Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
-
Chương 37: Thì ra anh xem tôi như vậy (3)
Cô ngã bệnh, không nhận điện thoại, không tới làm, không phải tất cả đều vì anh sao?
Là anh tùy ý dẫn cô đi ra ngoài, lại tùy ý ném cô đi.
Bán tài liệu, một trăm vạn?
Cô có thể nói một trăm vạn này là tiền đêm đầu tiên của cô sao?
Coi như nói ra, anh sẽ tin ư?
Bây giờ anh đã định tội danh này cho cô, bao gồm chứng cứ xác thật, cô còn có thể nói gì?
Phương Thê hơi nâng khóe môi, tự giễu một tiếng.
Đã nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn không tin cô.
Tốt, rất tốt.
Tần Tiêu Nhiên cảm thấy Phương Thê có chút kỳ quái, dường như mất hết khí lực, tâm như tro tàn.
Bỗng nhiên anh hơi sợ.
"Phương Thê, tôi biết em có nổi khổ tâm, vì cha em nợ tiền đánh bạc sao? Vì sao lúc đầu em không nói với tôi? Nếu như nói ra, tôi nhất định sẽ giúp em."
Nghĩ lại, anh cũng hiểu Phương Thê không phải người như vậy, nhưng sự thật đã phơi bày ra, duy nhất có thể giải thích là cô có nổi khổ tâm thôi.
Khóe môi Phương Thê độ cong sâu hơn, giễu cợt càng sâu hơn.
Nói với anh?
Anh có cho cô cơ hội để nói sao?
Bị người mình thích hiểu lầm như thế, thì ra trong lòng lại khó chịu như vậy.
Lần này, cô hơi thất vọng.
Tâm lạnh, rất lạnh.
Mấy năm nay, cô làm nhiều như vậy, rốt cuộc coi là gì?
"Em nói một lần nữa, không phải em làm."
Không phải cô, làm sao cô có thể thừa nhận đây?
"Phương Thê ——"
Tần Tiêu Nhiên lạnh lùng quát.
Phương Thê cũng nở nụ cười buồn bã nói: "Nếu như anh tra được nhiều như vậy, sao không tiếp tục tra nữa? Tần Tiêu Nhiên, em rất thất vọng về anh."
Tên trên tấm chi phiếu kia, không phải là người của công ty Daewoo.
Mà cô chưa bao giờ cùng người của công ty Daewoo giao thiệp qua.
Phương Thê vốn vì bị bệnh mà sắc mặt tái nhợt, hơn nữa vẻ mặt như thế, cười như vậy, lại có một loại bệnh trạng xinh đẹp.
Tần Tiêu Nhiên nghe cô nói như thế, lại nhìn cô xoay người rời đi.
Trong cổ họng mắc kẹt rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng vẫn không nói ra.
Lòng xẹt qua một tia đau, vốn đã xác định giờ lại bắt đầu hoài nghi.
Anh thật sự sai lầm rồi sao?
Anh lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một dãy số: "Tiếp tục tra."
Là anh tùy ý dẫn cô đi ra ngoài, lại tùy ý ném cô đi.
Bán tài liệu, một trăm vạn?
Cô có thể nói một trăm vạn này là tiền đêm đầu tiên của cô sao?
Coi như nói ra, anh sẽ tin ư?
Bây giờ anh đã định tội danh này cho cô, bao gồm chứng cứ xác thật, cô còn có thể nói gì?
Phương Thê hơi nâng khóe môi, tự giễu một tiếng.
Đã nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn không tin cô.
Tốt, rất tốt.
Tần Tiêu Nhiên cảm thấy Phương Thê có chút kỳ quái, dường như mất hết khí lực, tâm như tro tàn.
Bỗng nhiên anh hơi sợ.
"Phương Thê, tôi biết em có nổi khổ tâm, vì cha em nợ tiền đánh bạc sao? Vì sao lúc đầu em không nói với tôi? Nếu như nói ra, tôi nhất định sẽ giúp em."
Nghĩ lại, anh cũng hiểu Phương Thê không phải người như vậy, nhưng sự thật đã phơi bày ra, duy nhất có thể giải thích là cô có nổi khổ tâm thôi.
Khóe môi Phương Thê độ cong sâu hơn, giễu cợt càng sâu hơn.
Nói với anh?
Anh có cho cô cơ hội để nói sao?
Bị người mình thích hiểu lầm như thế, thì ra trong lòng lại khó chịu như vậy.
Lần này, cô hơi thất vọng.
Tâm lạnh, rất lạnh.
Mấy năm nay, cô làm nhiều như vậy, rốt cuộc coi là gì?
"Em nói một lần nữa, không phải em làm."
Không phải cô, làm sao cô có thể thừa nhận đây?
"Phương Thê ——"
Tần Tiêu Nhiên lạnh lùng quát.
Phương Thê cũng nở nụ cười buồn bã nói: "Nếu như anh tra được nhiều như vậy, sao không tiếp tục tra nữa? Tần Tiêu Nhiên, em rất thất vọng về anh."
Tên trên tấm chi phiếu kia, không phải là người của công ty Daewoo.
Mà cô chưa bao giờ cùng người của công ty Daewoo giao thiệp qua.
Phương Thê vốn vì bị bệnh mà sắc mặt tái nhợt, hơn nữa vẻ mặt như thế, cười như vậy, lại có một loại bệnh trạng xinh đẹp.
Tần Tiêu Nhiên nghe cô nói như thế, lại nhìn cô xoay người rời đi.
Trong cổ họng mắc kẹt rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng vẫn không nói ra.
Lòng xẹt qua một tia đau, vốn đã xác định giờ lại bắt đầu hoài nghi.
Anh thật sự sai lầm rồi sao?
Anh lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một dãy số: "Tiếp tục tra."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook