằm ở thế bị động. Nửa thân dưới bị khoá chặt khừ.
Không ngờ cô gái nhỏ bé hôm nào còn sợ sệt mỗi khi đối diện với anh thế mà bây giờ lại manh động đến vậy.
Triệu Vy Vân leo lên trên. Cô cởi khoá quần của Vũ Thần ra.
Vũ Thần bất giác ngăn cản, anh lắc đầu:
“Không được đâu! Sức của em còn yếu lắm!”
“Không thử thì làm sao biết được.”
Triệu Vy Vân không còn ngại ngùng như trước, có lẽ, cô đã cảm nhận được tình yêu dâng trào sôi sục trong lòng mình.
Tình yêu là sự giao thoa giữa tâm hồn và thể xác. Chỉ khi nào hai cơ thể hòa quyện vào nhau thì lúc đó tình yêu mới chạm đến đỉnh điểm.
Dị vật từ từ được đưa vào hang động ẩm ướt. Vũ Thần cảm nhận được hơi ấm tỏa ra lân lân khắp người. Anh vuốt dọc thân người của cô tạo cảm giác mùi mẫn.
Toàn thân của Triệu Vy Vân uốn lượn như sóng, cơ thể nóng bức, mồ hôi chảy dọc xuống đường sống lưng lả lướt. Cô cố gắng đẩy dị vật vào sâu nhưng không thể…
Hai bàn tay siết chặt lấy nhau, Vũ Thần khẽ cười, anh nằm yên không cựa quậy để xem cô gái nhỏ bé này làm được gì mà dám mạnh miệng đến vâỵ
Hang động mở rộng, vách động bắt đầu co bóp mạnh bạo, ở trong chảy ra một dòng nước ướt át thấm trên ga giường một vũng nước to. Người của Vũ Thần như bị siết chặt không thở nổi. Thân người anh bắt đầu tê tê giật giật.
“Ưm….”
Triệu Vy Vân rên như sấm, cô thở dốc, toàn thân giật nảy nhưng may sao đã có Vũ Thần giữ chặt người cô lại. Anh muốn cô quen dần với cảm giác này.
“Ráng một chút, khi chạm lên đỉnh em sẽ không còn đau nữa.”
“Ưm… ưm…”
“Thả lỏng, thở đều, hít sâu vào…”
Khoé mắt của Triệu Vy Vân ướt nhẹp, cô đang đau đớn. Toàn thân như bị vật gì đó chèn ép đau từng cơn quặn thắt. Cảm giác giống y hệt những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước.
“Ưm….”
Vũ Thần nghĩ nên dừng tại đây, có lẽ vì màn dạo đầu không đủ sâu và lâu để cho Triệu Vy Vân có thể tiếp tục.
Vũ Thần thừa biết Triệu Vy Vân đang cố gắng mang đến cho anh cảm giác mới lạ nhưng nhìn cô đau đớn như vậy trái tim của anh không chịu được. Cần rất nhiều thời gian để cô quen dần với chuyện này.
“Hôm nay tới đây thôi, em kiệt sức rồi.”
“Ưm…. không…”
Triệu Vy Vân cố nhét vào, đã vào gần hơn phân nửa rồi cô không muốn mọi công sức trở nên công cốc. Vũ Thần đã rất mong đợi cô không muốn làm cho anh thất vọng.
“Nghe lời anh, dừng lại đi, đừng…. ưm…. aaaaa….”
Toàn thân Vũ Thần bất giác run lên, anh bỗng nhiên thở dốc, người đổ mồ hôi hột như vừa tắm ra. Tim đập thình thình như muốn nổ tung ra ngoài.
Cả hai run lên bần bật, Triệu Vy Vân được bao bọc bởi một màn sương khoái cảm. Cô cảm thấy như mình đang lạc vào không gian tiên cảnh vậy. Cảm giác này thật lạ lẫm chỉ muốn tận hưởng mãi mãi mà chứ không muốn bị tan biến.
Tại sao khi vào sâu hơn, vượt qua được cơn đau thì cảm giác khoái lạc này lại xuất hiện?
Triệu Vy Vân gào lên:
“Aaaa….”
“Ưm…” Vũ Thần mãn nguyện nhìn Triệu Vy Vân, anh rên nhè nhẹ, hơi thở nóng hổi, tay chạm lấy gương mặt hốc hác của cô.
“Muốn tận hưởng cảm giác đó một lần nữa không?”
“Ưm…. ưm…”
Anh nâng đùi nhích người Triệu Vy Vân lên cao làm cho hang động tách biệt với dị vật rồi lại hạ chân xuống một cách bất ngờ. Dị vật lọt ủm vào hang động trơn tru, nằm gọn bên trong ấm áp.
Khoái cảm ập đến lần nữa làm cho người của Triệu Vy Vân run lên bần bật, miệng gào thét thật lớn đến nỗi đứng ở ngoài cửa vẫn có thể nghe rõ mồn một.
“Aaaaa….. haaaaa….. tuyệt….. quá!”
“Nhóc con…. nhỏ thôi….” Vũ Thần vừa nói vừa trêu chọc Triệu Vy Vân.
“Aaaaa….. ưm…..”
“Cảm thấy thế nào? Thích không?”
Triệu Vy Vân gật đầu lia lịa, cô mùi mẫn không thể thoát ra được cảm giác khoái lạc. Cứ mỗi lần vách động co bóp là một lần cơ thể bị kích thích. Nhưng cái cảm giác này rất dễ đến nhưng cũng rất dễ đi.
“Ưm… ưm… muốn được anh làm tiếp cơ….” Cô mè nheo đòi hỏi.
Vũ Thần khẽ cười, anh nằm ở dưới đưa tay vuốt ve chiếc má bầu bĩnh, căng tròn của Triệu Vy Vân.
“Ngoan nào! Hôm nay đến đây thôi, em còn phải dưỡng sức ngày mai đến trường nữa.”
“Không! Không! Muốn được anh chiều!” Triệu Vy Vân nhõng nhẽo nhún nhảy trên người Vũ Thần nhưng cô đâu còn đủ sức, hành động vô tri đó chỉ làm cho cô thêm mất sức.
Vũ Thần chỉ sợ Triệu Vy Vân nằm liệt giường thôi chứ sức của anh không thiếu, lăn lộn trên giường suốt mấy tiếng đồng hồ cũng chẳng nhằm nhò gì cả.
Triệu Vy Vân tiếp tục đòi hỏi:
“Ưm… muốn…”
“Chiều em nốt lần này vậy!”
Vừa nói xong ngớt câu, Vũ Thần siết chặt lấy hai bàn tay của Triệu Vy Vân, ngón tay này đan chặt ngón tay nọ. Từng đường gân ở mu bàn tay nổi lề bề trên da.
Vũ Thần nâng đùi lên cao, cả người của Triệu Vy Vân cũng bị nâng lên làm cho dị vật bị tách rời hang động. Đây chẳng khác gì trò chơi bập bênh cả.
Anh khẽ cười, ánh mắt vô cùng nham hiểm.
“Nhóc con, nhận lấy!”
Hai chân hạ xuống một cách bất ngờ không hề báo trước, cả người của Triệu Vy Vân bị thả xuống. Một phát ăn ngay, hang động bao phủ lấy cây gậy to tổ chưởng. Bên trong nóng hổi như thể muốn thiêu rụi. Dòng nước màu trắng đục chảy dọc xuống bắp đùi cứng cỏi của Vũ Thần.
Sức nóng trong người cô lại dâng lên nhưng lần này lại vô cùng thỏa mãn.
Triệu Vy Vân gào lên trong sung sướng:
“Aaaaaa….. haaaaaaaaaaaaaa….”
Người cô bắt đầu run lên bần bật, cơn khoái cảm ập đến như một giấc mơ hão huyền. Cô ngã người nằm xuống, đầu áp vào lồng ngực ấm áp của Vũ Thần.
Nhịp tim vang lên thình thịch như thể muốn nổ tung thành trăm mảnh, cả hai đều nghe rõ từng nhịp vang lên. Đây quả thực là đỉnh cao tình yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook