Hồng Y Loạn Thế (Loạn Thế Hồng Dạ Tử)
-
Chương 11: Lần nữa gặp mặt
Đêm khuya, Nguyệt Vương phủ.
Tử Phong điện.
Phong Tư Linh mặc nam trang màu đen, ẩn trong bóng tối tĩnh lặng, dễ dàng xâm nhập vào Tử Phong điện.
"Hừ! Phòng ngự yếu như vậy, rõ ràng là đã giăng bẫy chờ người đến." Phong Tư Linh nhẹ nhàng nhảy qua mái ngói ngọc bích, lên đến căn lầu của Phong Liêm Triệt, nàng khẽ di chuyển cạnh bờ tường bên ngoài, ngó vào bên trong xem xét.
So với tiếng tăm nồng nặc của mình thì phòng của Nguyệt Thế Vương tử đơn giản hơn hẳn. Tông màu chủ đạo là màu tím thanh nhã, ngoài một chiếc giường chỉ có thêm một kệ sách lớn và chiếc bàn gỗ nơi hắn xử lí công vụ. Nơi Phong Tư Linh đứng là gian ngoài, vỏn vẹn một chiếc trường kỉ và một cái bàn đá nhỏ, trên có đặt điểm tâm, có lẽ là gia nhân mang đến từ trước.
Chưa đầy một khắc sau đã có người từ bên ngoài đi vào, vẫn là bộ dáng thần thần bí bí, Phong Liêm Triệt đưa mắt quan sát, hơi mỉm cười rồi thong thả đi tới gian ngoài, ngồi trên trường kỷ, tự rót cho mình một chén rượu, hớp nhẹ một ngụm rồi mới lên tiếng.
“Còn chưa có ra?”
“Ngươi biết ta đến… Cố ý đùa giỡn bản Quận chúa?” Phong Tư Linh một mặt lãnh đạm bước ra. Hắn chỉ cười cười.
“Ta rất nhớ nàng.”
Phong Tư Linh đột nhiên có cảm giác lạ lùng, lời hắn nói ra thập phần chân thật, cứ ngỡ là hắn đang nói với chính Phong Tư Linh là nàng vậy. Nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, nàng lên tiếng.
“Ta không phải nàng.”
“…”
“Ta không phải Quận chúa Phong Tư Linh.”
Đến đây hắn mới hiểu ra ý tứ trong câu nói của Phong Tư Linh. Phong Liêm Triệt đứng dậy, hắn bước tới, đứng song song với nàng. Phong Tư Linh tự hỏi trên đời còn người nào có thể hợp với trăng hơn hắn, đặc biệt là đôi tử mâu ấy, tựa như phản chiếu ánh sang của trăng, đẹp đến mê lòng người. Thật tệ, vẻ đẹp của hắn lại chưa đủ để thuyết phục nàng, Phong Tư Linh không biết bao lâu rồi, nàng không cảm nhận được yêu thương. Có lẽ đã đến mức trở nên sắt đá, máu lạnh?
“Ta rất nhớ nàng.” Hắn lặp lại lời nói trước đó, Phong Tư Linh nhíu này khó hiểu, hắn không phải là nhớ Quận chúa đến mức đần độn rồi chứ?
“Ta nói…”
“Nàng không phải Quận chúa.” Phong Liêm Triệt tiến tới trước mặt nàng, tử mâu lấp đầy hạnh phúc. Hắn là nhớ nàng, không phải Quận chúa Phong Tư Linh.
“Ngươi biết?” Phong Tư Linh lần nữa khó hiểu, người đối diện cứ mập mập mờ mờ, nàng vốn không thể nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì. Phong Liêm Triệt bất đắc dĩ mỉm cười, hắn nâng tay áp nhẹ vào má trái nàng, thật dịu dàng.
“Linh, nàng quên mất ta rồi.”
Ngay trong khoảnh khắc này, Phong Tư Linh dường như nhớ ra gì đó, một mẩu kí ức lộn xộn, khiến não bộ nàng đau nhức. Hơi ấm từ bàn tay hắn thật quen thuộc, phải chăng nàng đã từng gặp? Nàng xoa xoa vùng thái dương, cố ép mình nhớ lại, trong lòng bỗng hỗn loạn lạ thường.
Mạch nguyên khí của Phong Tư Linh cũng rối theo, nguyên khí luyện hóa trong đan điền trở nên điên cuồng, cắn xé tinh thần lực nàng. Phong Tư Linh cảm nhận đau đớn truyền khắp da thịt không rõ nguyên do.
“Linh!”
“Đừng lại gần ta!” Nàng gồng mình đẩy hắn ra xa. Phong Liêm Triệt lại cố chấp đến gần, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Một mảnh nhỏ kí ức cũng khiến Phong Tư Linh mất hết tự chủ, nàng rút ra tử kiếm bên hông, chĩa thẳng về phía Phong Liêm Triệt “Mau tránh ra!”
Điều gì khiến nàng kích động như vậy? Phong Tư Linh hiểu rõ bản thân mình, suốt hai mươi năm qua nàng chưa từng kích động đến mất cả thần trí như vậy. Nàng muốn nhớ ra, nhưng tại sao lại không thể?
“Tại sao?” Đầu óc nàng quay mòng mòng, hướng mắt nhìn Phong Liêm Triệt, nàng lại nhớ đến hình ảnh người của chính quyền kết liễu sinh mạng cha mẹ cùng chị gái mình. Trong lòng chỉ có hận thù. Cảm giác hận thù mãnh liệt nhất, hệt như cái ngày hai mươi năm trước, khi nàng chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi.
Phong Tư Linh nổi sát khí, nàng vung lên tử kiếm, hướng Phong Liêm Triệt không chút nương tay. Hắn tuy bất ngờ nhưng vẫn kịp thời tránh thoát, ánh mắt nàng nhìn hắn… tuyệt vọng và vô hồn, dù đã rất lâu không nhìn thấy, hắn vẫn đau xót. Phong Liêm Triệt nhận ra nàng, cũng là vì đôi mắt ấy.
Nàng từng đến đây, năm hắn 10 tuổi. Và vào ngày mà linh hồn nàng tuyệt vọng nhất.
…
“… Tiểu… Tiểu Linh, Tiểu Linh yêu quý… hãy sống… thật tốt… nhé... Chị… Khục… chị xin lỗi…”
“Chị? Đừng… đừng... Không!!!”
Thời điểm bàn tay đẫm máu của Phong Tử Huệ bất động, cô đã bỏ lại em gái bé bỏng của mình giữa biển lửa, nhưng lại thật lãnh lẽo và cô đơn. Tiểu Linh không còn gì cả, cha mẹ cô bé chỉ mới ra đi cách đây gần một năm… giờ là cả chị gái Tử Huệ. Cô bé hận, hận những kẻ hèn nhát vô tình kìa, những kẻ đã tước đi chút hạnh phúc cuối cùng của cô. Chúng, nhất định phải chết.
…
Tiểu Phong Tư Linh không biết mình đang ở đâu… Không hẳn, chính xác là cô bé không dám thừa nhận, rằng bản thân đang ở trong thân thể của Quận chúa Thiên Phong quốc thượng cổ. Cô đủ thông minh để nhận ra điều đó. Tuy nói theo lý thuyết thì thật bất khả thi.
Suốt ba ngày qua người bên cạnh Tiểu Tư Linh… theo như được biết, hắn gọi là Triệt.
Triệt có vẻ rất bận tâm đến cô bé, vì Tiểu Tư Linh mãi mà vẫn không chịu cười với hắn, nói chuyện cũng câu được câu không, đến tên của đối phương hắn còn chưa có biết. Tất nhiên, hắn cũng đủ lợi hại để nhận ra cô bé không phải Phong Tư Linh Quận chúa. Thật may, mấy ngày tới Tử Ninh hoàng cô của hắn sẽ ở đây chơi cùng mẫu thân nên hắn vẫn còn kha khá thời gian tìm hiểu Tiểu Tư Linh.
“Ngươi tên gì?” Triệt hỏi.
“Ngươi đã biết.” Tiểu Tư Linh miễn cưỡng trả lời, thanh âm ẩn chứa sự mệt mỏi. Nàng có lẽ cũng không còn bận tâm đến chuyện linh hồn mình đột nhiên bị xuyên về cổ đại. Nàng chỉ muốn trở về… vì chính quyền thế giới vẫn còn một cái nợ lớn.
“Ta nói là tên của ngươi, không phải của Quận chúa.”
Lúc này, Tiểu Tư Linh đã có sự dao động, hắn cư nhiên lại có thể nhận ra thân phận của nàng. Đến Tử Ninh công chúa còn không thấy điểm khác lạ, hắn tại sao có thể? Tư Linh trầm ngâm một hồi, khiến hài tử bên cạnh thở dài.
Có lẽ nàng thật không có ý định nói cho hắn.
“Linh.”
…
Phong Liêm Triệt vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi cô bé ấy đột nhiên rời đi. Điều duy nhất hắn biết về nàng chỉ có một chữ “Linh”.
“Uống lầm một ánh mắt… Cơn say theo nửa đời*. Tiểu Thế tử, ngài phải chăng đã sinh lòng ái mộ?”
Ngày hắn kể chuyện cho Tạ Dật Hiên, thì nhận được một câu nói đó. Nguyệt Thế Vương tử nổi tiếng thông minh sắc sảo nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một tiểu hài tử chưa từng nếm trải tình yêu. Mãi đến khi gặp lại nàng, hắn mới hiểu, bởi cho dù linh hồn nàng ở trong thân thể Phong Tư Linh Quận chúa, hắn vẫn không thể nhầm lẫn nàng với bất kì ai…
“Triệt.” Phong Tư Linh thầm thì, chỉ đủ để nàng nghe thấy.
Nàng từng tới đây, từng… gặp hắn? Sao có thể?
“Chết tiệt!” Phong Tư Linh gầm gừ, tức giận nghiến răng, tử kiếm trong tay lần nữa hướng Phong Liêm Triệt công kích dữ dội. Lực đạo không nhẹ hơn bao nhiêu nhưng không lộ một chút sát ý nào. Từ khi xuyên về thời cổ, tâm trạng nàng không lúc nào khá hơn, bực tức bấy lâu đều đem trút hết lên người hắn.
Mà thân thủ Nguyệt Thế Vương tử hoàn toàn không tầm thường, cước bộ hắn linh hoạt, dễ dàng né tránh mũi kiếm chí mạng của nàng. Trên khuôn mặt yêu nghiệt vẫn giữ vững nụ cười.
Nữ nhân các nàng quả thực khó hiểu. Có thể giận dữ mà không rõ lí do. Tuy nhiên Phong Tư Linh như vậy đối với Phong Liêm Triệt lại rất cuốn hút. Hắn phải từng chút từng chút một tìm hiểu về nàng, biến nàng trở thành của riêng mình.
Phong Liêm Triệt phẩy nhẹ tay, phong nguyên khí trong suốt bao quanh cơ thể Phong Tư Linh, ép chặt nàng vào trong, cẩn thận không chế lực đạo đủ để không thương tổn nàng. Hai tay Phong Tư Linh hơi run, tử kiếm cũng tuột khỏi tay, khiến hắn cười đắc thắng.
Xú nam nhân, lại dám đánh giá thấp thể lực của nàng.
Phong Tư Linh cựa mình, dùng bảy phần sức lực phá tan nguyên khí xung quanh. Nàng khẽ nhún chân, dụng khinh công phi tới. Nhếch miệng cười, tay nắm thành quyền, mang theo một tầng nội lực hướng Phong Liêm Triệt công kích. Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, thầm hô trong lòng.
“Thật mạnh.”
*Treo Tình – Thục Linh
Tử Phong điện.
Phong Tư Linh mặc nam trang màu đen, ẩn trong bóng tối tĩnh lặng, dễ dàng xâm nhập vào Tử Phong điện.
"Hừ! Phòng ngự yếu như vậy, rõ ràng là đã giăng bẫy chờ người đến." Phong Tư Linh nhẹ nhàng nhảy qua mái ngói ngọc bích, lên đến căn lầu của Phong Liêm Triệt, nàng khẽ di chuyển cạnh bờ tường bên ngoài, ngó vào bên trong xem xét.
So với tiếng tăm nồng nặc của mình thì phòng của Nguyệt Thế Vương tử đơn giản hơn hẳn. Tông màu chủ đạo là màu tím thanh nhã, ngoài một chiếc giường chỉ có thêm một kệ sách lớn và chiếc bàn gỗ nơi hắn xử lí công vụ. Nơi Phong Tư Linh đứng là gian ngoài, vỏn vẹn một chiếc trường kỉ và một cái bàn đá nhỏ, trên có đặt điểm tâm, có lẽ là gia nhân mang đến từ trước.
Chưa đầy một khắc sau đã có người từ bên ngoài đi vào, vẫn là bộ dáng thần thần bí bí, Phong Liêm Triệt đưa mắt quan sát, hơi mỉm cười rồi thong thả đi tới gian ngoài, ngồi trên trường kỷ, tự rót cho mình một chén rượu, hớp nhẹ một ngụm rồi mới lên tiếng.
“Còn chưa có ra?”
“Ngươi biết ta đến… Cố ý đùa giỡn bản Quận chúa?” Phong Tư Linh một mặt lãnh đạm bước ra. Hắn chỉ cười cười.
“Ta rất nhớ nàng.”
Phong Tư Linh đột nhiên có cảm giác lạ lùng, lời hắn nói ra thập phần chân thật, cứ ngỡ là hắn đang nói với chính Phong Tư Linh là nàng vậy. Nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, nàng lên tiếng.
“Ta không phải nàng.”
“…”
“Ta không phải Quận chúa Phong Tư Linh.”
Đến đây hắn mới hiểu ra ý tứ trong câu nói của Phong Tư Linh. Phong Liêm Triệt đứng dậy, hắn bước tới, đứng song song với nàng. Phong Tư Linh tự hỏi trên đời còn người nào có thể hợp với trăng hơn hắn, đặc biệt là đôi tử mâu ấy, tựa như phản chiếu ánh sang của trăng, đẹp đến mê lòng người. Thật tệ, vẻ đẹp của hắn lại chưa đủ để thuyết phục nàng, Phong Tư Linh không biết bao lâu rồi, nàng không cảm nhận được yêu thương. Có lẽ đã đến mức trở nên sắt đá, máu lạnh?
“Ta rất nhớ nàng.” Hắn lặp lại lời nói trước đó, Phong Tư Linh nhíu này khó hiểu, hắn không phải là nhớ Quận chúa đến mức đần độn rồi chứ?
“Ta nói…”
“Nàng không phải Quận chúa.” Phong Liêm Triệt tiến tới trước mặt nàng, tử mâu lấp đầy hạnh phúc. Hắn là nhớ nàng, không phải Quận chúa Phong Tư Linh.
“Ngươi biết?” Phong Tư Linh lần nữa khó hiểu, người đối diện cứ mập mập mờ mờ, nàng vốn không thể nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì. Phong Liêm Triệt bất đắc dĩ mỉm cười, hắn nâng tay áp nhẹ vào má trái nàng, thật dịu dàng.
“Linh, nàng quên mất ta rồi.”
Ngay trong khoảnh khắc này, Phong Tư Linh dường như nhớ ra gì đó, một mẩu kí ức lộn xộn, khiến não bộ nàng đau nhức. Hơi ấm từ bàn tay hắn thật quen thuộc, phải chăng nàng đã từng gặp? Nàng xoa xoa vùng thái dương, cố ép mình nhớ lại, trong lòng bỗng hỗn loạn lạ thường.
Mạch nguyên khí của Phong Tư Linh cũng rối theo, nguyên khí luyện hóa trong đan điền trở nên điên cuồng, cắn xé tinh thần lực nàng. Phong Tư Linh cảm nhận đau đớn truyền khắp da thịt không rõ nguyên do.
“Linh!”
“Đừng lại gần ta!” Nàng gồng mình đẩy hắn ra xa. Phong Liêm Triệt lại cố chấp đến gần, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Một mảnh nhỏ kí ức cũng khiến Phong Tư Linh mất hết tự chủ, nàng rút ra tử kiếm bên hông, chĩa thẳng về phía Phong Liêm Triệt “Mau tránh ra!”
Điều gì khiến nàng kích động như vậy? Phong Tư Linh hiểu rõ bản thân mình, suốt hai mươi năm qua nàng chưa từng kích động đến mất cả thần trí như vậy. Nàng muốn nhớ ra, nhưng tại sao lại không thể?
“Tại sao?” Đầu óc nàng quay mòng mòng, hướng mắt nhìn Phong Liêm Triệt, nàng lại nhớ đến hình ảnh người của chính quyền kết liễu sinh mạng cha mẹ cùng chị gái mình. Trong lòng chỉ có hận thù. Cảm giác hận thù mãnh liệt nhất, hệt như cái ngày hai mươi năm trước, khi nàng chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi.
Phong Tư Linh nổi sát khí, nàng vung lên tử kiếm, hướng Phong Liêm Triệt không chút nương tay. Hắn tuy bất ngờ nhưng vẫn kịp thời tránh thoát, ánh mắt nàng nhìn hắn… tuyệt vọng và vô hồn, dù đã rất lâu không nhìn thấy, hắn vẫn đau xót. Phong Liêm Triệt nhận ra nàng, cũng là vì đôi mắt ấy.
Nàng từng đến đây, năm hắn 10 tuổi. Và vào ngày mà linh hồn nàng tuyệt vọng nhất.
…
“… Tiểu… Tiểu Linh, Tiểu Linh yêu quý… hãy sống… thật tốt… nhé... Chị… Khục… chị xin lỗi…”
“Chị? Đừng… đừng... Không!!!”
Thời điểm bàn tay đẫm máu của Phong Tử Huệ bất động, cô đã bỏ lại em gái bé bỏng của mình giữa biển lửa, nhưng lại thật lãnh lẽo và cô đơn. Tiểu Linh không còn gì cả, cha mẹ cô bé chỉ mới ra đi cách đây gần một năm… giờ là cả chị gái Tử Huệ. Cô bé hận, hận những kẻ hèn nhát vô tình kìa, những kẻ đã tước đi chút hạnh phúc cuối cùng của cô. Chúng, nhất định phải chết.
…
Tiểu Phong Tư Linh không biết mình đang ở đâu… Không hẳn, chính xác là cô bé không dám thừa nhận, rằng bản thân đang ở trong thân thể của Quận chúa Thiên Phong quốc thượng cổ. Cô đủ thông minh để nhận ra điều đó. Tuy nói theo lý thuyết thì thật bất khả thi.
Suốt ba ngày qua người bên cạnh Tiểu Tư Linh… theo như được biết, hắn gọi là Triệt.
Triệt có vẻ rất bận tâm đến cô bé, vì Tiểu Tư Linh mãi mà vẫn không chịu cười với hắn, nói chuyện cũng câu được câu không, đến tên của đối phương hắn còn chưa có biết. Tất nhiên, hắn cũng đủ lợi hại để nhận ra cô bé không phải Phong Tư Linh Quận chúa. Thật may, mấy ngày tới Tử Ninh hoàng cô của hắn sẽ ở đây chơi cùng mẫu thân nên hắn vẫn còn kha khá thời gian tìm hiểu Tiểu Tư Linh.
“Ngươi tên gì?” Triệt hỏi.
“Ngươi đã biết.” Tiểu Tư Linh miễn cưỡng trả lời, thanh âm ẩn chứa sự mệt mỏi. Nàng có lẽ cũng không còn bận tâm đến chuyện linh hồn mình đột nhiên bị xuyên về cổ đại. Nàng chỉ muốn trở về… vì chính quyền thế giới vẫn còn một cái nợ lớn.
“Ta nói là tên của ngươi, không phải của Quận chúa.”
Lúc này, Tiểu Tư Linh đã có sự dao động, hắn cư nhiên lại có thể nhận ra thân phận của nàng. Đến Tử Ninh công chúa còn không thấy điểm khác lạ, hắn tại sao có thể? Tư Linh trầm ngâm một hồi, khiến hài tử bên cạnh thở dài.
Có lẽ nàng thật không có ý định nói cho hắn.
“Linh.”
…
Phong Liêm Triệt vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi cô bé ấy đột nhiên rời đi. Điều duy nhất hắn biết về nàng chỉ có một chữ “Linh”.
“Uống lầm một ánh mắt… Cơn say theo nửa đời*. Tiểu Thế tử, ngài phải chăng đã sinh lòng ái mộ?”
Ngày hắn kể chuyện cho Tạ Dật Hiên, thì nhận được một câu nói đó. Nguyệt Thế Vương tử nổi tiếng thông minh sắc sảo nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một tiểu hài tử chưa từng nếm trải tình yêu. Mãi đến khi gặp lại nàng, hắn mới hiểu, bởi cho dù linh hồn nàng ở trong thân thể Phong Tư Linh Quận chúa, hắn vẫn không thể nhầm lẫn nàng với bất kì ai…
“Triệt.” Phong Tư Linh thầm thì, chỉ đủ để nàng nghe thấy.
Nàng từng tới đây, từng… gặp hắn? Sao có thể?
“Chết tiệt!” Phong Tư Linh gầm gừ, tức giận nghiến răng, tử kiếm trong tay lần nữa hướng Phong Liêm Triệt công kích dữ dội. Lực đạo không nhẹ hơn bao nhiêu nhưng không lộ một chút sát ý nào. Từ khi xuyên về thời cổ, tâm trạng nàng không lúc nào khá hơn, bực tức bấy lâu đều đem trút hết lên người hắn.
Mà thân thủ Nguyệt Thế Vương tử hoàn toàn không tầm thường, cước bộ hắn linh hoạt, dễ dàng né tránh mũi kiếm chí mạng của nàng. Trên khuôn mặt yêu nghiệt vẫn giữ vững nụ cười.
Nữ nhân các nàng quả thực khó hiểu. Có thể giận dữ mà không rõ lí do. Tuy nhiên Phong Tư Linh như vậy đối với Phong Liêm Triệt lại rất cuốn hút. Hắn phải từng chút từng chút một tìm hiểu về nàng, biến nàng trở thành của riêng mình.
Phong Liêm Triệt phẩy nhẹ tay, phong nguyên khí trong suốt bao quanh cơ thể Phong Tư Linh, ép chặt nàng vào trong, cẩn thận không chế lực đạo đủ để không thương tổn nàng. Hai tay Phong Tư Linh hơi run, tử kiếm cũng tuột khỏi tay, khiến hắn cười đắc thắng.
Xú nam nhân, lại dám đánh giá thấp thể lực của nàng.
Phong Tư Linh cựa mình, dùng bảy phần sức lực phá tan nguyên khí xung quanh. Nàng khẽ nhún chân, dụng khinh công phi tới. Nhếch miệng cười, tay nắm thành quyền, mang theo một tầng nội lực hướng Phong Liêm Triệt công kích. Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, thầm hô trong lòng.
“Thật mạnh.”
*Treo Tình – Thục Linh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook