Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên
-
Chương 28: Bạn Gái Tin Đồn
“Thật là tức chết!”
Ở bên này, Tô Băng Băng đập bàn một cái rõ mạnh, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó. Lý Á Đồng vội rót một cốc nước lọc, xoa xoa vai rồi từ từ ấn cô ta ngồi xuống.
“Đừng nóng! Đừng nóng! Uống cốc nước hạ hoả đã.”
“Giờ này mà còn tâm trạng gì để mà uống nước nữa. Con nhỏ An Dụ Vân kia lấy mất vai diễn yêu thích của tôi rồi kìa.”
“Đã ấn định diễn viên chính đâu, em nóng như vậy làm gì cho bớt đẹp?”
“Nhưng vì cái lý gì đã vào tay tôi rồi tự dưng lại bay sang tay nó?”
Tô Băng Băng lúc này là đang muốn phát điên lên. Vai diễn mà cô ta nhìn trúng phút chốc lại chuyển từ tay cô sang tay của An Dụ Vân. Tô Băng Băng đối với An Dụ Vân này chưa bao giờ đặt vào mắt, thiên kim tiểu thư hết thời, đã vậy còn lắm tai nhiều tiếng, không hiểu Lạc Cảnh nghĩ cái gì còn giữ cô ta lại. Mà An Dụ Vân dám hẫng tay trên kịch bản của cô ta, phải chăng chính là muốn ngầm tuyên chiến với cô ta rồi?
“Chị phải nghĩ cách giúp tôi lấy lại vai diễn đó.”
“Được rồi được rồi, chẳng qua chỉ là một An Dụ Vân cỏn con, làm sao làm khó được chúng ta.”
Mà vừa hay, lúc Tô Băng Băng muốn từ công ty đi về nhà lại gặp phải An Dụ Vân. Nói sao nhỉ, vừa nhắc đến ra cửa đã gặp, Tô Băng Băng thầm cảm thán An Dụ Vân linh thiêng. Lý Á Đồng đối với Lương Di Tâm xưa nay cũng không ưa gì, gặp An Dụ Vân đi cùng Lương Di Tâm tất nhiên sẽ càng không ưa nổi.
An Dụ Vân khẽ mỉm cười gật đầu nhẹ xem như một lời chào hỏi, Tô Băng Băng nhìn cô cử chỉ nhẹ nhàng như không có gì xảy ra thì càng tức giận, không kìm được mà buột miệng cạnh khoé một câu.
“An tiểu thư bây giờ nguyên khí dạt dào quá! Khó trách tài nguyên lại có thể dễ dàng có được.”
“Tiền bối quá khen.”
“Nhưng hình như An tiểu thư có cầm nhầm gì không nhỉ?”
“Nhầm là nhầm cái gì sao tiền bối?”
An Dụ Vân làm sao không biết được Tô Băng Băng chính là đang cay cú vì bị hớt mất kịch bản phim yêu thích. Nhưng chịu thôi, An Dụ Vân thích kịch bản này, bằng mọi cách phải có được nó. Huống hồ gì Lãnh Dật Hiên cũng cho phép cô có cái quyền này, Tô Băng Băng chỉ là kẻ giả mạo ngày đêm ôm mộng làm bạn gái của Lãnh Dật Hiên, làm sao thắng nổi An Dụ Vân cô đây.
“Không có gì. Chỉ là tôi nhớ đến một con chó ngày xưa tôi từng nuôi, ấy vậy mà lại ăn nhầm đồ ăn của chủ khiến tôi rất tức giận.”
“Tiền bối cũng quá bất cẩn rồi, sao lại ăn cùng với chó để chó ăn nhầm đồ ăn thế kìa?”
“Cô…!”
Tô Băng Băng nhìn An Dụ Vân vẫn điềm đạm nở nụ cười, không có phần nào sợ sệt, bù lại còn có chút gì đó yêu nghiệt, thách thức. Cô ta không chấp nhận được một diễn viên không tên tuổi, thấp cổ bé họng cứ vậy mà lấn lướt cô ta được.
“Cô đừng có nghĩ lấy được kịch bản đó rồi sẽ giữ được, thời gian còn dài lắm, xem ai hơn ai.”
“Thì cô sẽ làm sao? Sẽ về mách bạn trai cô xử đẹp tôi sao? Lãnh Dật Hiên nhỉ? Vậy thì mời cô.”
“Cô… đợi đó, tôi sẽ khiến cô hối hận.”
Tô Băng Băng tức anh ách nhưng vẫn phải rời đi, An Dụ Vân này lớn lối thực sự, không biết dựa vào cái gì hôm nay lại dám ngang nhiên tuyên chiến, lại còn chạm vào cái vảy ngược của cô ta.
“Không tiễn, thưa tiền bối.”
“Hừ!”
Kể ra thì cô ta chưa từng tiếp xúc qua Lãnh Dật Hiên chứ đừng nói là quan hệ yêu đương, chẳng qua là một lần dự tiệc vô tình gặp phải rồi say đắm vị tổng tài trẻ tuổi đẹp trai phong tình ấy nhưng lại không có cách nào tiếp cận. Cô ta mê đắm Lãnh Dật Hiên, liền muốn tạo quan hệ, mượn danh hắn để nổi tiếng. Nào là gặp qua một lần liền nhất kiến chung tình, yêu nhau da diết, tuy chưa từng nói ra nhưng đều bóng gió ám thị như vậy.
Ấy vậy nếu mà Tô Băng Băng biết được Lãnh Dật Hiên chính là người cho phép An Dụ Vân lấy đi vai diễn yêu thích của cô ta, lại còn là người tình hàng đêm sênh ca với An Dụ Vân thì xem xem cô ta có tức chết không?
“Em làm vậy có quá đáng lắm không? Lỡ cô ta ghi thù em lại khổ.”
Bên này, Lương Di Tâm thở dài nhìn An Dụ Vân đang ngồi đọc kịch bản trên sofa, với chuyện vừa rồi chẳng có nửa phần để tâm.
“Lãnh Dật Hiên cho phép em làm mà, với lại cô ta không có ăn em nổi đâu mà chị lo.”
“Cô ta có thật là bạn gái của Lãnh Dật Hiên không? Chị thắc mắc mãi trước đến giờ Lãnh Dật Hiên có bạn gái rồi còn cần em làm gì?”
“Không phải đâu, tin chính xác được em khai thác đấy. Anh ta còn chẳng biết đến sự hiện diện của cô ta trên đời.”
“Ôi trời, vậy mà trước giờ ai cũng sợ Lãnh Dật Hiên nên nhân nhượng cô ta.”
“Em mới là người được Lãnh Dật Hiên chống lưng thực sự, phen này xem cô ta dẫm em thế nào.”
An Dụ Vân với cái trò ỷ lại này chơi đến vui vẻ, lại còn cực kì thích thú. Không phải cô lạm quyền của Lãnh Dật Hiên rồi muốn làm gì thì làm đâu mà là nhìn Tô Băng Băng thùng rỗng kêu to, cứ mượn danh Lãnh Dật Hiên chèn ép mọi người trong công ty, ẵm hết tài nguyên về phía mình nên cô buộc phải thay trời hành đạo thôi.
“Anh yêu! Anh xem xem con nhỏ An Dụ Vân đó đúng thật làm em tức chết.”
Tô Băng Băng nằm bò lên ngực một người đàn ông trung niên, qua một hồi hoan ái, khí sắc có chút nhuận hồng, bĩu môi mà làm nũng.
Bạn gái Lãnh Dật Hiên? Tô Băng Băng gọi cái danh xưng này chẳng qua chỉ là dát vàng cho danh tiếng của mình chứ nào có nửa phần là thật. Cô ta không phải là cái gì của Lãnh Dật Hiên, đã vậy còn phải bò lên giường một tên tổng giám đốc trung niên háo sắc để lấy tài nguyên. Cái này không so sánh thì sẽ không đau thương. Biết bao nhiêu lần hoan ái, Tô Băng Băng phải nhắm mắt tưởng tượng người cùng cô chính là Lãnh Dật Hiên, chỉ có vậy mới làm thoả mãn cô ta.
“An Dụ Vân? Là thiên kim nhà họ An bị phá sản đúng không?”
“Chính là cô ta, cô ta vậy mà dám dưới mắt em lấy đi tài nguyên của em.”
Người đàn ông trung niên kia lại véo mũi Tô Băng Băng một cái, cười lớn mà xoa xoa lên cầu vai trần nhẵn nhụi của cô ta.
“Còn nhiều tài nguyên khác, sao em lại chấp nhặt chi cô ta?”
“Nhưng đó là kịch bản em thích nhất. Anh phải giúp em lấy lại, trừng trị con nhỏ đó một bài học.”
“Nào nào…! Bảo bối ngoan, không tức giận sẽ mất đẹp đấy. Anh sẽ lấy lại cho em, có được không?”
“Chỉ có anh là chiều em nhất.”
Tô Băng Băng mở điện thoại lên, lướt một vài bài báo của An Dụ Vân, đa phần là báo lá cải viết về tai tiếng của cô. Mà vị tổng giám đốc kia nhìn thấy hình ảnh của An Dụ Vân trên mặt báo lại một phen chấn kinh. Thực sự quá đẹp.
“Hừ! Toàn là tai tiếng! Loại diễn viên hạng bét dựa vào tai tiếng đi lên thì có gì mà lớn lối chứ?”
“Em yên tâm, anh sẽ lấy lại công bằng cho em mà.”
“Phải thế chứ!”
Tên tổng giám đốc kia lại bắt đầu hoá thú, bàn tay mập mạp chai sần lại di chuyển dọc ngang thân thể của Tô Băng Băng. Cô ta cũng vui lòng để hắn muốn làm gì thì làm, lại tự ôm cho mình một giấc mộng hoang tưởng về Lãnh Dật Hiên. Mà không riêng gì cô ta, tên giám đốc kia bây giờ trong đầu chỉ toàn là hình bóng của An Dụ Vân, thầm nghĩ nếu chiếm đoạt được cô, tất nhiên xúc cảm sẽ càng tuyệt vời hơn với Tô Băng Băng này nhiều.
Ở bên này, Tô Băng Băng đập bàn một cái rõ mạnh, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó. Lý Á Đồng vội rót một cốc nước lọc, xoa xoa vai rồi từ từ ấn cô ta ngồi xuống.
“Đừng nóng! Đừng nóng! Uống cốc nước hạ hoả đã.”
“Giờ này mà còn tâm trạng gì để mà uống nước nữa. Con nhỏ An Dụ Vân kia lấy mất vai diễn yêu thích của tôi rồi kìa.”
“Đã ấn định diễn viên chính đâu, em nóng như vậy làm gì cho bớt đẹp?”
“Nhưng vì cái lý gì đã vào tay tôi rồi tự dưng lại bay sang tay nó?”
Tô Băng Băng lúc này là đang muốn phát điên lên. Vai diễn mà cô ta nhìn trúng phút chốc lại chuyển từ tay cô sang tay của An Dụ Vân. Tô Băng Băng đối với An Dụ Vân này chưa bao giờ đặt vào mắt, thiên kim tiểu thư hết thời, đã vậy còn lắm tai nhiều tiếng, không hiểu Lạc Cảnh nghĩ cái gì còn giữ cô ta lại. Mà An Dụ Vân dám hẫng tay trên kịch bản của cô ta, phải chăng chính là muốn ngầm tuyên chiến với cô ta rồi?
“Chị phải nghĩ cách giúp tôi lấy lại vai diễn đó.”
“Được rồi được rồi, chẳng qua chỉ là một An Dụ Vân cỏn con, làm sao làm khó được chúng ta.”
Mà vừa hay, lúc Tô Băng Băng muốn từ công ty đi về nhà lại gặp phải An Dụ Vân. Nói sao nhỉ, vừa nhắc đến ra cửa đã gặp, Tô Băng Băng thầm cảm thán An Dụ Vân linh thiêng. Lý Á Đồng đối với Lương Di Tâm xưa nay cũng không ưa gì, gặp An Dụ Vân đi cùng Lương Di Tâm tất nhiên sẽ càng không ưa nổi.
An Dụ Vân khẽ mỉm cười gật đầu nhẹ xem như một lời chào hỏi, Tô Băng Băng nhìn cô cử chỉ nhẹ nhàng như không có gì xảy ra thì càng tức giận, không kìm được mà buột miệng cạnh khoé một câu.
“An tiểu thư bây giờ nguyên khí dạt dào quá! Khó trách tài nguyên lại có thể dễ dàng có được.”
“Tiền bối quá khen.”
“Nhưng hình như An tiểu thư có cầm nhầm gì không nhỉ?”
“Nhầm là nhầm cái gì sao tiền bối?”
An Dụ Vân làm sao không biết được Tô Băng Băng chính là đang cay cú vì bị hớt mất kịch bản phim yêu thích. Nhưng chịu thôi, An Dụ Vân thích kịch bản này, bằng mọi cách phải có được nó. Huống hồ gì Lãnh Dật Hiên cũng cho phép cô có cái quyền này, Tô Băng Băng chỉ là kẻ giả mạo ngày đêm ôm mộng làm bạn gái của Lãnh Dật Hiên, làm sao thắng nổi An Dụ Vân cô đây.
“Không có gì. Chỉ là tôi nhớ đến một con chó ngày xưa tôi từng nuôi, ấy vậy mà lại ăn nhầm đồ ăn của chủ khiến tôi rất tức giận.”
“Tiền bối cũng quá bất cẩn rồi, sao lại ăn cùng với chó để chó ăn nhầm đồ ăn thế kìa?”
“Cô…!”
Tô Băng Băng nhìn An Dụ Vân vẫn điềm đạm nở nụ cười, không có phần nào sợ sệt, bù lại còn có chút gì đó yêu nghiệt, thách thức. Cô ta không chấp nhận được một diễn viên không tên tuổi, thấp cổ bé họng cứ vậy mà lấn lướt cô ta được.
“Cô đừng có nghĩ lấy được kịch bản đó rồi sẽ giữ được, thời gian còn dài lắm, xem ai hơn ai.”
“Thì cô sẽ làm sao? Sẽ về mách bạn trai cô xử đẹp tôi sao? Lãnh Dật Hiên nhỉ? Vậy thì mời cô.”
“Cô… đợi đó, tôi sẽ khiến cô hối hận.”
Tô Băng Băng tức anh ách nhưng vẫn phải rời đi, An Dụ Vân này lớn lối thực sự, không biết dựa vào cái gì hôm nay lại dám ngang nhiên tuyên chiến, lại còn chạm vào cái vảy ngược của cô ta.
“Không tiễn, thưa tiền bối.”
“Hừ!”
Kể ra thì cô ta chưa từng tiếp xúc qua Lãnh Dật Hiên chứ đừng nói là quan hệ yêu đương, chẳng qua là một lần dự tiệc vô tình gặp phải rồi say đắm vị tổng tài trẻ tuổi đẹp trai phong tình ấy nhưng lại không có cách nào tiếp cận. Cô ta mê đắm Lãnh Dật Hiên, liền muốn tạo quan hệ, mượn danh hắn để nổi tiếng. Nào là gặp qua một lần liền nhất kiến chung tình, yêu nhau da diết, tuy chưa từng nói ra nhưng đều bóng gió ám thị như vậy.
Ấy vậy nếu mà Tô Băng Băng biết được Lãnh Dật Hiên chính là người cho phép An Dụ Vân lấy đi vai diễn yêu thích của cô ta, lại còn là người tình hàng đêm sênh ca với An Dụ Vân thì xem xem cô ta có tức chết không?
“Em làm vậy có quá đáng lắm không? Lỡ cô ta ghi thù em lại khổ.”
Bên này, Lương Di Tâm thở dài nhìn An Dụ Vân đang ngồi đọc kịch bản trên sofa, với chuyện vừa rồi chẳng có nửa phần để tâm.
“Lãnh Dật Hiên cho phép em làm mà, với lại cô ta không có ăn em nổi đâu mà chị lo.”
“Cô ta có thật là bạn gái của Lãnh Dật Hiên không? Chị thắc mắc mãi trước đến giờ Lãnh Dật Hiên có bạn gái rồi còn cần em làm gì?”
“Không phải đâu, tin chính xác được em khai thác đấy. Anh ta còn chẳng biết đến sự hiện diện của cô ta trên đời.”
“Ôi trời, vậy mà trước giờ ai cũng sợ Lãnh Dật Hiên nên nhân nhượng cô ta.”
“Em mới là người được Lãnh Dật Hiên chống lưng thực sự, phen này xem cô ta dẫm em thế nào.”
An Dụ Vân với cái trò ỷ lại này chơi đến vui vẻ, lại còn cực kì thích thú. Không phải cô lạm quyền của Lãnh Dật Hiên rồi muốn làm gì thì làm đâu mà là nhìn Tô Băng Băng thùng rỗng kêu to, cứ mượn danh Lãnh Dật Hiên chèn ép mọi người trong công ty, ẵm hết tài nguyên về phía mình nên cô buộc phải thay trời hành đạo thôi.
“Anh yêu! Anh xem xem con nhỏ An Dụ Vân đó đúng thật làm em tức chết.”
Tô Băng Băng nằm bò lên ngực một người đàn ông trung niên, qua một hồi hoan ái, khí sắc có chút nhuận hồng, bĩu môi mà làm nũng.
Bạn gái Lãnh Dật Hiên? Tô Băng Băng gọi cái danh xưng này chẳng qua chỉ là dát vàng cho danh tiếng của mình chứ nào có nửa phần là thật. Cô ta không phải là cái gì của Lãnh Dật Hiên, đã vậy còn phải bò lên giường một tên tổng giám đốc trung niên háo sắc để lấy tài nguyên. Cái này không so sánh thì sẽ không đau thương. Biết bao nhiêu lần hoan ái, Tô Băng Băng phải nhắm mắt tưởng tượng người cùng cô chính là Lãnh Dật Hiên, chỉ có vậy mới làm thoả mãn cô ta.
“An Dụ Vân? Là thiên kim nhà họ An bị phá sản đúng không?”
“Chính là cô ta, cô ta vậy mà dám dưới mắt em lấy đi tài nguyên của em.”
Người đàn ông trung niên kia lại véo mũi Tô Băng Băng một cái, cười lớn mà xoa xoa lên cầu vai trần nhẵn nhụi của cô ta.
“Còn nhiều tài nguyên khác, sao em lại chấp nhặt chi cô ta?”
“Nhưng đó là kịch bản em thích nhất. Anh phải giúp em lấy lại, trừng trị con nhỏ đó một bài học.”
“Nào nào…! Bảo bối ngoan, không tức giận sẽ mất đẹp đấy. Anh sẽ lấy lại cho em, có được không?”
“Chỉ có anh là chiều em nhất.”
Tô Băng Băng mở điện thoại lên, lướt một vài bài báo của An Dụ Vân, đa phần là báo lá cải viết về tai tiếng của cô. Mà vị tổng giám đốc kia nhìn thấy hình ảnh của An Dụ Vân trên mặt báo lại một phen chấn kinh. Thực sự quá đẹp.
“Hừ! Toàn là tai tiếng! Loại diễn viên hạng bét dựa vào tai tiếng đi lên thì có gì mà lớn lối chứ?”
“Em yên tâm, anh sẽ lấy lại công bằng cho em mà.”
“Phải thế chứ!”
Tên tổng giám đốc kia lại bắt đầu hoá thú, bàn tay mập mạp chai sần lại di chuyển dọc ngang thân thể của Tô Băng Băng. Cô ta cũng vui lòng để hắn muốn làm gì thì làm, lại tự ôm cho mình một giấc mộng hoang tưởng về Lãnh Dật Hiên. Mà không riêng gì cô ta, tên giám đốc kia bây giờ trong đầu chỉ toàn là hình bóng của An Dụ Vân, thầm nghĩ nếu chiếm đoạt được cô, tất nhiên xúc cảm sẽ càng tuyệt vời hơn với Tô Băng Băng này nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook