"Phương Dận đi rồi?"

Phương Thê bọn họ ở nước Pháp một đoạn thời gian, chờ bác sĩ nói ánh mắt của Doãn Văn Trụ khỏe lại hoàn toàn sau mới trở về nước.

Không nghĩ tới Doãn Văn Thận nói cho bọn họ biết một cái tin như vậy.

Phương Dận thề son sắt nói muốn sụp đổ mấy gia tộc lúc trước đã hại Tư Đồ gia, hơn nữa Phương Thê cũng hiểu cá tính của anh ta, không thể nào nói buông tha liền buông tha.

Nếu không anh ở Phương gia nhiều năm như vậy, sớm nên bỏ qua.

"Ừ."

Doãn Văn Thận gật đầu một cái, sau đó cười cười nói: "Vậy con phải cám ơn anh trai con."

"Anh hai?"

Phương Thê sợ run lên, sau đó hỏi: "Anh hai đã tới đây?"

Lời của cô vừa hết, Tư Đồ Dục liền cười đi tới: "Thê Thê."

Tư Đồ Dục nhận được điện thoại của Phương Thê, biết cô tha thứ người đàn ông kia, bọn họ cũng ở cùng nhau.

Cho nên anh muốn xem người đàn ông đó rốt cuộc thế nào?

Dĩ nhiên cũng liền thuận tiện gặp Phương Dận một chuyến.

Mặc kệ thế nào, Phương Dận cũng không xấu, mà là quá cố chấp.

Vì báo ân, không tiếc làm bất cứ chuyện gì.

Anh chỉ là nói cho anh ta một ít lời, cho anh ta biết ý nguyện thực sự của cha.

Không phải cừu hận kia, mà là hy vọng mới.

Phương Thê làm truyền nhân chân chính của Tư Đồ gia mới là hi vọng của cha.

Nếu như anh hại đến cô ấy, như vậy cha lại sẽ ra sao?

Anh cũng cho anh ta nhìn một ít thứ.

Phương Dận là một người thông minh, tự nhiên rất nhanh hiểu rõ.

Vốn Phương gia cũng chính là anh, tự nhiên cũng nên về anh, nhưng anh lại nói đã sớm chán ghét thương trường, muốn tìm một chỗ đi giải giải sầu.

Tư Đồ Dục không có giữ lại, chỉ cười nói với anh, Phương gia tùy thời giữ lại cho anh, chẳng qua là thay mặt quản lý, chờ anh giải sầu xong, tùy thời chào đón anh về.

Phương Dận không nói gì, chỉ là cuối cùng giữ lại một câu nói.

Đó là anh nói với Phương Thê, đó chính là hi vọng cô hạnh phúc.

Anh nói, nếu như là hi vọng của Anh Diễm,như vậy anh tự nhiên nguyện ý thành toàn.

"Anh hai."

"Cậu."

Phương Thê và tiểu Lạc Lạc đồng thời kêu lên.

Tư Đồ Dục đi tới bọn họ, ôm lấy tiểu Lạc Lạc hôn một cái, vừa cười nói nhìn Phương Thê: " thế nào? Nước Pháp đẹp không?"

"Ừ, cũng không tệ lắm."

Phương Thê hồi lâu không có thấy Tư Đồ Dục, đáy lòng cũng rất vui.

"Anh hai, tới đây tại sao lại không nói cho em biết một tiếng?"

Tư Đồ Dục liếc mắt nhìn Doãn Văn Trụ, lúc này mới cười cười nói: "Không muốn quấy rầy em."

Thật ra thì có một số việc, anh thích làm trong bóng tối.

Đối với người quan trọng của mình, anh nguyện ý vì bọn họ chống lên một mảnh bầu trời.

Cho nên Doãn Văn Trụ rốt cuộc là người thế nào, anh cũng cần hiểu rõ.

Người của Mạt điện bọn họ là bao che, cho nên nếu như muốn tổn thương người Mạt điện bọn họ, anh tuyệt không cho phép.

"Xin chào, em là Doãn Văn Trụ."

Doãn Văn Trụ đưa tay với Tư Đồ Dục, lễ độ mà nói.

Đây là anh trai của Thê Thê, anh đương nhiên sẽ tôn trọng.

"Tư Đồ Dục."

Tư Đồ Dục cũng đưa tay ra, cùng Doãn Văn Trụ cầm thật chặt.

Vào lúc anh tới đã làm qua một chút điều tra, cho nên đã hiểu được một ít chuyện, cho nên đối với phong cách hành sự của Doãn Văn Trụ cũng rất là thưởng thức.

"Thê Thê là người em yêu cả đời, cho nên về sau em nhất định sẽ bảo vệ tốt cô ấy, kính xin anh hai yên tâm."

Doãn Văn Trụ liếc đã thấy ra mục đích của Tư Đồ Dục, cũng trước mặt mọi người mặt ngoài nói ra lập trường của mình.

Không phải là vì giải thích cái gì, mà vốn là lời hứa của anh.

"Nói cái gì đó?"

Phương Thê đụng nhẹ Doãn Văn Trụ một cái, mới ngược lại nhìn về Tư Đồ Dục: "Anh hai, đã đến rồi, vậy thì ngây ngô mấy ngày nữa  mới trở về đi, em cũng thật lâu không thấy anh hai rồi."

Tình yêu rất quan trọng.

Nhưng đối với Phương Thê mà nói, thân tình cũng rất quan trọng.

"Thê Thê nói đúng, ở mấy ngày nữa đi."

Doãn Văn Thận cũng đúng lúc mở miệng nói.

"Không, Thê Thê, anh còn có chuyện."

Lần này anh tới đây còn có một mục đích, đó chính là rốt cuộc có tin của người phụ nữ kia, cho nên mặc kệ tin tức là thật hay giả, anh cũng muốn lập tức đi tới nhìn một chút.

Không muốn chậm trễ nữa, chỉ sợ bỏ qua lần nữa.

Cho nên lúc này Tư Đồ Dục không thể chờ đợi.

"Anh hai, là có tin tức sao?"

Chung sống ba năm, Phương Thê tự nhiên biết chuyện có thể để cho điện hạ Mạt điện động dung là cái gì?

Nếu như là vậy, cô cũng không tốt gọi anh lại.

Đó là hạnh phúc của anh hai.

"Ừ."

Tư Đồ Dục gật đầu một cái nói: "ngày mai anh sẽ lên đường."

Lên đường đến thành phố H, lên đường đến bên cạnh cô ấy.

"Vậy anh hai, thuận buồm xuôi gió, còn có đạt thành tâm nguyện."

Phương Thê cười cười, đi tới ôm Tư Đồ Dục một cái, nhẹ giọng nói.

Tư Đồ Dục ôm lại Phương Thê, cũng nhẹ nhàng nói: "Em cũng thế, phải hạnh phúc."

"Ừ, em sẽ hạnh phúc."

Phương Thê dùng sức gật đầu một cái, trong lời nói tràn đầy kiên định.

Cô sẽ hạnh phúc, hạnh phúc lần này chính cô nắm chặt.

Tư Đồ Dục buông lỏng Phương Thê ra, đi tới Doãn Văn Trụ, "Chúng ta nói chuyện một chút đi."

Doãn Văn Trụ gật đầu, theo Tư Đồ Dục đi ra ngoài.

Đây là cuộc nói chuyện giữa đàn ông.

Phương Thê cũng không biết bọn họ rốt cuộc nói cái gì, ngày thứ hai, Tư Đồ Dục đã rời đi.

Lúc rời đi, anh cười nói, anh yên tâm.

Phương Thê không hỏi Doãn Văn Trụ bọn họ rốt cuộc nói cái gì, bởi vì cô hiểu, mặc kệ nói cái gì, bọn họ đều là vì cô hảo.

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =========

SUN­SHINE bán được rất tốt, hơn nữa ý tưởng mới kia của Phương Thê cũng rất thành công.

Bọn họ ở SUN­SHINE đặt biệt mở một gian bán trang phục trẻ em.

Sau khi thành công ở Thành phố C, Abel cũng bắt đầu mở chi nhánh ở tỉnh Z.

Có lẽ là bởi vì tìm được ánh mặt trời một lần nữa, Phương Thê linh cảm chợt bộc phát, một người núp ở trong phòng thiết kế.

Bây giờ cô cũng không cần lo lắng tiểu Lạc Lạc rồi.

Có Doãn Văn Thận có người ông nội này thương yêu bé, cũng còn có Doãn Văn Trụ người cha này.

Chỉ là đây chính là khổ Doãn Văn Trụ.

Thật vất vả gặp nhau, thật vất vả thấy được ánh sáng, nhưng cố tình thời gian gặp mặt lúc này ít lại càng ít.

Nhưng anh cũng không có như lúc trước bá đạo như vậy, mà là lựa chọn tôn trọng và chờ đợi.

Nếu như đây là chuyện Thê Thê thích, như vậy anh cũng liền ủng hộ.

Anh thích xem cô đứng ở trên sân khấu bắn hào quang ra bốn phía, Thê Thê anh chính là xuất chúng như thế.

Mà Phương Thê ở trong phòng liên tiếp nán lại mười mấy ngày sau, rốt cuộc đã làm ra mấy khoản tác phẩm mình rất hài lòng.

Lúc này, cô lại nhận được điện thoại của Abel, nói là ở thành phố B có một sự kiện về ngành thời trang, Cô cũng nhận được thiệp mời.

Đến lúc đó, Cô có thể ở trên đó trình diễn các trang phục cô thiết kế, cũng coi là tiến một bước vì SUN­SHINE làm tuyên truyền.

Hơn nữa bên trong cũng có một chút giải thưởng, nếu được giải, càng nổi tiếng trên thị trường trong nước.

Phương Thê cảm giác người mình dâng lên một cỗ nhiệt huyết.

Cô muốn khiến SUN­SHINE cái thương hiệu này thành công trong nước, không phải là vì kiếm tiền, mà là vì cho thành quả của mình được hồi báo.

Cho nên cô quyết định tham gia.

Cúp điện thoại sau, Cô cất bản thiết kế của mình đi, cũng ra khỏi căn phòng đã ở trong này hơn mười ngày.

Tắm rửa sạch sẽ, lại đổi một bộ quần áo, Cô mới ra khỏi nhà.

Lúc lái xe, Cô gọi điện thoại cho Doãn Văn Trụ.

Doãn Văn Trụ đang đi họp, chẳng qua là lúc nhận được điện thoại Phương Thê, vốn là mặt nghiêm túc lại triển lộ ra một nụ cười dịu dàng, các giám đốc trưởng phòng kinh hãi.

Bởi vì tổng giám đốc bọn họ từ trước đến giờ đều rất nghiêm túc, hơn nữa thời gian gần nhất tính khí đặc biệt không tốt, cả ngày mặt đen lại.

Hôm nay nhìn đến anh cười như vậy, tuy nói rất tốt đẹp, nhưng phần lớn vẫn cảm thấy kinh hãi.

Có người thậm chí nghĩ, đây coi như là hiện tượng quái dị sao?

"Buổi họp hôm nay tới đây."

Doãn Văn Trụ bỏ lại một câu nói đứng dậy đi ra ngoài.

Anh mặc dù không có đi quấy rầy Phương Thê, nhưng là tâm tình tự nhiên sẽ không quá tốt, cho tới cả công ty cũng có chút áp suất thấp.

Lại thêm vào, anh gần đây đang tiến hành một cái kế hoạch, cho nên mọi người cũng đủ bận rộn.

Nếu như Thê Thê anh thích cái thành phố này, anh nguyện ý vì cô mà di chuyển tổng bộ.

Đi tới chỗ không người, anh nhấn nút trả lời.

"Thê Thê, em rốt cuộc nhớ tới anh à."

Trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần buồn bã.

"Đúng vậy a, nhớ anh, cho nên lát nữa cùng đi ăn cơm, kêu tiểu Lạc Lạc và cha anh nữa."

Phương Thê nghĩ, mình quá nhiều ngày không có bồi anh.

"Thê Thê, hai người chúng ta đi đi."

Mặc dù người một nhà rất hạnh phúc, nhưng anh thỉnh thoảng cũng muốn qua thế giới hai người.

Hơn nữa lâu rồi không thấy nhau.

"Ừ, cũng tốt."

Phương Thê không có từ chối, cười đáp.

Cái người này ngẫu nhiên chính là tính tình trẻ con.

"Vậy anh tới đón em." Doãn Văn Trụ vui vẻ nói.

"Đừng, em sắp đến dưới lầu công ty của anh rồi." Phương Thê nhìn ngoài cửa sổ, bây giờ đã có thể nhìn thấy chỗ cao ốc công ty của anh rồi.

"Ừ, vậy anh lập tức đến ngay."

Doãn Văn Trụ cười cúp máy, sau đó hát một bài nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng làm việc.

Vì vậy công ty trên dưới tất cả mọi người bị kinh sợ.

Bọn họ tổng giám đốc đang hát, bọn họ tổng giám đốc còn rạng rỡ như vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Có người tò mò còn len lén suy đoán.

Cho nên khi có người ở cửa thấy Doãn Văn Trụ lên xe Phương Thê, sau đó đi công ty tuyên truyền một phen sau, mọi người mới đều hiểu thì ra tổng giám đốc đã có chủ rồi.

Mấy ngày trước áp suất thấp đoán chừng cũng là cùng bạn gái tổng giám đốc có liên quan.

Nhưng mà bây giờ tốt rồi, người ta đến tìm anh nữa, khổ cho bọn họ ngày khó khăn rốt cuộc cũng kết thúc.

Mà Doãn Văn Trụ đang ngồi trong xe Phương Thê dĩ nhiên không biết cấp dưới của anh nghĩ như vậy.

Lúc này lòng ánh tràn đầy cả mắt đều là Phương Thê, mắt vẫn dính vào trên người Phương Thê, một giây cũng chưa từng dời đi.

Phương Thê cũng bị anh nhìn có chút ngượng ngùng rồi, nghiêng đầu ngó anh một cái hỏi: "Cái người này nhìn em làm gì?"

"Một ngày không thấy, như cách ba thu, Thê Thê, em nói chúng mình bao lâu không gặp, anh có thể nào không nhìn em đây?"

Doãn Văn Trụ lại gần vài phần, tay từ sau lưng Phương Thê đưa tới, ôm hông của Cô.

"Này này, em đang lái xe."

Người này chẳng lẽ không biết phân địa điểm và thời gian sao?

Doãn Văn Trụ vô tội cười cười nói: "anh biết, nếu không anh không phải dừng lại như vậy."

Phương Thê nghiêng đầu liếc anh một cái, nhưng không nói gì, đáy lòng nhưng vẫn là có chút ngọt ngào.

Thì ra cảm giác có người nhớ tới tốt như vậy.

Hai người một đường đi tới một tiệm ăn ưu nhã, muốn một phòng riêng, sau đó gọi món.

Phục vụ viên mới vừa đi, Doãn Văn Trụ liền bu lại, tay gợi lên cằm của cô, nhẹ nhàng hôn xuống, tiếp chính là nhiệt liệt ôm hôn.

Sau đó cửa mở ra, vang lên tiếng xin lỗi liên tiếp của phục vụ viên.

"Thật xin lỗi, tôi quên mang thứ gì rồi."

Nói xong nhanh chóng đem đồ để xuống bàn, lại thật nhanh rời đi.

Phương Thê mặt có chút hồng, đưa tay đẩy Doãn Văn Trụ ra: "Đứng đắn một chút."

Thiệt là, lại bị người đụng phải.

Người ta cũng không biết sẽ nghĩ thế nào.

"Không sao, người ta hâm mộ còn không kịp."

Doãn Văn Trụ bộ mặt đều là hạnh phúc, anh mới mặc kệ người khác nhìn thấy.

Coi như thấy được thì thế nào?

Phương Thê bất đắc dĩ, chỉ có mặc anh.

Chỉ là Doãn Văn Trụ cũng không còn sẽ tiếp tục chuyện mới vừa rồi, anh cũng biết tính tình Phương Thê, nếu là thật ép, là biết chọc giận cô.

Nhưng lúc sau mang thức ăn lên, phục vụ viên kia luôn là mang theo một vẻ mặt lúng túng, điều này làm cho Phương Thê có chút quẫn bách.

Hai người ăn cơm xong, Phương Thê nhớ tới chuyện Abel nói qua, liền mở miệng nói với Doãn Văn Trụ: "Trụ, mấy ngày nữa, em muốn đi thành phố B mấy ngày, anh cùng em đi không?"

Thật ra thì cô cũng không muốn cùng anh tách ra, cho nên mới muốn nói với anh.

Doãn Văn Trụ suy nghĩ, mới nói: "Nhưng anh vừa vặn có chuyện."

"Ừh, vậy em sẽ đi nhanh về nhanh."

Phương Thê thật ra thì đáy lòng có chút thất vọng, Cô còn tưởng rằng anh sẽ thật vui theo cô đi.

Nhưng cô cũng hiểu, anh cũng có rất nhiều chuyện phải làm.

"Vậy Thê Thê, mấy ngày nay em có phải nên bồi anh không?"

Doãn Văn Trụ lại bu lại, đáng thương nói.

Phương Thê nghĩ, chuyện của mình cũng làm xong, chuyện tiếp theo Abel nhất định sẽ an bài thỏa đáng.

Vì vậy gật đầu nói: "Được, mấy ngày nay sẽ cùng anh."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương