Từ Phú Quý vừa tỉnh dậy đã cảm thấy một mùi hương dễ chịu, nguyên lai là mình đang ôm Quý Thanh Diêu trong lòng, đầu cọ vào những sợi tóc dày của nàng, cái mũi đang để lên trán nàng. Tâm chợt kinh ngạc, nhưng sau đó ngẫm lại đây cũng không phải là lần đầu tiên, tâm liền hạ xuống, tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ lấy khoảnh khắc thân mật này. Quý Thanh Diêu mắt thấy nàng rõ ràng đã tỉnh nhưng bộ dạng như vẫn muốn ngủ tiếp, nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng ra.

Từ Phú Quý cảm giác người ở trong lòng cựa quậy, nghĩ đoán không chừng là nương tử muốn ngồi dậy, liền mở mắt ra, hì hì cười rộ lên với Quý Thanh Diêu. Trải qua cuộc nói chuyện tối qua, Từ Phú Quý đã biết dù thân mật như vậy thì nương tử cũng sẽ không cảm thấy không vui, sau đó cũng buông ra ôm ấp.

Nhưng thật ra Quý Thanh Diêu lại rất ngượng ngùng, tối hôm qua, chính mình xác nhận ý nghĩ trong lòng, đó là thích người trước mắt. Sau khi thân hôn lại ôm nhau mà ngủ, tỉnh dậy lại thấy ngốc tử kia chân thành cười, bộ dạng như vậy thật chọc tức nàng, làm cho nàng oán trách mình thật ngốc nghếch khi thích người như vậy. Không thèm nhìn tới nàng nữa, cởi ra ngoại y, gọi Đông Mai, liền đi vào sau bình phong rửa mặt.

Từ Phú Quý cũng xuống giường, kêu nha hoàn bưng nước rửa mặt. Hai người khoan kɧօáϊ nhẹ nhàng ra phòng ngủ, đi vào nội đường dùng điểm tâm. Mới vừa ngồi xuống, Từ Tài liền chạy đến nói cho Từ Phú Quý, hết thảy đã chuẩn bị ổn thỏa. Từ Phú Quý gật gật đầu, Từ Tài liền lui xuống. Qua chốc lát, Quý lão gia, Quý Thanh Dân, còn có Quý Bình đang nắm lấy góc áo Quý Thanh Dân cũng đi ra nội đường. Quý lão gia thân thiện gọi mọi người đến dùng điểm tâm.

Rõ ràng là một khung cảnh gia đình vui vẻ, thế nhưng tiểu Quý Bình đột nhiên nhìn về phía Quý Thanh Dân hỏi: “Cha ơi, phu tử nói học văn là học hỏi, muốn học phải hỏi, cha nghĩ thế nào?” Khó có khi nữ nhi đột nhiên ham học, Quý Thanh Dân vẻ mặt vui mừng, nói: “Tất nhiên là có lý. Muốn học phải tìm tòi, phải biết hỏi. Bình nhi có thắc mắc gì sao?”

Quý Thanh Dân vẻ mặt dịu dàng nhìn nữ nhi bảo bối của mình, mọi người cũng ôn hòa nhìn, ai cũng sẽ không nghĩ tới tiểu tử này lại muốn hỏi: “Vậy, tối hôm qua vì sao cô phụ lại cùng cô cô ở trêи giường “ăn miệng” nhau ạ?” Lời này vừa nói ra, mặt Quý Thanh Dân lập tức cứng ngắc, Quý Thanh Diêu liền gắt một tiếng “Bình nhi”, mà Quý lão gia, dù đã tung hoành quan trường hơn mấy mươi năm cũng chưa từng biến sắc như vậy. Từ Phú Quý ngay lúc Quý Bình vừa hỏi ra khỏi miệng đã bị nghẹn cháo.

Quý Bình nhìn thấy phản ứng của mọi người, chỉ cảm thấy người lớn thật kỳ quái, rõ ràng khuyến khích mình đặt câu hỏi, vậy mà nó vừa mới hỏi thì mọi người lại có bộ dạng này. Nhưng nó cảm thấy cô phụ cùng cô cô mình thật là thú dzị. Cô cô vốn trước giờ đều ôn ôn đạm đạm mà nay khuôn mặt cũng bất chợt đỏ lên, còn cô phụ kia cũng ho đến mặt đỏ bừng, biểu tình vô cùng buồn cười, bộ dạng như muốn độn thổ luôn vậy.

Vội vàng từ biệt nhạc phụ cùng đại cữu tử của mình, cũng không dám liếc mắt nhìn bọn họ một cái, Từ Phú Quý thật sâu thở phào nhảy vèo lên xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh nương tử. Quý Thanh Diêu làm sao lường được Quý Bình lại đưa ra câu hỏi như thế, da mặt nàng luôn luôn mỏng chỉ hơi hơi hướng cha và anh gật đầu, dưới ánh mắt mỉm cười của huynh trưởng tiến vào xe ngựa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương