Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
-
Chương 1: Một đêm sau khi say rượu (1)
Phương Thê hít một hơi thật sâu, rốt cuộc ấn xuống những mã số đã sớm ghi nhớ kỹ trong lòng.
Điện thoại di động vang lên một hồi mới được nhấc lên, bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc của Tần Tiêu Nhiên.
"Phương Thê? Có chuyện gì sao?"
Phương Thê đang tính mở miệng nói chuyện, chợt truyền đến một thanh âm kiều mỵ của phụ nữ.
"A, đừng ngừng, nhanh lên một chút —— nhanh lên một chút đi——"
"Bảo bối, chớ quấy rầy, đợi một tý."
"Không được ——"
Tiếng nói vừa ngừng, Phương Thê chỉ cảm thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm của một vật rơi xuống.
"Bé hư, sao em có thể ném điện thoại di động của anh?"
"Ai kêu anh không chuyên tâm, người ta còn muốn mà."
"Em thật là một bé hư, xem anh trị em như thế nào."
Tiếng đối thoại xa xa truyền đến, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
Phương Thê cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì, chẳng qua không có việc gì, cô cũng sẽ không gọi điện thoại cho Tần Tiêu Nhiên.
Cho nên cô vẫn không cúp máy, chờ Tần Tiêu Nhiên xuống giường nhặt điện thoại di động lên.
Nhưng rất nhanh cô biết cô sai lầm rồi.
Đầu di động bên kia không xuất hiện giọng nói của Tần Tiêu Nhiên, mà lại truyền đến tiếng thở dốc nặng nề và rên rỉ nho nhỏ, hai thanh âm xen lẫn ở chung một chỗ, cho dù Phương Thê ở xa như thế, cũng có thể cảm nhận được một ít phần mập mờ.
"A, quá nhanh, em không được ——"
"Em không phải mới vừa muốn anh nhanh lên một chút sao? Sao hiện tại không chịu được?"
"Ai kêu anh lợi hại như vậy, ừ...... em thật sự không được rồi...... đừng như vậy, mệt chết người ta a......"
Phương Thê vội vàng cúp điện thoại, đáy lòng có chút khó chịu, lại có chút phiền loạn.
Mới vừa rồi mẹ của cô gọi điện thoại tới đây, nói là ba cô lại bài bạc thiếu một trăm vạn.
Còn nói, đây là một lần cuối cùng, coi như cầu xin cô, cứu cứu ba cô.
Cô muốn cự tuyệt, nhưng nghe thanh âm cầu khẩn của mẹ, lời cự tuyệt như thế nào cũng nói không ra.
Mặc kệ như thế nào, bọn họ đều là cha mẹ của cô, nuôi cô lớn thành người.
Cô đã nói sẽ thử, cho nên mới nghĩ tới tìm Tần Tiêu Nhiên vay tiền.
Nếu như có thể, cô không muốn dính đến loại quan hệ tiền bạc với anh, sợ anh coi thường cô.
Nhưng trừ anh ra, cô không biết còn có thể tìm ai.
Cô thích anh, bắt đầu từ đại học, nhưng cô lại không phải loại người mà anh thích.
Điện thoại di động vang lên một hồi mới được nhấc lên, bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc của Tần Tiêu Nhiên.
"Phương Thê? Có chuyện gì sao?"
Phương Thê đang tính mở miệng nói chuyện, chợt truyền đến một thanh âm kiều mỵ của phụ nữ.
"A, đừng ngừng, nhanh lên một chút —— nhanh lên một chút đi——"
"Bảo bối, chớ quấy rầy, đợi một tý."
"Không được ——"
Tiếng nói vừa ngừng, Phương Thê chỉ cảm thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm của một vật rơi xuống.
"Bé hư, sao em có thể ném điện thoại di động của anh?"
"Ai kêu anh không chuyên tâm, người ta còn muốn mà."
"Em thật là một bé hư, xem anh trị em như thế nào."
Tiếng đối thoại xa xa truyền đến, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
Phương Thê cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì, chẳng qua không có việc gì, cô cũng sẽ không gọi điện thoại cho Tần Tiêu Nhiên.
Cho nên cô vẫn không cúp máy, chờ Tần Tiêu Nhiên xuống giường nhặt điện thoại di động lên.
Nhưng rất nhanh cô biết cô sai lầm rồi.
Đầu di động bên kia không xuất hiện giọng nói của Tần Tiêu Nhiên, mà lại truyền đến tiếng thở dốc nặng nề và rên rỉ nho nhỏ, hai thanh âm xen lẫn ở chung một chỗ, cho dù Phương Thê ở xa như thế, cũng có thể cảm nhận được một ít phần mập mờ.
"A, quá nhanh, em không được ——"
"Em không phải mới vừa muốn anh nhanh lên một chút sao? Sao hiện tại không chịu được?"
"Ai kêu anh lợi hại như vậy, ừ...... em thật sự không được rồi...... đừng như vậy, mệt chết người ta a......"
Phương Thê vội vàng cúp điện thoại, đáy lòng có chút khó chịu, lại có chút phiền loạn.
Mới vừa rồi mẹ của cô gọi điện thoại tới đây, nói là ba cô lại bài bạc thiếu một trăm vạn.
Còn nói, đây là một lần cuối cùng, coi như cầu xin cô, cứu cứu ba cô.
Cô muốn cự tuyệt, nhưng nghe thanh âm cầu khẩn của mẹ, lời cự tuyệt như thế nào cũng nói không ra.
Mặc kệ như thế nào, bọn họ đều là cha mẹ của cô, nuôi cô lớn thành người.
Cô đã nói sẽ thử, cho nên mới nghĩ tới tìm Tần Tiêu Nhiên vay tiền.
Nếu như có thể, cô không muốn dính đến loại quan hệ tiền bạc với anh, sợ anh coi thường cô.
Nhưng trừ anh ra, cô không biết còn có thể tìm ai.
Cô thích anh, bắt đầu từ đại học, nhưng cô lại không phải loại người mà anh thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook