Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
-
Chương 67: Bắt đầu sống chung (5)
Tần Tiêu Nhiên ngồi xuống trước mặt Doãn Văn Trụ, " Tổng giám đốc Doãn Văn, anh nói muốn đầu tư với Tần thị, có thật không?"
Đến bây giờ anh vẫn chưa tin lắm, nhiều ngày truy tìm mà không có kết quả, tìm nhiều người như vậy đều bị chặn ngoài cửa, ngay lúc anh sắp chùn bước, thì có người lại chủ động tìm anh.
Chẳng lẽ lần trước anh ta nói không phải là nói đùa, anh ta và Phương Thê thật sự quen biết?
Nhưng cho dù quen biết, Phương Thê cũng sẽ không giúp anh.
Nghĩ tới đây, Tần Tiêu Nhiên lại có chút mất mác.
Có lẽ chỉ có lúc con người sa sút nhất, mới có thể chân chính nhìn rõ một số chuyện.
"Tôi có thể đầu tư cho Tần thị, nhưng tôi muốn 10% cổ phần của Tần Thị.
Tôi tin tưởng Tần tổng sẽ nắm lấy cơ hội này.
Đương nhiên, tôi tin tưởng Tần tổng có thể giúp Tần thị sống lại lần nữa."
Doãn Văn Trụ tựa lưng vào ghế ngồi, hơi lười biếng nói.
Anh là thương nhân, cho nên dù đáp ứng với Phương Thê, anh cũng sẽ không làm chuyện không có ích lợi đối với mình, ít nhất chính mình sẽ tranh thủ gì đó.
Nếu như Tần Tiêu Nhiên không có năng lực đó, như vậy anh đầu tư mấy chục triệu chính là ném vào trong nước, không thể thu hồi lại.
Nếu như Tần Tiêu Nhiên có năng lực, như vậy anh lấy về một phần thuộc về mình cũng không gọi là quá đáng.
Ít nhất anh chịu cho anh ta cơ hội kia.
Nếu như ngay cả cơ hội cũng không có, cho dù Tần Tiêu Nhiên lợi hại bao nhiêu cũng không thể phát huy, nhất định Tần thị chỉ có thể phá sản.
Hiển nhiên Tần Tiêu Nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, mặc dù đau lòng 10% cổ phần của công ty, nhưng nếu như không có phần đầu tư này, tất nhiên cái gì anh cũng không có.
Cho nên anh cười nói: "Dĩ nhiên, lần này đều nhờ có Tổng giám đốc Doãn Văn tương trợ."
"Cứ quyết định như vậy đi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Doãn Văn Trụ đứng lên, chìa tay về phía anh.
"Hợp tác vui vẻ."
Tần Tiêu Nhiên vội vàng đứng lên.
"Chuyện về hợp đồng, tôi sẽ phái người cùng anh nói, bây giờ tôi có chút việc."
Ngụ ý, anh có thể đi rồi.
Tất nhiên Tần Tiêu Nhiên hiểu được, nói tạm biệt với Doãn Văn Trụ rồi rời đi tập đoàn Doãn văn.
Giờ phút này, điện thoại trên bàn vang lên, là Doãn Văn Thận.
"Cha, chuyện gì?"
Thật ra thì Doãn Văn Trụ đã sớm đoán được cha anh sẽ gọi điện thoại tới, dù sao chuyện đầu tư Tần thị cũng quá nguy hiểm.
Đến bây giờ anh vẫn chưa tin lắm, nhiều ngày truy tìm mà không có kết quả, tìm nhiều người như vậy đều bị chặn ngoài cửa, ngay lúc anh sắp chùn bước, thì có người lại chủ động tìm anh.
Chẳng lẽ lần trước anh ta nói không phải là nói đùa, anh ta và Phương Thê thật sự quen biết?
Nhưng cho dù quen biết, Phương Thê cũng sẽ không giúp anh.
Nghĩ tới đây, Tần Tiêu Nhiên lại có chút mất mác.
Có lẽ chỉ có lúc con người sa sút nhất, mới có thể chân chính nhìn rõ một số chuyện.
"Tôi có thể đầu tư cho Tần thị, nhưng tôi muốn 10% cổ phần của Tần Thị.
Tôi tin tưởng Tần tổng sẽ nắm lấy cơ hội này.
Đương nhiên, tôi tin tưởng Tần tổng có thể giúp Tần thị sống lại lần nữa."
Doãn Văn Trụ tựa lưng vào ghế ngồi, hơi lười biếng nói.
Anh là thương nhân, cho nên dù đáp ứng với Phương Thê, anh cũng sẽ không làm chuyện không có ích lợi đối với mình, ít nhất chính mình sẽ tranh thủ gì đó.
Nếu như Tần Tiêu Nhiên không có năng lực đó, như vậy anh đầu tư mấy chục triệu chính là ném vào trong nước, không thể thu hồi lại.
Nếu như Tần Tiêu Nhiên có năng lực, như vậy anh lấy về một phần thuộc về mình cũng không gọi là quá đáng.
Ít nhất anh chịu cho anh ta cơ hội kia.
Nếu như ngay cả cơ hội cũng không có, cho dù Tần Tiêu Nhiên lợi hại bao nhiêu cũng không thể phát huy, nhất định Tần thị chỉ có thể phá sản.
Hiển nhiên Tần Tiêu Nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, mặc dù đau lòng 10% cổ phần của công ty, nhưng nếu như không có phần đầu tư này, tất nhiên cái gì anh cũng không có.
Cho nên anh cười nói: "Dĩ nhiên, lần này đều nhờ có Tổng giám đốc Doãn Văn tương trợ."
"Cứ quyết định như vậy đi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Doãn Văn Trụ đứng lên, chìa tay về phía anh.
"Hợp tác vui vẻ."
Tần Tiêu Nhiên vội vàng đứng lên.
"Chuyện về hợp đồng, tôi sẽ phái người cùng anh nói, bây giờ tôi có chút việc."
Ngụ ý, anh có thể đi rồi.
Tất nhiên Tần Tiêu Nhiên hiểu được, nói tạm biệt với Doãn Văn Trụ rồi rời đi tập đoàn Doãn văn.
Giờ phút này, điện thoại trên bàn vang lên, là Doãn Văn Thận.
"Cha, chuyện gì?"
Thật ra thì Doãn Văn Trụ đã sớm đoán được cha anh sẽ gọi điện thoại tới, dù sao chuyện đầu tư Tần thị cũng quá nguy hiểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook